12

“Thôi ái khanh, đi dạo trong ngự hoa viên cùng trẫm.”

Tiêu Mặc Nhiễm cuộn tranh lại, giao cho thái giám bên cạnh:

“Treo bức họa này trong tẩm điện của trẫm.”

Ta chứng kiến mọi chuyện, bỗng rất muốn biết Tiêu Mặc Nhiễm sẽ làm gì với bức tranh đó.

Chỉ nghĩ đến bức họa là hình ảnh ta mặc nữ trang, ta không thể ngừng tưởng tượng Tiêu Mặc Nhiễm sẽ có hành động gì với nó.

Ta đi theo Tiêu Mặc Nhiễm, im lặng không nói một lời.

Hắn lại không buông tha cho ta, hết lần này đến lần khác khơi chuyện cũ, nhắc đến chuyện vài năm trước tập võ tại phủ tướng quân.

“Thôi ái khanh, nay ngươi trầm mặc hẳn. Ngày trước ở phủ tướng quân tập võ, chẳng phải ngươi là người nói nhiều nhất sao?”

Ta chẳng biết đáp thế nào.

Ngày xưa là chuyện ngày xưa, hôm nay đã là hôm nay.

Ngày nay đã khác xưa. Thuở ấy, ta nào cần phải run sợ trước mặt Tiêu Mặc Nhiễm?

Tiêu Mặc Nhiễm bất ngờ dừng bước, gọi tên ta:

“Thôi Thời Sơ.”

Ta thoáng khựng lại:

“Vi thần có mặt.”

Tiêu Mặc Nhiễm đặt tay lên vai ta, nói:

“Lệ Tiểu tướng quân, Tĩnh Vương, ngươi, và trẫm, đều cùng nhau lớn lên. Trẫm nay đã đăng cơ, cũng không định đuổi tận giết tuyệt Tĩnh Vương và Lệ tiểu tướng quân. Ngươi giúp trẫm gọi hai người bọn họ hồi kinh, được chứ?”

Ký ức những ngày ấu thơ như hiện rõ trước mắt. Nhưng con người rồi cũng thay đổi.

Tình nghĩa năm xưa là thật, nhưng cuộc tranh giành quyền lực cũng tàn nhẫn vô cùng. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua chỉ có con đường chết.

Lệ Trường Sơn hộ tống Tĩnh Vương rời khỏi kinh thành, dù Tiêu Mặc Nhiễm có thể tha cho Tĩnh Vương, nhưng liệu hắn có tha cho Lệ Trường Sơn không?

Ta không dám chắc.

Cổ họng ta khô khốc, giọng nói hơi khàn:

“Hoàng thượng, nhà họ Lệ trăm năm trung thành, tổ tiên đều là đại tướng quân lập nhiều chiến công. Lệ Trường Sơn từ nhỏ đã giống vi thần, đều không có cha. Phụ thân và huynh trưởng của hắn đều sớm tử trận…”

Ta nghẹn ngào, không sao kìm nén được, lời nói cũng trở nên lộn xộn.

Ta chỉ muốn cầu xin Tiêu Mặc Nhiễm tha cho Lệ Trường Sơn. Nhưng trước quyền lực của hoàng quyền, những lời cầu khẩn yếu ớt chẳng hề có chút tác dụng.

Vai ta đột nhiên đau nhói, thần sắc Tiêu Mặc Nhiễm lạnh đi:

“Thôi Thời Sơ, trong lòng ngươi, trẫm thực sự là kẻ tàn nhẫn vô tình đến thế sao? Ngươi chớ quên, nếu trẫm muốn giết Tĩnh Vương, ngày trước đã chẳng cứu hắn ra khỏi hang sói!”

Ta không thể đáp lại được lời nào.

Mấy năm trước, ta, Lệ Trường Sơn, Tiêu Mặc Nhiễm và Tĩnh Vương từng gặp bầy sói trong một lần đi săn.

Bốn người chống lại hơn chục con sói suốt một ngày một đêm, ngoại trừ ta ra thì cả ba đều bị thương.

