18

Nửa tháng sau, Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn dẫn quân xuất chinh.

Phe cánh Tô Thừa tướng cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị, chỉ chờ ngày Tĩnh Vương khải hoàn hồi kinh, chính là thời cơ tốt nhất để khởi sự.

Ta tháp tùng Tiêu Mặc Nhiễm tiễn quân xuất hành.

Liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Nhiễm, thấy hắn dõi theo hướng quân đội rời xa, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia hy vọng. Nhìn kỹ, khóe môi tên này còn vương một nụ cười nhẹ.

Hắn bất ngờ quay mặt lại, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào ta, không kịp né tránh:

“Thôi ái khanh, ngươi còn nhớ năm đó trẫm cùng ba người các ngươi chèo thuyền trên Đông Hồ không?”

“Hôm đó cả bốn đều say, ngươi từng nói, trẫm thích hợp làm minh quân, hoàng huynh và Lệ tướng quân thích hợp đánh trận, còn ngươi chỉ cần ngồi không hưởng thụ là đủ.”

“Nay ngẫm lại, Thôi ái khanh quả thật có tầm nhìn xa.”

Ta: “……”

Lại cảm tạ Hoàng thượng quá khen!

Tiêu Mặc Nhiễm chưa chịu tha, lại cười cợt hỏi:

“Ngươi nói trẫm nghe, hoàng huynh của trẫm liệu có định tạo phản không?”

Ta đứng trong gió mà run rẩy không ngừng.

Mỗi câu hỏi của hắn đều là độc dược có thể đưa ta đi gặp tổ tiên.

Cuối cùng, Tiêu Mặc Nhiễm ngửa mặt cười lớn, phía sau cách đó mấy trượng là văn võ bá quan.

Dẫu họ không nghe được cuộc đối thoại giữa hai chúng ta nhưng chắc chắn đều nhìn thấy.

Tiêu Mặc Nhiễm dang cánh tay dài, đặt lên vai ta. Nhìn từ phía sau, người khác chắc chắn sẽ nghĩ hắn đang ôm ta.

Ta không khỏi thở dài. Đường đường là Thế tử nhà họ Thôi, nhưng rốt cuộc danh tiết của ta cũng chẳng giữ nổi.

Trong mấy tháng tiếp theo, Tiêu Mặc Nhiễm không từ chối bất kỳ mỹ nhân nào các đại thần đưa vào cung.

Hắn đều phong chức cho họ nhưng không hề thị tẩm. Lời đồn Hoàng đế là đoạn tụ lan truyền khắp nơi, náo nhiệt vô cùng.

Phe Tô Thừa tướng cũng tăng cường chuẩn bị, dốc toàn lực để củng cố thế lực thế gia. Nhưng tân đế vẫn kiên quyết thực thi chế độ khoa cử tuyển quan.

Cuộc đấu tranh giữa thế gia và thường dân ngày càng lộ rõ ra ánh sáng.

Nửa năm sau, biên ải gửi về tin mừng, Tĩnh Vương đại thắng, nước Ngô chấp nhận đầu hàng và trở thành nước phụ thuộc của Đại Tề.

Trận chiến này có thể nói là một thắng lợi rực rỡ.

Hôm ấy, Tô Thừa tướng đích thân đến Hầu phủ, từ trên xuống dưới đánh giá ta với nét mặt đầy vẻ đê tiện:

“Thôi thế tử, Tĩnh Vương sắp khải hoàn trở về, đại nghiệp của chúng ta đã gần như thành công. Ngươi cũng sắp thoát khỏi khổ ải, nhưng mấy ngày tới, ngươi vẫn phải tiếp tục mê hoặc Hoàng thượng.”

“Lão phu đã cho người tìm được một loại hương liệu. Chỉ cần ngươi thoa lên môi, Hoàng thượng chạm vào, lâu dần nhất định sẽ tổn hao sức khỏe.”

“Thôi thế tử, ủy khuất ngươi rồi. Nhưng việc này, ngươi nhất định phải làm thành công.”

Lão già đưa cho ta một gói bột thuốc.

Ta căng mặt nhận lấy:

“Tướng gia yên tâm, ta nhất định không phụ sự mong đợi của ngài.”

Khắp triều đều cho rằng ta đã thành sủng thần trên giường của Hoàng đế, nhưng ta lại không thể phản bác.

Ai bảo hắn cứ vài lần lại giữ ta ở lại trong cung qua đêm chứ!

