09
Trương Dao trợn tròn mắt, sững sờ:
“Chị biết rồi, chị biết hết rồi, vậy mà còn—”
Cô ta ngừng lại vài giây, rồi nửa đắc ý, nửa khinh miệt:
“Tôi hiểu rồi, chị không nỡ ly hôn với anh ấy nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua?”
Khóe môi Trương Dao nhếch lên, ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai.
Cô ta nói nếu là cô ta, chồng công khai nuôi bồ bên ngoài, thà chết cho xong.
Trương Dao đếm từng ngón tay, liệt kê từng thứ mà Phó Thịnh Niên đã làm cho cô ta.
Ngày sinh nhật tôi, Phó Thịnh Niên lấy lý do tăng ca, nhưng thực tế là dẫn cô ta đi dạo phố.
Anh ta mua nhà, mua xe, trang sức, túi xách hàng hiệu cho cô ta, muốn gì cũng có.
Những chiếc vòng tay, khuyên tai mà đôi khi anh ta mang về nhà cho tôi, đều là hàng kèm khi Trương Dao mua túi.
Cô ta không thích, nên mới để Phó Thịnh Niên tặng lại cho tôi.
Kể cả người đàn ông tên Phó Thịnh Niên, cũng là đồ thừa của cô ta.
“Vợ cả à, chị chỉ có thể nhặt đồ tôi không dùng nữa thôi.”
Trương Dao đắc ý, ánh mắt hân hoan chờ đợi để thấy tôi bị chọc tức.
Tôi chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta:
“Nói xong chưa?”
“Chị—”
Thấy thái độ thờ ơ của tôi, Trương Dao tức đến mức dậm chân:
“Chị giả vờ cái gì chứ!”
“Hứa Du Nhiên, chị thật sự quá ích kỷ. Chị chẳng hề yêu Phó Thịnh Niên, đúng không? Nếu không yêu, tại sao chị không chịu ly hôn?”
“Chị ghen tị với tình yêu của bọn tôi, nên cố sống cố chết giữ cái danh Phó phu nhân, không chịu nhường lại cho tôi phải không?”
10
Lời của Trương Dao càng lúc càng cay nghiệt, may mà thang máy kịp dừng ở tầng một. Bên ngoài đông người, họ chen vào, cắt ngang câu chuyện.
Trương Dao lập tức im bặt, lại làm ra vẻ dịu dàng, trí thức. Cô ta kéo chặt áo vest, bước ra khỏi sảnh khách sạn.
Lúc Phó Thịnh Niên xuống đến nơi, Trương Dao lại tươi cười như trước, khoác lấy cánh tay anh:
“Phó tổng, anh thực sự muốn đưa em về sao? Để chị Hứa ở đây một mình à?”
Phó Thịnh Niên nhướng mày:
“Vậy sao? Xót chị gái em à, muốn chị ấy đi cùng chúng ta?”
Mặt Trương Dao đỏ bừng, cô ta bực bội véo mạnh tay Phó Thịnh Niên:
“Anh còn nói bậy, em không thèm để ý anh nữa đâu.”
Phó Thịnh Niên cười nhẹ, siết chặt eo cô ta:
“Được rồi, tối nay chỉ có mình em thôi.”
Ngoài phố mưa lất phất, trước sảnh khách sạn vắng tanh. Hai người họ chẳng chút kiêng dè, đùa giỡn thân mật, coi tôi như không tồn tại.
Cho đến khi một luồng đèn xe sáng rực xuyên qua màn mưa.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra.
Nhìn rõ người bước xuống, sắc mặt Phó Thịnh Niên lập tức thay đổi:
“Chu Thăng?!”
Chu Thăng là em họ của Chu Viễn, bạn thân của Phó Thịnh Niên.
Dù nhỏ hơn chúng tôi năm tuổi, nhưng trước mặt Chu Thăng, Phó Thịnh Niên chẳng bao giờ dám tỏ ra bề trên.