Tĩnh Vương chính là do Tiêu Mặc Nhiễm cõng ra khỏi khu săn.

Khi ta còn đang ngẩn người, bàn tay Tiêu Mặc Nhiễm bất ngờ di chuyển xuống trước ngực ta, còn cố ý ấn mấy lần.

Ta đứng yên, không nhúc nhích.

Nhìn thấy đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, ánh mắt đầy phức tạp, ta lặng lẽ thở ra một hơi:

“Hoàng thượng, những gì vi thần có, Hoàng thượng cũng có.”

May là ta đã chuẩn bị trước, nếu không thì đã bị phát hiện rồi!

Tiêu Mặc Nhiễm thu tay lại, khóe miệng mang theo nụ cười đầy ẩn ý:

“Thật sao? Cơ ngực của Thôi ái khanh cũng rắn chắc thật.”

13

Ta cười gượng:

“Hoàng thượng lại quá khen.”

Nói đến đây, ta liền bổ sung:

“Cơ ngực của Hoàng thượng mới là vô cùng rắn chắc.”

Tiêu Mặc Nhiễm nhếch nhẹ khóe môi.

Lại là nụ cười đầy toan tính đó!

Ta đoán rằng, hắn nhất định đang tìm kiếm tung tích của Tĩnh Vương. Hắn giữ lại ta và cô mẫu, rõ ràng là để uy hiếp Tĩnh Vương. Có lẽ, ngay từ thời niên thiếu, Tiêu Mặc Nhiễm đã bắt đầu mưu đồ sâu xa.

Đột nhiên, một luồng kiếm phong xé qua. Ta bị Tiêu Mặc Nhiễm kéo lấy khuỷu tay, mạnh mẽ đẩy ra sau lưng hắn.

Ngay sau đó, vài mỹ nhân rút trâm cài tóc, biến chúng thành lưỡi dao sắc bén, nhanh như chớp lao về phía Tiêu Mặc Nhiễm.

Ta bị hắn quăng vào bụi hoa, ngã sấp xuống như chó cạp đất, trên mặt đầy đất và hoa cỏ.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Mặc Nhiễm đang giao đấu với những mỹ nhân kia.

Những mỹ nhân này mặc trang phục dị tộc, chính là những người được ngoại bang tiến cống.

Trong đầu ta một mảnh hỗn loạn.

Ngoại bang hành động như vậy, là muốn khai chiến hay bị người khác sai khiến?

Nhưng Tiêu Mặc Nhiễm là kẻ xảo quyệt như thế, lẽ nào hắn không biết ngoại bang sẽ ám sát mình?

Không đúng…

Chắc chắn có chỗ nào đó không ổn!

“Người đâu! Hộ giá!”

Trình Phong nghe lệnh liền tức tốc đến. Tiêu Mặc Nhiễm ra lệnh:

“Để sống, không được giết.”

Thị vệ nhanh chóng khống chế các mỹ nhân.

Xem ra ta cũng không cần phải đưa hai mỹ nhân mà Tiêu Mặc Nhiễm ban cho về nữa.

Mọi thứ dần trở lại yên tĩnh, Tiêu Mặc Nhiễm vung tay áo rộng:

“Bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải tra rõ chân tướng cho trẫm.”

Trình Phong nhận lệnh:

“Tuân chỉ, vi thần sẽ làm ngay.”

Điều này có nghĩa là sẽ không tiếc bất kỳ giá nào, kể cả sử dụng hình phạt tàn nhẫn.

Tiêu Mặc Nhiễm quay lại nhìn ta:

“Thôi ái khanh, ngươi có sợ không?”

Lời này quả thật khiến người ta khó hiểu.

Tiêu Mặc Nhiễm vẫn không thả ta ra khỏi cung, giữ ta lại trong ngự thư phòng để mài mực.

Hắn cầm bút lông viết liên tục, nét bút nhanh như gió. Ta len lén liếc nhìn, nhưng hắn như có mắt phía sau đầu, bất ngờ lên tiếng:

“Thôi ái khanh, gan ngươi cũng lớn nhỉ.”