Ta chỉ còn cách tiếp tục nhẫn nhịn mà chịu đựng.

Lão già đáng ghét kia trước khi đi còn mặt dày động viên:

“Thôi thế tử, sự hy sinh của ngươi, lão phu sẽ ghi nhớ. Chờ ngày Tĩnh Vương hồi kinh, đại nghiệp thành công, lão phu nhất định sẽ thỉnh tân quân luận công ban thưởng cho ngươi.”

Khóe môi ta giật giật.

Ngày hôm đó, vào cung, ta liền giao gói độc dược cho Tiêu Mặc Nhiễm.

Ta chính là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy đấy!

19

Tiêu Mặc Nhiễm khẽ vuốt ve gói thuốc bột, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc.

“Thôi ái khanh, ngươi quả nhiên rất trung thành với trẫm. Nhưng ngươi vẫn chưa nói với trẫm, giữa Tĩnh Vương và trẫm, rốt cuộc ngươi chọn ai?”

Ta – kẻ gió chiều nào theo chiều ấy – sớm muộn cũng phải đưa ra lập trường, nếu không, Tiêu Mặc Nhiễm chắc chắn không buông tha ta.

Thế nhưng, có một việc ta vẫn nghĩ mãi không thông.

Ta mạnh dạn hỏi:

“Hoàng thượng, sau khi Tĩnh Vương khải hoàn hồi kinh, phe Tô Thừa tướng chắc chắn sẽ hợp sức cùng hắn để ép cung.”

“Hoàng thượng đã biết rõ kế hoạch của bọn họ, vì sao vẫn để mặc cho mọi chuyện diễn ra? Chẳng lẽ Hoàng thượng… đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?”

Tiêu Mặc Nhiễm bước đến gần ta, nâng tay bóp lấy mặt ta:

“Thôi ái khanh, thời gian trẫm dành cho ngươi không còn nhiều đâu. Ngươi mau chóng cân nhắc cho kỹ, nếu không…”

Hắn đột nhiên cúi sát tai ta, giọng điệu đầy ám muội nhưng từng chữ đều ngập tràn uy hiếp:

“Ngươi nên biết rõ thủ đoạn của trẫm.”

Hắn định làm gì vậy chứ?

Tên khốn này thực sự định thiến ta sao?

Ta cúi đầu thần phục:

“Vi thần hiểu rõ, Hoàng thượng!”

Đến đây thì ta đã có thể chắc chắn được rằng mình nên ủng hộ Tĩnh Vương.

Có trách thì chỉ trách tên khốn này quá vô nhân tính!

Trước ngày Tĩnh Vương khải hoàn, ta lại bị giữ lại trong cung.

Đêm đó, trong giấc ngủ, ta gặp một cơn ác mộng kỳ lạ.

Trong mơ, ta thấy mình khoác trên người lớp lụa mỏng, bờ vai lộ ra, làn da trắng như tuyết bất ngờ bị xăm một đóa hải đường rực rỡ.

Ta đang ở trong một tư thế hết sức nhục nhã, còn Tiêu Mặc Nhiễm ngồi bên, cầm cọ vẽ.

Hắn liên tục yêu cầu:

“Lệch sang trái một chút, vai hạ thấp hơn nữa, mông nâng cao lên…”

Mộng cảnh xoay chuyển, ta lại thấy Tiêu Mặc Nhiễm cầm một con dao găm, tiến về phía ta, gương mặt đầy vẻ khoái trá:

“Đừng sợ, trẫm sẽ đích thân thiến ngươi.”

“A——”

Ta hét lên tỉnh dậy.

Khi định thần lại, ta ngẩn người nhìn lên màn giường. Lúc này, một cung nữ hốt hoảng chạy vào nội điện:

“Không hay rồi, Thôi thế tử! Tĩnh Vương đã dẫn quân trở về kinh, Tô Thừa tướng cũng tạo phản. Hiện tại, hoàng cung đã bị bao vây!”

Ta ngơ ngác hồi lâu:

“Làm sao mà lại nhanh đến vậy?”

Cung nữ lau mồ hôi, đáp:

“Nghe nói Tĩnh Vương đẩy sớm thời gian hồi kinh một tháng, còn Tô Thừa tướng thì từ lâu đã có ý phản nghịch!”

Ta vội vàng xuống giường, tim đập thình thịch.

Chẳng lẽ thời khắc đó đã đến? Tiêu Mặc Nhiễm sẽ phải chết thế nào đây?

