7
Lên tiểu học, Chu Dịch Phong vẫn là cậu nhóc nhỏ con nhất lớp.
Lớp 6 tôi đã cao 1m6, thuộc dạng cao trong đám con gái.
Còn cậu ấy chỉ cao hơn 1m5 một chút, thường xuyên bị các bạn nam trong lớp bắt nạt.
Mỗi lần tôi đến tìm, cậu ấy đều viện cớ phải học, không cho tôi qua.
Đám con trai trong lớp thấy tôi đến liền huýt sáo, cười trêu chọc Chu Dịch Phong:
“Chu Dịch Phong, bạn gái cậu đến rồi kìa!”
Mỗi lần như vậy, Chu Dịch Phong đỏ mặt, kéo tôi ra một góc.
“Nhược Nhược, chúng ta đừng gặp nhau ở trường nữa, bọn họ cứ cười tớ hoài.”
Tôi nghe vậy thì không chịu được, lớn tiếng quát:
“Ai nói vậy? Toàn nói linh tinh! Chúng ta không phải yêu sớm, đây là thanh mai trúc mã!”
Giọng tôi quá lớn, đúng lúc bị cô hiệu phó đi ngang nghe thấy.
Thế là, tôi và Chu Dịch Phong lại bị gọi phụ huynh.
Mẹ tôi đã quá quen với chuyện này, cười tươi giải thích với cô Lưu.
“Cô Lưu à, hai đứa nhỏ chỉ chơi trò đóng giả gia đình thôi, tuổi này biết gì về yêu sớm chứ?”
Cô Lưu nghiêm nghị nhìn tôi:
“Nhưng con gái nhà chị trông chẳng giống không biết yêu sớm chút nào!”
Mẹ tôi vội nói:
“Cô yên tâm, tôi về sẽ dạy bảo lại, sau này hạn chế hai đứa tiếp xúc ở trường.”
Mẹ Chu Dịch Phong cũng phụ họa:
“Đúng vậy, hai đứa nhỏ chỉ chơi thân với nhau từ nhỏ, không phải yêu sớm đâu. Chúng tôi là phụ huynh, sẽ chú ý kỹ hơn.”
Để tránh ảnh hưởng đến trường học, tôi và Chu Dịch Phong bị cấm gặp nhau trong khuôn viên trường.
Mẹ nghiêm túc dặn dò tôi:
“Dù mẹ đồng ý cho con chơi với Chu Dịch Phong, nhưng trường học không cho phép yêu
sớm, nên con không được yêu ở trường.”
“Vậy ngoài trường thì được đúng không mẹ?”
Khả năng hiểu của tôi thực sự rất tốt.
Sau khi nói chuyện xong, tôi lưu luyến nhìn theo bóng Chu Dịch Phong quay về lớp.
Vừa tan học, tôi đã đứng đợi cậu ấy ở cổng trường.
Ra khỏi cổng, tôi lập tức nhét cho cậu ấy một viên kẹo Alpenliebe.
“Ăn đi! Mình để dành riêng cho cậu đấy.”
8
Tôi định nắm tay Chu Dịch Phong, nhưng cậu ấy bất ngờ rụt tay lại.
Tôi không hài lòng, trừng mắt nhìn cậu ấy:
“Cậu dám không cho mình nắm tay à?”
Chu Dịch Phong ấm ức nhìn tôi:
“Nhược Nhược, hôm nay mẹ tớ bảo, yêu đương phải đợi lớn rồi mới được, bây giờ chúng ta còn nhỏ lắm.”
“Nhưng mẹ tớ nói chồng phải được rèn từ nhỏ mà. Nếu tớ không trông chừng cậu, cậu hư mất thì sao? Nếu cậu không trông tớ, lỡ tớ bị người khác cướp mất thì làm thế nào?”
Lý luận của tôi vô cùng thuyết phục, nhanh chóng khiến Chu Dịch Phong xuôi theo.
“Cậu nói cũng đúng.”
Cậu ấy nghĩ ngợi một lúc rồi thở dài:
“Được rồi, làm theo cách của cậu.”