Ta giật mình, nhanh chóng hoàn hồn.

Tiêu Mặc Nhiễm giờ đây không còn là Lục hoàng tử ngày xưa nữa!

Ta lập tức quỳ xuống:

“Vi thần không dám, mong Hoàng thượng thứ tội!”

Hắn không để ý đến lời ta, vẫn tiếp tục viết.

Vừa rồi, ta chỉ kịp nhìn thoáng qua hai chữ “tuyên chiến.”

Hắn muốn khai chiến sao?

Khoan đã!

Đại Tề hiện có năm lộ binh mã, trong tay Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn đã có tới hai mươi vạn quân. Hơn nữa, hàng chục vạn binh lính khác đang đóng ở các biên ải trọng yếu phía Đông, Nam, Tây, Bắc.

Quân đội biên cương tuyệt đối không thể điều động.

Nếu muốn khai chiến, chỉ có cách buộc Lệ Trường Sơn và Tĩnh Vương quay về phục tùng triều đình.

Hắn vẫn đang muốn ép Tĩnh Vương trở về!

14

Khai chiến chẳng qua chỉ là một cái cớ, ép Tĩnh Vương lộ diện mới là mục đích thực sự.

Tiêu Mặc Nhiễm quá hiểu Tĩnh Vương. Hắn biết rằng, nếu biên cương không ổn định, Tĩnh Vương chắc chắn không thể làm ngơ.

Giờ đây, ta thậm chí nghi ngờ rằng ngay cả vụ ám sát hôm nay cũng là do hắn sắp đặt.

Nhưng ta vẫn không có bằng chứng.

Trình Phong bước vào cung điện báo cáo, nhìn thấy ta đang quỳ trước ngự tiền, ánh mắt hắn có chút do dự.

Tiêu Mặc Nhiễm lên tiếng:

“Thôi ái khanh không phải người ngoài, cứ nói thẳng.”

Ta: “……”

Ta từ khi nào không phải là người ngoài nữa vậy?

Trình Phong lúc này mới báo:

“Hoàng thượng, thích khách đã khai nhận, là quốc quân nước Ngô hạ tử lệnh, sai mỹ nhân hành thích tân quân Đại Tề.”

Tiêu Mặc Nhiễm đập bàn:

“Hừ! Quân vương nước Ngô đúng là nhiều chuyện! Trẫm đăng cơ hay không thì liên quan gì đến hắn? Nếu đã như vậy, ta cũng chẳng cần giữ hòa bình nữa!”

Ta: “……”

Vua nước Ngô là kẻ ngu ngốc sao?

Đã hạ tử lệnh, sao có thể để thích khách mỹ nhân còn sống mà khai ra sự thật?

Rõ ràng trong chuyện này có mưu đồ.

Tiêu Mặc Nhiễm lại nói:

“Triệu tập các võ tướng vào cung nghị sự, trẫm muốn tuyên chiến với nước Ngô. Ngoài ra, hãy dán cáo thị, trẫm chờ hoàng huynh trở về giúp trẫm giải quyết mọi khó khăn.”

Nói đến đây, Tiêu Mặc Nhiễm quay sang ta dặn dò:

“Thôi ái khanh đứng dậy đi, những ngày tới hãy lưu lại trong cung, cùng trẫm chia sẻ ưu phiền.”

Trong lòng ta lạnh ngắt.

Tên khốn Tiêu Mặc Nhiễm muốn giam lỏng ta trong cung!

Trình Phong rời đi, trước lúc ra ngoài còn ngoảnh lại nhìn ta, ánh mắt đầy ẩn ý. Ta cũng vô thức nhìn theo, nhưng hắn gần như lập tức cúi đầu xuống.

Ngay sau khi Trình Phong rời khỏi, Tiêu Mặc Nhiễm đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh:

“Thôi ái khanh, thị vệ của trẫm trông đẹp mắt chứ? Xem ra ngươi vẫn không đổi tính, vẫn thích nhìn mỹ nam nhỉ?”