Bởi vì Chu Thăng là người nhà họ Chu.
Cha của Chu Thăng là người giàu nhất Nam Thành. Chỉ dựa vào mối quan hệ họ hàng mà Chu Viễn đã có thể hống hách khắp Nam Thành, huống chi là Chu Thăng.
Gia đình tôi, Phó Thịnh Niên và Chu Viễn đều ngang tầm, nhưng nhà họ Chu thì vượt xa, không cùng một đẳng cấp. Bình thường, chúng tôi cũng chẳng có cơ hội giao thiệp nhiều.
Phó Thịnh Niên rõ ràng không nghĩ Chu Thăng chính là “người bạn” mà tôi nhắc tới.
Anh ta niềm nở bước lên bắt tay Chu Thăng, hỏi han:
“Cậu đến khách sạn lúc này làm gì vậy?”
Chu Thăng không trả lời, ánh mắt lại mang theo chút giận dữ, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Lạnh thế này, sao em không mặc thêm áo?”
Vừa nói, cậu ta vừa cởi áo khoác của mình, quàng chặt lên người tôi:
“Còn không mau lên xe?”
11
Tôi ngoan ngoãn luồn tay vào tay áo chiếc áo khoác, kéo sát cổ áo, co vai lại:
“Đợi chút, để tài xế đưa Trương Dao về trước đã.”
“Ừ, lên xe rồi tính.”
Chiếc xe của Chu Thăng là một chiếc limousine dài.
Hai hàng ghế da thật đối diện nhau, giữa còn có một chiếc bàn nhỏ với chai rượu vang và hai ly thủy tinh cao chân lấp lánh.
Tôi và Chu Thăng ngồi một bên, Trương Dao và Phó Thịnh Niên ngồi đối diện.
Bốn mắt chạm nhau, Phó Thịnh Niên vẫn chưa hoàn hồn.
“Khoan… đợi đã – hai người… thân từ bao giờ vậy?”
Anh ta ngạc nhiên không tin nổi.
“Hứa Du Nhiên, bạn em nói là Chu Thăng á?”
Chu Thăng chẳng buồn bận tâm, nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm trách móc:
“Xem tay em lạnh chưa kìa!”
Nói rồi, cậu ấy dùng hai bàn tay mình xoa xoa tay tôi, sau đó kéo áo khoác lại cho tôi kín hơn, chỉ còn chừa mỗi cái đầu. Cậu ta còn ghé sát lại, má cọ nhẹ lên má tôi:
“Má cũng lạnh thế này, trời rét vậy mà cứ nhất quyết đi cái tiệc linh tinh này, ở nhà không tốt hơn sao?”
Phó Thịnh Niên sững sờ, đồng tử co rút mạnh, cơ thể hơi nghiêng tới trước, toàn thân căng thẳng.
“Cậu—”
Anh ta như không thể tin nổi, lắp bắp mãi không nói trọn câu.
Trương Dao là người đầu tiên kịp phản ứng, lập tức chỉ trích tôi:
“Trời ơi! Chị Hứa, chị là phụ nữ có chồng, hai người như vậy không ổn đâu!”
Chu Thăng không vui:
“Có gì không ổn?”
Trương Dao chỉ tay thẳng vào tôi:
“Phó tổng vẫn đang ở đây đấy! Hai người ngay trước mặt anh ấy còn thân mật như vậy, sau lưng thì không biết thế nào nữa! Phó tổng, anh mau nhìn đi!”
Phó Thịnh Niên nghiến răng, mặt tối sầm, từng từ bật ra như thể đang đè nén cơn giận:
“Hứa Du Nhiên, em cho anh một lời giải thích!”
12
Trong bữa tiệc, tôi hầu như chẳng ăn gì, vừa đói vừa lạnh.
Khi hơi ấm từ điều hòa trong xe phả ra, men rượu bắt đầu ngấm.