Thế là, chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau đi về nhà.
Nhưng chưa đi được bao xa, chúng tôi bị ba học sinh cấp hai chặn đường.
“Ồ, chẳng phải Chu Dịch Phong đây sao? Mang tiền không? Cho bọn này vay chút chơi game nào!”
Ba người đồng loạt tiến tới gần chúng tôi.
Chu Dịch Phong lập tức nắm chặt tay tôi, lo lắng kéo tôi lùi lại để tránh bọn họ.
Nhưng ba người đó di chuyển nhanh hơn, chắn trước mặt chúng tôi.
Tôi sững sờ nhìn ba cậu trai cao lớn hơn chúng tôi rất nhiều, đây chẳng phải là bắt nạt sao?
“Tớ không mang tiền. Chúng tớ phải về nhà rồi.”
Chu Dịch Phong vội vàng che chắn cho tôi.
“Không mang tiền? Sáng nay tôi thấy cậu cầm tờ 50 nghìn cơ mà!”
Một tên cao to bước lên, túm lấy cổ áo Chu Dịch Phong, làm tôi cũng loạng choạng.
“Các cậu muốn gì?”
Thấy không xa có người lớn đi ngang, tôi liền hét lớn:
“Các cậu định cướp tiền đúng không? Tôi sẽ gọi người tới!”
Quả nhiên, một chú tốt bụng dừng lại, tò mò nhìn chúng tôi.
Ba người kia có vẻ chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn:
“Cướp cái gì? Bọn tôi chỉ mượn tiền chơi game thôi, đừng xen vào chuyện người khác!”
Tôi mặc kệ, gào to hơn:
“Cướp tiền! Có người cướp tiền!”
Chú tốt bụng ngay lập tức tiến lại hỏi:
“Các cậu đang làm gì vậy?”
Ba người thấy có người lớn đến, đành buông Chu Dịch Phong ra và chạy mất hút.
Chúng tôi cảm ơn chú, rồi nhanh chóng rảo bước về nhà.
“Họ thường bắt nạt cậu à?”
“Tuần trước, tên cao to đó mượn 20 nghìn của tớ, nhưng không trả. Hôm nay lại đến.”
Chu Dịch Phong nắm chặt tay tôi, lo lắng nói:
“Nhược Nhược, lần sau thấy họ, chúng ta chạy ngay, bọn họ đông, chúng ta không đấu lại được đâu.”
Tôi lập tức phản đối:
“Thế sao được? Rõ ràng bọn họ thấy cậu nhỏ con nên cố ý bắt nạt. Không giải quyết triệt để, bọn họ sẽ còn quay lại.”
“Vậy Nhược Nhược nói xem, phải làm thế nào?”
Chu Dịch Phong nhìn tôi đầy tủi thân, chờ tôi nghĩ cách.
Từ nhỏ đến giờ, cậu ấy luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi.
9
Tôi nghĩ ra một cách hay ho: học đấm bốc.
Đợi khi cả hai chúng tôi đều biết đấm bốc, xem ai còn dám bắt nạt!
Tôi về nhà lấy tiền mừng tuổi, kéo Chu Dịch Phong đến nhà thiếu nhi đăng ký lớp đấm bốc cho cả hai.
Đến khi mẹ tôi biết chuyện, chúng tôi đã học được hai buổi rồi.
Chu Dịch Phong học rất chăm chỉ, cậu ấy không muốn bị bắt nạt nữa.
Sau giờ học mỗi ngày, chúng tôi cùng đến lớp đấm bốc luyện tập, về nhà lại hướng dẫn nhau.
Kỹ thuật đấm bốc của cả hai tiến bộ nhanh chóng.
Đến lần tiếp theo khi ba học sinh cấp hai kia chặn đường chúng tôi, Chu Dịch Phong đã một mình “xử đẹp” cả ba, khiến bọn họ bầm dập khắp người.
Tôi đứng bên cạnh, cảm thấy vô cùng hài lòng. Việc rèn luyện sức mạnh cho “ông xã tương lai” đã rất thành công, đến mức chẳng cần tôi ra tay.