“Ngày trước ở thư viện, ngươi còn lén nhìn trẫm tắm. Ngươi nói xem… trẫm có nên lấy lễ báo lễ không?”

Làm gì vậy chứ?!

Nhắc lại chuyện cũ làm gì?!

Ai mà chẳng có lúc bồng bột khi còn trẻ…

Ta cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn như chim cút:

“Trên người vi thần chẳng có gì đáng để Hoàng thượng xem.”

Người ngồi trên long ỷ lại khẽ bật cười, mang theo vẻ trào phúng khinh miệt.

15

Tối hôm đó, ta bị lưu lại trong cung.

Lúc trời chạng vạng, ta được đưa vào một gian điện nhỏ, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới hành lang dài.

Là Trương Phán Phán.

Nàng được cung nhân dẫn đi, hướng về phía tẩm cung của Hoàng đế.

Ta thoáng sững sờ trong giây lát.

Trương Phán Phán vốn là vị hôn thê của Tĩnh Vương, nhưng ngay khi Tiêu Mặc Nhiễm vừa đăng cơ, nhà họ Trương đã vội vã đơn phương từ hôn.

Có thể thấy, Trương Phán Phán không phải là người cùng chung hoạn nạn.

Cho nên, dù nàng có lao vào vòng tay Tiêu Mặc Nhiễm, ta cũng không thay biểu ca mà tiếc nuối.

Nhưng…

Tên khốn Tiêu Mặc Nhiễm kia, thật sự chẳng phân biệt nam nữ!

“Huynh đệ chi thê, bất khả khi!”

Thuở ấy, ta, Tiêu Mặc Nhiễm, Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn dù thường hay xích mích nhưng lúc nào cũng đồng tâm hiệp lực đối ngoại.

Cả bốn người từng ngồi dưới ánh trăng, uống rượu ngâm thơ, thề nguyền: “Cẩu phú quý, vật tương vong.”

Mà nay, bốn người đã mỗi người mỗi ngả. Tiêu Mặc Nhiễm lại còn muốn đuổi cùng giết tận ba người còn lại. Hắn giữ ta lại, chẳng qua là muốn chơi chán rồi mới giết.

Cơn giận bùng lên, ta đá đổ chậu cây dưới hành lang. Tiểu thái giám bên cạnh thốt lên một tiếng thất thanh:

“Ôi chao, Thôi thế tử, ngài nghìn vạn lần đừng tự làm mình bị thương. Hoàng thượng đã dặn, ngài ở trong cung không được chịu một chút tổn hại nào.”

Ta hừ hai tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Đêm đó, ta ngủ trong cung vô cùng bất an. Mơ mơ màng màng, cảm giác như có vật nặng đè lên người.

Một hơi nóng lạ thường khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không sao tỉnh dậy được.

Đến sáng, ánh sáng ban mai len qua khung cửa, bụi mờ nhảy múa trong không khí. Ta tỉnh dậy, cung nữ lập tức tiến lên hầu hạ, thái độ hết sức cung kính:

“Thôi thế tử, Hoàng thượng cho mời ngài cùng dùng bữa.”

Ta xoa bóp cái cổ bị trẹo gối, cả người mồ hôi nhễ nhại, vô cùng khó chịu, nhưng vì đang ở trong cung nên không tiện tắm rửa, ta đành cố chịu đựng.

Gặp Tiêu Mặc Nhiễm, hắn vận thường phục màu huyền, thần sắc tươi tỉnh, khóe môi thoáng nụ cười:

“Ái khanh, đêm qua ngủ có ngon không?”

Trong lòng ta lạnh lùng cười khẩy:

“Hồi Hoàng thượng, vi thần ngủ rất an giấc. Không biết Hoàng thượng tối qua ngủ có ngon không?”

Ta giả vờ hỏi han, nhưng trong lòng thừa biết.

Có mỹ nhân trong tay, hắn hẳn đã qua một đêm gió mây thỏa mãn.