Tôi cảm thấy toàn thân rã rời, như thể xương cốt bị rút sạch, mềm nhũn dựa vào vai Chu Thăng.
“Giải thích gì chứ?”
Tay tôi vẫn nằm gọn trong tay Chu Thăng.
Bàn tay anh thô ráp nhưng ấm áp, rộng lớn bao trọn lấy tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi khẽ thở dài một tiếng đầy mãn nguyện, nắm chặt tay anh hơn, ngả sát vào người Chu Thăng.
“Chu Thăng là bạn trai tôi.”
Nói xong, tôi nháy mắt với anh ấy:
“Cậu nên gọi Phó Thịnh Niên là anh đấy.”
Chu Thăng mím môi, ánh mắt lạnh lùng:
“Không.”
Phó Thịnh Niên trông như bị sét đánh, mắt anh ta dán chặt vào đôi bàn tay đan vào nhau của chúng tôi, gương mặt tối sầm, giọng run lên vì tức:
“Bạn trai? Từ bao giờ?”
Tôi nhíu mày, nhìn anh ta một cách thờ ơ:
“Không phải anh nói là hôn nhân mở sao? Hỏi nhiều làm gì?”
Lúc này, xe dừng lại, giọng tài xế vọng qua tấm ngăn:
“Chu tổng, đến chung cư Lan Đình rồi ạ.”
Tôi gật đầu:
“Đến rồi thì xuống xe đi, tôi mệt, không muốn đôi co nữa.”
Phó Thịnh Niên tức đến đỏ mặt, lao tới chộp lấy tay tôi:
“Khi nào em có bạn trai? Nói rõ cho anh!”
Trương Dao vội kéo cánh tay anh ta, dịu dàng dỗ dành:
“Phó tổng, đừng bận tâm đến chị ấy nữa, chúng ta về thôi.”
“Loại đàn bà như chị ta đâu coi anh ra gì, anh mau ly hôn với chị ấy đi!”
Trương Dao xuống xe trước, cố sức kéo Phó Thịnh Niên theo.
Anh ta đang cúi người, nửa thân trên đã nghiêng về phía tôi, không đề phòng nên bị Trương Dao kéo mạnh, loạng choạng bước xuống xe.
Cơn giận bùng lên, Phó Thịnh Niên quay lại, giáng cho Trương Dao một cái tát mạnh:
“Biến đi, cô nghĩ đây là chỗ để cô lên tiếng sao?!”
“Hứa Du Nhiên, em xuống xe cho anh!”
Chu Thăng nhanh tay đóng cửa xe lại, tài xế đạp ga, xe lao vút đi.
Qua ô cửa sổ, tôi nhìn thấy Phó Thịnh Niên đuổi theo xe, vừa chạy vừa chửi, rồi giận dữ ném mạnh điện thoại về phía xe.
Điện thoại không trúng gì, rơi xuống đất, vỡ tan.
Phó Thịnh Niên thở hổn hển, đứng lặng giữa cơn mưa, bất lực nhìn theo xe chúng tôi khuất dần trong màn đêm.
13
Chu Thăng đặt tay lên đỉnh đầu tôi, xoay mặt tôi lại, ánh mắt đầy ghen tức:
“Đừng nhìn anh ta, nhìn tôi.”
Tôi bật cười:
“Ghen gì vô lý vậy?”
Chu Thăng hừ lạnh:
“Ghen đấy, khi nào em ly hôn?”
Tôi không muốn nghe cậu ta lải nhải, liền vòng tay qua cổ, kéo sát lại và hôn lên môi cậu ấy.
Hơi thở của Chu Thăng lập tức trở nên gấp gáp, mạnh mẽ và bá đạo.
Cậu ta ôm chặt eo tôi, như thể muốn khảm tôi vào tận xương cốt của mình.
Đúng là thanh niên, sức lực dồi dào.