Mặc y phục chỉnh tề, ta vội vàng chạy đến điện Cần Chính.

Lúc này, Tô Thừa tướng cầm kiếm, dẫn theo binh mã vây kín bên ngoài đại điện. Trong khi đó, Tiêu Mặc Nhiễm ngồi trên long ỷ, khoác hoàng bào màu đen thêu rồng vàng, khí chất uy nghiêm.

Chỉ cần ngồi đó, hắn đã toát lên một phong thái nuốt trời nuốt đất.

Ngay giây phút ấy, ta bất giác nhớ lại, trong bốn người chúng ta năm xưa, Tiêu Mặc Nhiễm quả thật là người thích hợp nhất để làm hoàng đế. Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn giỏi nhất là lĩnh quân đánh trận. Còn ta, từ lâu chỉ mong bọn họ một bước lên mây, để bản thân ngồi hưởng lợi.

Nhưng ai ngờ lại rơi vào tình cảnh này.

Tiêu Mặc Nhiễm vẫy tay về phía ta:

“Qua đây.”

Tô Thừa tướng phá lên cười lớn:

“Hahaha! Đến giờ phút này, Hoàng thượng vẫn còn bận tâm đến Thôi thế tử sao?”

“Thật đáng tiếc, Hoàng thượng e rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lão phu đã luôn yêu cầu Thôi thế tử hạ độc Hoàng thượng đấy.”

Tô Thừa tướng cao giọng mỉa mai:

“Đến nước này, Hoàng thượng cũng nên từ bỏ đi. Thế gia chính là thế gia, là những người cao quý hơn tất thảy. Thường dân đời đời chỉ là cỏ rác!”

“Hoàng thượng đừng trách lão thần tâm ngoan thủ lạt. Lão phu làm vậy, tất cả đều vì bảo vệ địa vị của thế gia. Chỉ có kẻ cao quý mới xứng đáng hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi!”

Ta: “……”

Cái lão cáo già này, ngay lúc này lại lôi ta ra bán đứng.

Nếu Tiêu Mặc Nhiễm không thất bại, chẳng phải ta sẽ chết không chỗ chôn sao?

Cũng may, ta đã sớm thú nhận hết với Tiêu Mặc Nhiễm trước đó rồi.

20

Tô Thừa tướng cầm kiếm, uy hiếp hoàng đế.

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng hô vang dội:

“Báo——Tĩnh Vương đã xông vào rồi!”

Tô Thừa tướng càng thêm ngạo mạn, cuồng vọng cười lớn:

“Hahaha! Hoàng thượng, ngài đã không còn đường lui, chết đến nơi rồi!”

Ta đứng sững tại chỗ, toàn thân cứng đờ. Ngay lúc này, ta thật sự chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, mong có thể toàn thây.

Tiêu Mặc Nhiễm từ trên long ỷ bước xuống, từng bước ung dung tiến về phía này.

Từng bước đi của hắn nhẹ nhàng như gió, không có chút dáng vẻ của kẻ sắp trở thành tù nhân.

Hắn dừng lại ở hành lang bên ngoài đại điện, ánh mắt quét qua đám quan viên thế gia đang ép cung, khóe môi nhếch lên đầy ý vị:

“Hoàng huynh của trẫm cuối cùng cũng đã trở về.”

Ta nhìn gương mặt góc cạnh thanh tú của hắn, một thoáng ngẩn người, lòng bất giác cứng lại.

Tại sao Tiêu Mặc Nhiễm lại vui vẻ đến vậy?

Tĩnh Vương xông vào hoàng cung là để lấy đầu hắn, lẽ ra hắn phải phòng bị, hoặc ít nhất phải giận dữ mới đúng.

Tô Thừa tướng thấy đại cục dường như đã nằm trong tay, bước tới gần hơn, thanh kiếm trong tay hắn lóe sáng:

“Hoàng thượng, hãy giao ngọc tỷ ra đây, nhường ngôi đi!”

Nhưng Tiêu Mặc Nhiễm hoàn toàn không để ý đến Tô Thừa tướng mà lại quay sang nhìn ta.

Hắn cười, khóe mắt ánh lên vẻ phong lưu:

“A Sơ.”

Ta: “……”

Làm gì thế, gọi thân mật như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn kéo ta cùng xuống địa ngục?

Ta biết biểu ca chắc chắn sẽ không làm hại ta. Chỉ cần Tiêu Mặc Nhiễm không lôi ta theo hắn, thì mạng nhỏ này của ta có thể giữ được.