Tiêu Mặc Nhiễm nhẹ nhàng bật cười, tay cầm chén trà, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho ta ngồi xuống:

“Trẫm ngủ không ngon.”

Ta: “……”

Hoàng đế ngủ không ngon thì liên quan gì đến ta chứ? Chẳng lẽ Trương Phán Phán không thỏa mãn được hắn?

Hay là, hắn thích nam nhân hơn?

Tiêu Mặc Nhiễm không nói nhiều, không đợi ta ăn sáng xong đã ra lệnh:

“Trẫm phong ngươi làm Khâm sai, hãy đích thân đi đón hoàng huynh hồi kinh, thay trẫm nhắn lại rằng, trẫm cần hắn.”

Ta: “……”

Quả nhiên, hắn không có ý tốt!

Nếu ta không đón biểu ca về, chẳng phải là kháng chỉ sao? Nhưng nếu đón biểu ca về, chẳng khác nào đẩy biểu ca vào chỗ chết.

Ta căm hận cắn một miếng bánh bao nhân cua vàng, rồi tu một bát trà sữa dê để đè xuống bụng, sau đó mới hỏi:

“Hoàng thượng, vi thần có thể không nhận chỉ dụ này không?”

Tiêu Mặc Nhiễm dứt khoát phủ quyết:

“Không thể.”

Ta vẫn còn do dự.

Tiêu Mặc Nhiễm cười khẩy:

“Trẫm tin tưởng Thôi ái khanh. Nếu ngươi không đi, trẫm sẽ đích thân thiến ngươi.”

16

Ta buộc phải rời cung, đi đón Tĩnh Vương hồi kinh.

Đêm trước ngày lên đường, Tô Thừa tướng cải trang đến Hầu phủ, yêu cầu gặp riêng ta.

Tô Thừa tướng là lão thần ba triều, quyền cao chức trọng, đã nắm giữ triều cương suốt nhiều năm. Nhưng ông ta không muốn phò tá một minh quân, điều ông ta thực sự muốn chỉ là một vị hoàng đế bù nhìn.

Hiển nhiên, Tiêu Mặc Nhiễm không phải kẻ dễ bị điều khiển.

Việc Tô Thừa tướng đích thân đến gặp ta cho thấy ông ta đã không còn ý định đứng ngoài quan sát.

Ông ta hẳn đã nhận ra rằng Tiêu Mặc Nhiễm sẽ không dung thứ để thế gia tiếp tục thống trị triều đình.

Tiêu Mặc Nhiễm đang cố gắng ủng hộ giới bình dân thông qua khoa cử, chọn quan từ dân chúng, điều này tất yếu làm suy yếu thế lực thế gia. Và tất nhiên là Tô Thừa tướng sẽ không để điều này xảy ra.

Ta giả vờ hỏi:

“Tướng gia sao lại đến đây?”

Tô Thừa tướng quyết định ra mặt:

“Lời hứa trước đây của Thôi thế tử, liệu có còn giá trị không? Nếu lão phu đồng ý phò tá Tĩnh Vương, các ngươi định hứa hẹn cho lão phu những gì?”

Ta cười nhạt đầy khinh bỉ.

Lão cáo già này đã lớn tuổi, vậy mà còn nạp thêm một tiểu thiếp mới mười sáu tuổi chỉ để sinh một đứa con trai.

Ta thật muốn nói với ông ta rằng, có những chuyện vốn dĩ phải dựa vào thiên phú.

Tiêu Mặc Nhiễm là sói dữ, nhưng Tô Thừa tướng cũng chẳng phải người tử tế.

Ta tùy tiện đáp lời:

“Nếu biểu ca lên ngôi, chắc chắn tiểu thư Tô gia sẽ là hoàng hậu, người nối ngôi chỉ có thể do tiểu thư Tô gia sinh ra. Tướng gia thấy thế đã hài lòng chưa?”

Điều thế gia mong muốn nhất chính là một hoàng đế bù nhìn trong tầm tay. Chỉ cần cho Tô Thừa tướng đủ sự cám dỗ, hắn chắc chắn sẽ lộ bộ mặt thật.