Sau đó, ba phụ huynh của mấy tên học sinh kia kéo đến nhà Chu Dịch Phong.
“Nhìn xem, con trai cô đã đánh con trai tôi thành ra thế này!”
“Con tôi cũng bị đánh, nhìn cái mặt bầm dập này mà xem!”
“Còn cô bé kia nữa, cô ta cũng ở đó!”
Ba tên to xác, với khuôn mặt sưng phù như heo, đứng trước cửa nhà họ Chu, chỉ vào tôi và Chu Dịch Phong mà hét lên.
Tôi và Chu Dịch Phong đứng sau lưng hai người mẹ, không nhịn được bật cười.
“Nhược Nhược, Dịch Phong, lại đây nói rõ mọi chuyện, có phải các con đánh người không?”
Mẹ tôi nghiêm túc nhìn tôi, ra hiệu tôi lên tiếng.
Tôi liếc nhìn ba tên kia, mặt đầy tự tin:
“Không phải lỗi của chúng con. Là họ dựa vào to con bắt nạt chúng con trước. Con và Chu Dịch Phong mới phải đi học đấm bốc để tự vệ. Ai ngờ họ vẫn tiếp tục bắt nạt, thế thì không thể trách chúng con phản kháng được!”
Chu Dịch Phong đứng bên gật đầu đồng tình:
“Nhược Nhược nói đúng.”
“Nhưng các người cũng không thể đánh con tôi thành ra thế này!”
“Đúng đó! Nhìn cái mặt sưng vù này, quá đáng thật!”
“Các người phải bồi thường tiền, tiền thuốc men, tiền bù đắp tổn thất tinh thần, không thiếu một đồng!”
Ba phụ huynh tiếp tục cãi vã.
“Bồi thường? Mơ đi!”
Mẹ tôi chống tay lên hông, thẳng thừng đáp trả:
“Khi con các người bắt nạt người khác, sao không thấy các người dạy bảo? Giờ bị đánh lại thì kéo đến đòi tiền, làm gì có chuyện tốt thế?
Tôi không bồi thường! Dựa vào to con để bắt nạt kẻ yếu, giờ thua rồi còn đòi gì nữa!”
“Đúng rồi! Các người toàn bắt nạt chúng tôi vì chúng tôi nhỏ con. Giờ chúng tôi mạnh hơn, đánh lại các người, các người tức giận cũng chẳng làm được gì đâu!”
Tôi học theo dáng mẹ, chống nạnh đầy khí thế.
“Dựa vào cao to bắt nạt bọn tôi, bây giờ bọn tôi dựa vào kỹ năng để ‘đòi lại công bằng.’ Các người dám đến nữa, thử xem chúng tôi có đánh tiếp không!”
Mẹ Chu cũng nhập hội, cuối cùng tất cả kéo nhau đến đồn công an.
Chuyện mấy học sinh lớn bắt nạt không thành, lại bị học sinh nhỏ hơn đánh cho tơi tả khiến các chú công an nhịn cười đến đau bụng.
Họ cam kết sẽ xử lý công bằng.
Kết quả, ba tên lớn bị cảnh cáo, còn chúng tôi được xác nhận là tự vệ chính đáng, không cần bồi thường.
“Với lại, trả lại tiền cậu lấy của tớ, 20 nghìn!”
Chu Dịch Phong nhân cơ hội đòi lại tiền.
Trên đường về, tôi và Chu Dịch Phong vừa nắm tay vừa hát, khung cảnh thật hài hòa.
Mẹ tôi đi phía sau, vừa đi vừa tán chuyện với mẹ Chu:
“Cậu nhìn xem, con gái tớ khiến con trai cậu phải phục tùng hoàn toàn!”
Mẹ Chu thở dài:
“Khổ thân, cậu con trai tôi vất vả nuôi lớn, sau này cũng thành người nhà cậu thôi!”
“Ôi dào, nhà chúng ta có gì phải phân biệt, chẳng phải đều là một nhà sao?”
“Đúng rồi, sau này hai đứa nhỏ là người một nhà!”
Hai bà mẹ cười vui vẻ không ngớt.