Nhưng không hiểu sao lòng ta lại nghẹn đến khó chịu.

Ta gọi tên hắn, giọng hơi khàn:

“Tiêu Mặc Nhiễm.”

Ánh mắt hắn và ta chạm nhau, nụ cười của hắn thoáng có chút mơ hồ, như khiến ta nhớ lại tiệc xuân nhiều năm về trước.

Khi ấy, hắn từng khẽ nói bên tai ta:

“Nếu A Sơ là nữ nhi thì tốt biết bao. Trẫm nhất định sẽ cưới ngươi làm thê tử, ân ái không nghi ngờ.”

Tên khốn này sắp chết rồi, ta có nên nói cho hắn biết sự thật không? Dù sao thì nửa năm qua, hắn không thiến ta, cũng không giết ta.

Lúc này, tiếng bước chân đều đặn mạnh mẽ từ xa vang lên. Ta nhìn theo âm thanh, chỉ thấy dẫn đầu là hai tướng quân, thân khoác giáp bạc, tay cầm kiếm Thanh Phong, dáng vẻ oai nghiêm lẫm liệt.

Chính là Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn.

Tim ta đập thình thịch, đầu choáng chân run.

Ngày này rốt cuộc cũng đã tới sao?

Chúng ta bốn người, cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục phản bội lẫn nhau, tự tàn sát lẫn nhau ư?

Ta muốn khóc, nhưng không khóc được.

Ta hiểu rõ hơn ai hết, tranh đấu quyền lực chính là tàn nhẫn và vô tình như thế.

Tĩnh Vương giơ cao thanh trường kiếm trong tay, hô lớn:

“Nghe lệnh ta, giết gian thần, bảo vệ hoàng đế!”

Gió thổi qua tai, ta lặp đi lặp lại lời của Tĩnh Vương trong đầu, bất giác mở to mắt kinh ngạc.

21

Tô Thừa tướng không thể tin nổi, vì phẫn nộ mà râu mép cũng run lên.

“Tĩnh Vương! Ngài… ngài… phản bội tín nghĩa!”

Tĩnh Vương thúc ngựa tiến lên, trước tiên ôm quyền thi lễ với Tiêu Mặc Nhiễm, sau đó mới quay sang nhìn Tô Thừa tướng:

“Tướng gia sai rồi. Bản vương từ trước đến nay chỉ có một tín niệm, đó chính là hải yến hà thanh. Giang sơn Đại Tề là thiên hạ của bách tính.”

“Thế gia đã khống chế triều cương suốt nhiều năm, trong phủ quyền quý rượu thịt đầy mùi, mà ngoài đường lại có kẻ chết rét.”

“Bản vương cùng Hoàng thượng từng thề rằng, nhất định sẽ thay đổi thời thế này.”

Tiêu Mặc Nhiễm đặt tay lên vai Tĩnh Vương:

“Hoàng huynh, huynh vất vả rồi.”

Tĩnh Vương cười rạng rỡ, đầy vẻ cương nghị tuấn tú:

“Chia sẻ gánh nặng với Hoàng thượng là bổn phận của thần, cũng là tâm nguyện từ lâu của thần.”

Trận chiến lập tức nổ ra, phe cánh của Tô Thừa tướng run rẩy như lá trong gió, không ai ngờ rằng Tĩnh Vương lại từ bỏ ngai vàng, quay sang ủng hộ Tiêu Mặc Nhiễm.

Còn ta, đứng sững như một kẻ ngốc, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Vậy là…

Chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu, là kế hoạch do Tiêu Mặc Nhiễm và biểu ca phối hợp dựng lên.

Bảo sao Tiêu Mặc Nhiễm có thể dễ dàng ngồi lên ngai vàng.

Bảo sao biểu ca lại rời khỏi kinh thành từ nửa năm trước.

Một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác, cả hai đã xoay Tô Thừa tướng cùng phe cánh của hắn như chong chóng. Thậm chí, còn thuận tiện hạ bệ được nước Ngô.

Ta: “……”

Phe Tô Thừa tướng toàn bộ bị bắt giữ, bất cứ thế gia nào tham gia mưu phản đều bị trừng trị thích đáng.

Những thế gia còn lại, để bảo toàn tính mạng chỉ có thể chấp nhận việc thực thi chế độ khoa cử.

Triều đình từ chỗ sắp sụp đổ lại lập tức ổn định như bàn thạch.

Với hàng chục vạn binh mã của Tĩnh Vương đóng quân bên ngoài kinh thành, không ai dám có ý kiến phản đối.