Nghe vậy, mặt Tô Thừa tướng lộ vẻ vui mừng quá đỗi:

“Tốt! Lão phu quả nhiên không nhìn nhầm người!”

Ta bên ngoài thì cười nhạt, nhưng trong lòng đầy khinh miệt.

Tô Thừa tướng chỉ có một con gái, ông ta vừa muốn dâng nàng cho Tiêu Mặc Nhiễm, vừa muốn gả nàng cho Tĩnh Vương, thật biết tính toán.

Sáng hôm sau, ta dẫn đoàn người xuất thành, dán cáo thị khắp nơi để dụ biểu ca lộ diện.

Thực lòng mà nói, ta cũng không biết biểu ca và Lệ Trường Sơn hiện đang ở đâu.

Ta dừng lại tại một quán rượu, không chút bạc đãi bản thân, ăn ngon, uống tốt, ngủ kỹ. Dù sao thì những ngày yên ổn thế này cũng chẳng còn bao nhiêu.

Ba ngày sau, một tùy tùng hớt hải chạy đến, cắt ngang bữa ăn của ta khi ta vừa cắn một miếng đùi gà.

“Thế tử! Tĩnh Vương gia và Lệ thiếu tướng quân đã tới!”

Ta sững sờ:

“……”

Sao lại quay về?

Ta lần này có phải đã tiếp tay cho giặc rồi không?

Gặp biểu ca và Lệ Trường Sơn, ta khóc lóc kể lể, vừa nước mắt vừa nước mũi, tố cáo mọi hành vi ác độc của Tiêu Mặc Nhiễm, nghiến răng nghiến lợi mắng hắn.

“Ta thật là có lỗi với hai vị! Nếu ta không đến đón hai người, Hoàng thượng sẽ thiến ta!”

Biểu ca và Lệ Trường Sơn nhìn ta đầy chán ghét.

Ta tiếp tục trình bày tình hình chiến sự:

“Dù sao đi nữa, trước mắt vẫn là ngoại địch, chúng ta phải đánh bại ngoại địch trước rồi tính sau.”

Tĩnh Vương khẽ thở dài:

“Hoàng thượng chưa từng làm gì ngươi sao?”

Dường như hắn có chút thất vọng.

Ta ngạc nhiên hỏi:

“Biểu ca, huynh có ý gì? Chẳng lẽ huynh mong Hoàng thượng làm gì ta?”

Tĩnh Vương mím môi, làn da màu lúa mạch làm đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm.

Lệ Trường Sơn ngồi bên cạnh biểu ca, cả hai đều vận trường sam màu thiên thanh, ánh mắt nhìn ta như đang nhìn một tên ngốc.

17

Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn hồi kinh, các thế lực trong triều lập tức ngấm ngầm dậy sóng.

Tĩnh Vương vào ngự thư phòng, cùng Tiêu Mặc Nhiễm đối diện trò chuyện. Ta và Lệ Trường Sơn đứng chờ bên ngoài.

Chẳng bao lâu, từ ngự thư phòng vang lên tiếng giận dữ.

Trước tiên là tiếng Tĩnh Vương mắng mỏ:

“Hoàng thượng đang nói lời hồ đồ gì thế? Ủng hộ dân thường thi khoa cử? Đàn áp thế gia? Ngươi đừng quên, giang sơn này ban đầu được dựng lên như thế nào!”

Tiêu Mặc Nhiễm cũng chẳng phải dạng vừa:

“Hoàng huynh, huynh chỉ giỏi cầm quân đánh trận, căn bản không hiểu việc triều chính. Ý của trẫm không cần huynh can thiệp!”

Tiếng cãi vã từ ngự thư phòng truyền ra ngắt quãng. Ta nghe mà chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Gió thổi qua, mang theo hương hoa từ xa, ta bất giác nhớ về nhiều năm trước.

Khi ấy, Tiêu Mặc Nhiễm và biểu ca còn tình thâm như tay chân, cùng nhau đối phó thế lực của nguyên hoàng hậu, hết lần này đến lần khác thoát khỏi hiểm cảnh.

Khi ấy, tuổi trẻ tràn đầy khát vọng, họ từng thề sẽ đồng tâm hiệp lực, tạo nên thái bình thịnh thế, cùng kiến tạo triều đại hải yến hà thanh.

Ta và Lệ Trường Sơn cũng từng hứa sẽ hết lòng phò tá hai huynh đệ họ Tiêu. Nhưng hiện tại, tình thế đã phụ lòng nhiệt huyết năm xưa của chúng ta.

Khi Tĩnh Vương từ ngự thư phòng bước ra, sắc mặt hắn rất khó coi. Hắn liếc nhìn ta một cái rồi phất tay áo rời đi.

Tiêu Mặc Nhiễm cho gọi ta vào điện, nội điện vỡ nát vài chiếc bình sứ thanh hoa.

Thần sắc hắn u ám:

“Thôi ái khanh, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ngươi tự biết rõ! Hãy trông chừng hoàng huynh cho trẫm!”

Vì giữ mạng, ta chỉ còn cách tạm thời đáp ứng:

“Vi thần tuân chỉ.”

Những ngày tiếp theo, ta luôn kề cận bên Tĩnh Vương. Tô Thừa tướng cùng phe cánh của hắn cũng liên tục tiếp cận Tĩnh Vương.

Chẳng bao lâu, Tô Thừa tướng đã chắc chắn về ý định của Tĩnh Vương, đích thân đến gặp hắn.

Rõ ràng, Tô Thừa tướng không hoàn toàn tin tưởng ta, khi nói chuyện với Tĩnh Vương, hắn để ta đứng chờ bên ngoài.

Sau khi Tô Thừa tướng rời đi, ta liền tiến vào hỏi Tĩnh Vương:

“Biểu ca… huynh thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi bước lên con đường đó, chính là cung đã giương, không thể quay đầu. Huynh và hoàng thượng…”

Ta ngập ngừng, không nói hết câu.

Tĩnh Vương đặt tay lên vai ta, mỉm cười:

“A Sơ, ngươi không cần lo lắng. Hãy an tâm chờ ta khải hoàn trở về.”

Ta cảm thấy có gì đó không đúng:

“Biểu ca, huynh đồng ý với hoàng thượng đi đánh nước Ngô sao? Vậy sau đó thì sao? Khi khải hoàn trở về, huynh có thể để hắn toàn thây không?”

Ta thành thật hỏi.

Dẫu Tiêu Mặc Nhiễm đáng ghét, nhưng hắn từng là một đứa trẻ đáng thương. Đã cùng lớn lên, ta thật sự không nỡ xuống tay tàn nhẫn.

Hơn nữa…

Tiêu Mặc Nhiễm dung mạo tuấn tú, thân hình cân đối, ta tất nhiên hy vọng hắn cuối cùng có thể giữ lại toàn thây.

Tĩnh Vương thoáng khựng lại, ánh mắt hiện lên vẻ khác lạ.

Hắn đưa tay xoa lên tóc ta, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên hỏi:

“Nếu ngày đó mọi chuyện đã đến mức cá chết lưới rách, ngươi sẽ đứng về phía ta, hay hoàng thượng?”

Ta: “……”

Ta có thể trung lập không?

Tất nhiên, khả năng lớn nhất là ta sẽ chọn bảo toàn bản thân.

Ta vốn là kẻ tham sống sợ chết. Ta chỉ muốn thấy Tiêu Mặc Nhiễm và Tĩnh Vương chung tay tạo nên thái bình thịnh thế, để bản thân ngồi hưởng thành quả.

Ta không có chí lớn, chưa từng nghĩ đến việc tự mình kiến lập cơ nghiệp.

Nhưng làm kẻ vô lo cũng có cách sống riêng, hưởng lợi mà không vất vả, há chẳng phải cũng rất tốt hay sao?