Lệ Trường Sơn tiến đến gần ta, nở nụ cười ngạo nghễ:

“A Sơ, nửa năm qua chắc dọa ngươi sợ chết khiếp rồi phải không?”

“Ban đầu bọn ta cũng không muốn lừa ngươi, nhưng nếu không lừa ngươi, Tô Thừa tướng chắc chắn sẽ phát hiện. Bất đắc dĩ, bọn ta chỉ có thể giấu giếm ngươi.”

Ta nhìn Tiêu Mặc Nhiễm, rồi lại quét ánh mắt qua Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn, trong lòng như có lửa đốt mà chẳng biết trút vào đâu.

Thế nghĩa là…

Nửa năm qua ta cạn sức kiệt lực là vô ích. Thậm chí, có lúc ta còn nghĩ đến chuyện tự vẫn!

Ta có thể tha thứ cho ba người họ sao?

Không thể!

Nhưng những việc họ làm, lại chính là điều mà ta luôn mong mỏi.

Một lúc lâu, ta không biết phải đối diện với họ như thế nào, chỉ đành phất tay áo bỏ khỏi hoàng cung.

Về đến Hầu phủ, mẫu thân bước ra đón, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ:

“A Sơ, mẫu thân sớm đã bảo ngươi không cần lo lắng quá mức rồi mà. Ngươi xem, giờ chẳng phải thời thế đã ổn định cả rồi sao?”

Nhìn mẫu thân cười rạng ngời như hoa nở, ta gằn giọng hỏi:

“Mẫu thân cũng biết hết mọi chuyện?”

Hóa ra chỉ có mỗi ta bị bịt mắt che tai?

Thật đáng giận!

22

Ta thực sự không thể đối diện với Tiêu Mặc Nhiễm được nữa.

Hắn nếu không cố ý nhằm vào ta, tại sao ban đầu cứ nói mãi chuyện thiến ta?

Hắn có thể thực lòng không muốn giết ta, nhưng nếu… hắn động lòng với ta thì sao?

Chúng ta cùng nhau lớn lên, coi như là oan gia vui vẻ, dù trước kia có đánh nhau hay gây gổ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Ta coi hắn như huynh đệ, còn hắn thì lại nhất quyết muốn ngủ với ta?!

Tối đó, ta thu dọn vàng bạc, chuẩn bị bỏ trốn ngay trong đêm.

Tình bạn năm xưa không cần nữa, vinh hoa phú quý của Hầu phủ cũng không cần nữa.

Ta mang theo danh tiết, quyết tâm rời khỏi kinh thành.

Lúc Trình Phong tìm đến, ta đang cân nhắc nên trốn về Giang Nam hay đi Tây Bắc.

Trình Phong vẻ mặt đầy lo lắng:

“Thôi… Thôi thế tử, Hoàng thượng xảy ra chuyện rồi, mong thế tử mau chóng vào cung một chuyến.”

Tiêu Mặc Nhiễm lại làm sao nữa?!

Hiện giờ đại cục đã định, nội loạn ngoại hoạn đều được giải quyết, hắn còn muốn gây chuyện gì đây?

Ta khẽ gật đầu, buồn bã hỏi:

“A Phong, ta có thể không đi được không?”

Trình Phong sắc mặt trầm xuống, giữa đôi mày nhíu chặt:

“Chỉ e là không được.”

Ta gần như tuyệt vọng, đặc biệt nhấn mạnh:

“A Phong, ngươi phải tin ta, ta không phải đoạn tụ! Hoàng thượng không phải người trong mộng của ta!”

Trình Phong há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chọn cách im lặng. Hắn chỉ tay ra hiệu, bảo ta nhanh chóng lên đường.

Trước cổng Hầu phủ còn có cấm vệ quân, nhìn quanh bốn phía ta mới nhận ra mình không có đường thoát thân.

Ngồi trên xe ngựa, ta thấy rõ Trình Phong rất sốt ruột.

Ta thực sự không hiểu, một kẻ gian xảo như Tiêu Mặc Nhiễm, sao lại có thể gặp chuyện được?

Khi ta được dẫn vào tẩm điện của hoàng đế, vừa nhìn thấy hắn, ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Chỉ thấy nam nhân đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng, vạt áo để mở một nửa, để lộ phần lớn cơ ngực rắn chắc. Mái tóc đen xõa xuống, gương mặt thanh tú nhưng lại đỏ ửng bất thường. Ánh mắt hắn mơ màng, nhìn ta chằm chằm.

Ta: “……”

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiêu Mặc Nhiễm, trong đầu ta bỗng lóe lên bốn chữ: “Phong tình vạn chủng.”

Thái giám đứng cạnh giải thích:

“Là do Trương tiểu thư gây ra, Hoàng thượng vô tình trúng kế. Hiện tại, chỉ có thể trông cậy vào Thôi thế tử thôi.”

Nói xong, thái giám lập tức rời khỏi tẩm điện, còn khép cửa lại từ bên ngoài.

Ta ngây người.

“Trông cậy vào ta” nghĩa là gì?

Trương Phán Phán chẳng phải đã sớm câu kết với Tiêu Mặc Nhiễm rồi sao?

“Lại đây.”

Tiêu Mặc Nhiễm ngồi trên long sàng, vẫy tay với ta, giọng nói khàn khàn, trầm thấp.

Không biết vì sao, đến giờ phút này, ta lại lấy hết can đảm, bước tới thẳng trước mặt hắn, đem toàn bộ nỗi ấm ức bấy lâu bộc phát ra:

“Tiêu Mặc Nhiễm, đừng giả vờ nữa! Ngươi và Trương Phán Phán làm cái trò gì, ta sớm đã biết!”

“ Ngươi… ngươi… sao có thể nam nữ đều ăn được?!”

“Các ngươi một người tính kế, một người lừa gạt, hiện tại đạt được mong muốn, còn muốn gạt ta nữa sao?! Người gian xảo như ngươi, sao có thể dễ dàng trúng xuân dược được?”

Ta tức đến phát khóc.

Cuộc sống này thật không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa.

Nếu không phải vì không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, cũng không chịu được khổ cực, ai lại muốn tiếp tục ở lại kinh thành này chứ?!

Ta hận!

Tiêu Mặc Nhiễm bật cười khẽ, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy, hắn nhìn ta, tựa hồ muốn hút cạn linh hồn ta vào trong đó.

“A Sơ, Trương Phán Phán quả thực từng muốn dâng mình cho trẫm, nhưng trẫm đã từ chối.”

“Trẫm cùng hoàng huynh và Lệ Trường Sơn hợp tác đóng kịch, tất cả đều vì đại cục. Ngươi quá ngốc nghếch, nếu nói thật cho ngươi biết, chỉ sợ sẽ bị lộ.”

“Còn nữa… trẫm không thích nam nhân.”

Hắn vừa dứt lời, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt nhìn ta càng sâu sắc hơn.

Ta lắp bắp:

“Ngươi… ngươi… rốt cuộc có ý gì?”

Tim ta như nhảy lên tận cổ họng.

Tiêu Mặc Nhiễm lại cười khẽ, giọng nói khàn đặc nhưng quyến rũ đến tột cùng.

Hắn đứng dậy, theo động tác của hắn, vạt áo lụa mở rộng, để lộ phần lớn cơ thể rắn chắc cân đối.

Hắn cúi xuống nhìn ta, ánh mắt nóng rực:

“A Sơ, đêm ấy tại Xuân Phong Lâu hai năm trước, trẫm không hề say. Trẫm biết ngươi đã lén hôn trẫm, còn dám chạm vào trẫm. Ngươi chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm sao?”

23

Ta có cảm giác như không còn chỗ nào để trốn nữa.

Vừa định xoay người bỏ chạy thì ngay lập tức bị một cánh tay như thép vòng qua eo kéo lại.

Ta đánh không lại Tiêu Mặc Nhiễm.

Nhưng ngay cả cá mặn cũng phải vùng vẫy trước khi chết, ta giãy dụa, nhưng hắn chỉ ôm lấy ta, không ép buộc, cũng không làm gì như trong thoại bản thường miêu tả.

Hơi thở của hắn phả vào tai ta, khiến cả người ta mềm nhũn.

“A Sơ, trẫm lừa ngươi, nhưng ngươi cũng luôn lừa trẫm. Ngươi rõ ràng là nữ nhi nhưng lại cứ muốn làm huynh đệ với trẫm. Chúng ta coi như hòa nhau, được không?”

Đầu óc ta như một mớ bòng bong:

“Nhưng trước đây ngươi còn nói sẽ thiến ta!”

Chuyện đó dường như đã trở thành một khúc mắc trong lòng ta, không sao quên được.

Tiêu Mặc Nhiễm lại cười nhẹ:

“Nếu trẫm không diễn cho thật thì phe Tô Thừa tướng làm sao tin tưởng được? A Sơ, năm nàng tròn mười lăm, trẫm đã biết nàng là nữ nhi rồi.”

“Đêm đó, trẫm vốn định đến Hầu phủ tìm nàng nên lẻn vào viện của nàng, nhưng lại nghe thấy Hầu phu nhân và nàng đang trò chuyện.”

“Lúc đó nàng còn khóc với Hầu phu nhân, nói rằng nàng thích trẫm nhưng không dám thổ lộ.”

Hắn cúi xuống, giọng nói càng thêm trầm khàn, đầy dụ hoặc:

“A Sơ, trẫm cố ý trúng độc của Trương Phán Phán là muốn tạo cơ hội cho nàng. Nàng còn chờ gì nữa?”

“Nàng chẳng phải luôn thấy trẫm đẹp hay sao? Đêm nay, nàng có thể chiếm lấy trẫm.”

Hắn khẽ vuốt ve gương mặt đỏ bừng của ta, giọng nói mềm mỏng nhưng lại như một mũi dao nhọn khoét sâu vào ý chí của ta:

“Nàng từng nói, tâm nguyện lớn nhất của nàng là muốn thấy ba chúng ta thăng tiến, để nàng thoái mái mà ngồi hưởng vinh hoa phú quý.”

“Giờ đây, trẫm đã là hoàng đế. Chỉ cần nàng đồng ý, tất cả đều có thể là của nàng. Trẫm chinh phục thiên hạ, còn nàng chinh phục trẫm, được không?”

Ta: “……”

Ý chí của ta từng chút một sụp đổ.

Ta biết, mình sắp không giữ được chính mình nữa rồi.

Dưới sự dụ dỗ bằng nhan sắc và quyền lực, ta còn lý do nào để từ chối?

Tiêu Mặc Nhiễm xoay ta lại, để ta đối diện với hắn.

Khuôn mặt ta nóng bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng, thì hắn đã áp sát lại gần, bất ngờ hôn mạnh lên môi ta.

Khi bị ném lên long sàng ta mới nhận ra, cả màn và chăn đều đã được đổi sang màu đỏ rực rỡ.

Tiêu Mặc Nhiễm cúi xuống, khẽ nói bên tai ta:

“A Sơ, thả lỏng, đừng sợ.”

Tóc mây rối loạn, eo liễu mềm mại. Một đêm mệt nhoài cùng nồng nàn qua đi…

Sáng hôm sau, ta ngủ tới lúc mặt trời đã lên cao. Cung nữ thấy ta tỉnh liền lên tiếng:

“Hoàng hậu nương nương đã tỉnh.”

Ta: “……”

Định nói gì đó, nhưng phát hiện không thể thốt thành lời.

Cung nữ mím môi cười trộm, nói thêm:

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đã đến nghị sự. Trước khi đi, Hoàng thượng dặn rằng, hoàng hậu nhất định phải chịu trách nhiệm với Hoàng thượng.”

Ta không biết phải nói gì.

Tiêu Mặc Nhiễm hành động cực nhanh, lập tức sai Lễ bộ tổ chức đại lễ phong hậu vào cuối tháng.

Trước lễ phong hậu, ta hoàn toàn trở lại thân phận nữ nhi của mìn, chuyển sang vận nữ trang.

Mẫu thân và cô mẫu cùng đến thăm ta.

Hai người thấy ta trở lại dáng vẻ nữ nhi thì cười không khép được miệng.

Ta lờ mờ nhận ra, dường như tất cả mọi người đều biết sự thật, chỉ có mình ta bị giấu nhẹm.

Mẫu thân cười nói:

“A Sơ từ nhỏ vốn không có chí lớn, chỉ muốn ăn chơi hưởng thụ. Trở thành hoàng hậu chẳng phải rất hợp với tâm nguyện của con sao?”

Cô mẫu cũng cười tiếp lời:

“Hoàng thái phi không biết đấy thôi, từ nhỏ A Sơ đã từng khóc trước mặt ta, oán trách rằng mình không phải nữ nhi, không thể gả cho người trong lòng. A Sơ đã thích Hoàng thượng từ lâu rồi.”

Ta: “……”

Rõ ràng ta mới là kẻ bị hại, vậy mà mọi chuyện diễn ra thế này, ta lại chẳng thể nổi giận được.

Hóa ra, ngay từ đầu, kế hoạch của Tiêu Mặc Nhiễm và Tĩnh Vương đã không định nói rõ cho ta biết.

Sự lo lắng của họ cũng đúng, nếu ta biết rõ tất cả từ đầu, mọi chuyện chưa chắc đã diễn ra suôn sẻ như vậy.

24

Tiêu Mặc Nhiễm dường như mắc phải một tật xấu kỳ quặc.

Hắn nhất định muốn ta mặc đủ loại y phục nữ nhân, lại sai cung nhân cẩn thận trang điểm cho ta. Khi đó hắn sẽ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn ngắm.

Ta: “……”

Thôi được, Hoàng thượng là quân tử, ta chỉ là tiểu nhân.

Mấy ngày sau, hắn lại nghĩ ra trò mới, bắt ta cởi nửa áo, nằm giữa đám hoa để hắn vẽ tranh.

Ta làm hoàng hậu mà quả thật chẳng chút thể diện nào.

Đêm phong hậu đại lễ, khắp hoàng cung rực sáng trong màn pháo hoa. Tiêu Mặc Nhiễm ôm ta bay lên nóc điện Trùng Dương. Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn cũng tới.

Bốn người chúng ta cầm chén, đối nguyệt uống rượu, tựa như những ngày xưa cũ.

Thời gian trôi qua, nhưng tín niệm của bốn người vẫn không thay đổi.

Ta ngà ngà say, lời trong lòng chẳng thể giấu nổi:

“Các ngươi thật đáng ghét! Có biết ta trước đây đã lo lắng thế nào không? Ta còn tưởng… tình nghĩa năm đó không giữ được.”

“Các ngươi ba người âm thầm tính kế dựng nghiệp lớn, để lại một mình ta buồn bã, thật sự quá đáng!”

Tiêu Mặc Nhiễm ôm lấy ta, khẽ nói bên tai:

“Là lỗi của ta, ta tự phạt một chén.”

Hắn không tự xưng là “trẫm”. Đó chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tình nghĩa thiếu thời.

Lệ Trường Sơn cười lớn:

“A Sơ, ngươi giờ đã là hoàng hậu rồi, cũng được như ý nguyện hưởng vinh hoa phú quý, nhàn nhã vô sự. Bốn người chúng ta đều đạt được điều mình mong muốn rồi.”

Tĩnh Vương gật đầu, ánh mắt phản chiếu cả bầu trời đầy pháo hoa:

“Đúng vậy, mười năm trôi qua, bốn người chúng ta quả thật đã làm được!”

Tĩnh Vương quay sang Tiêu Mặc Nhiễm:

“Hoàng thượng, giang sơn này giao lại cho ngươi. Ta và Trường Sơn sẽ chọn ngày lên đường ra biên ải, nơi đó mới thực sự phù hợp với chúng ta.”

Mũi ta cay cay, lòng tràn ngập nỗi không nỡ rời xa.

Trong bốn người chúng ta, Tiêu Mặc Nhiễm là người giỏi mưu lược, là quân sư.

Tĩnh Vương và Lệ Trường Sơn là những người thực thi, là đại tướng quân. Còn ta, dường như chẳng giúp được gì.

Mười năm, cục diện thế gia thao túng triều chính cuối cùng cũng được xoay chuyển. Thế lực đứng đầu như Tô Thừa tướng rốt cuộc cũng bị nhổ tận gốc.

Đêm nay rượu ngon chuyện hay nên uống hơi nhiều, bốn người đều có chút men say.

Ta được Tiêu Mặc Nhiễm bế về tẩm điện, bước chân hắn sải dài, ta cứ thế mà cuộn tròn trong lòng hắn.

Tất cả cảm xúc trong ta như được phóng đại gấp bội.

Nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của hắn, ta nhịn không được mà vươn đầu hôn lên. Tiêu Mặc Nhiễm lập tức đáp lại.

Vừa vào tẩm điện, hắn liền đè ta xuống, nụ cười phong lưu:

“A Sơ, nàng còn cứng miệng, không chịu thừa nhận thích ta sao?”

Ta: “……”

Thôi bỏ đi, đã lên thuyền giặc rồi thì ở lại cho yên phận vậy.

“Tiêu Mặc Nhiễm, ta thích chàng. Ta rất thích chàng. Từ rất lâu trước đây đã thích chàng rồi.”

Ý cười trong mắt Tiêu Mặc Nhiễm càng sâu, nhưng rất nhanh bị cơn tình ý mãnh liệt lấn át.

(Toàn văn hoàn)