Bị cậu ấy chiếm lấy toàn bộ hơi thở, đầu óc tôi quay cuồng, mềm nhũn dựa vào ghế ngồi phía sau.
Chu Thăng vẫn không chịu buông tha, đè sát lên người tôi.
Hơi nóng từ cơ thể cậu ấy phả ra, làn hơi ấm áp làm mờ cả cửa kính xe.
Tôi khẽ nhấc chân, định phối hợp với cậu ấy thì chợt cảm nhận được chiếc điện thoại dưới ghế rung liên hồi.
Tôi nhích người, luồn tay xuống khe ghế tìm điện thoại, không thèm nhìn mà bấm nghe máy.
“Hứa Du Nhiên!”
Giọng nói run rẩy của Phó Thịnh Niên vang lên qua điện thoại:
“Bây giờ em lập tức về nhà với anh.”
Chu Thăng cúi xuống hôn lên cổ tôi, bàn tay từ vai trượt dần xuống, mơn trớn dọc cánh tay, rồi nắm lấy cổ tay tôi.
Sau đó, cậu ấy giật lấy điện thoại, ném qua một bên và giữ chặt tay tôi bên người.
“Bảo anh ta cút đi!”
Chu Thăng cắn nhẹ lên xương quai xanh, khiến tôi khẽ rên lên một tiếng.
“Biết rồi, tôi tắt máy ngay đây.”
14
Tôi không về nhà cả đêm, cũng không mở điện thoại.
Mãi đến sáng hôm sau, sau khi Chu Thăng rời đi, tôi mới uể oải bật máy lên.
Phó Thịnh Niên đã gửi cả đống tin nhắn.
Tôi chẳng thèm đọc, bấm xóa tất cả.
Mặc dù tôi và Phó Thịnh Niên đã kết hôn, nhưng giống như trước khi cưới, cả hai vẫn tự quản lý công ty riêng.
Hai bên có nhiều dự án hợp tác sâu rộng, gần đây còn cùng đầu tư để thâu tóm một công ty nhỏ, chuẩn bị niêm yết.
Nhưng bây giờ tôi không muốn tiếp tục với anh ta nữa.
Việc tách biệt tài chính giữa hai bên rất phức tạp, tôi bận đến mức quay cuồng.
Tôi ở lại công ty mấy ngày liền, không về nhà.
Cuối cùng, Phó Thịnh Niên không chịu nổi nữa, mặt đằng đằng sát khí xông thẳng vào văn phòng tôi.
Tôi ngẩng đầu từ đống tài liệu lộn xộn, liếc anh ta nhàn nhạt:
“Có chuyện gì không?”
Anh ta cố kìm nén cơn giận, giọng lạnh băng:
“Sao em không nghe điện thoại của anh?”
“Tôi bận, rốt cuộc anh có việc gì?”
Bộ dạng của Phó Thịnh Niên trông thảm hại, tóc tai rối bù, mắt đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy thấy rõ.
Anh ta xoa mặt, tiến lại gần bàn, ngồi xuống, chỉ tựa nửa người lên mép bàn:
“Anh hỏi em, em với Chu Thăng, rốt cuộc là thế nào?”
Tôi cười khẩy, ngửa đầu nhìn anh ta:
“Anh với Trương Dao thế nào, thì tôi với cậu ấy thế đó. Chính anh là người đề xuất hôn nhân mở, Phó Thịnh Niên, anh chơi không nổi à?”
Phó Thịnh Niên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa dò xét vừa giận dữ:
“Đúng, là anh đề xuất. Nhưng anh mới nói tháng trước, còn em và Chu Thăng, trông không giống mới quen một tháng đâu nhỉ?”
“Thế còn anh với Trương Dao? Hai người bao lâu rồi?”
Tôi chẳng buồn nhìn anh ta, tiếp tục cúi xuống sắp xếp tài liệu:
“Người lớn cả rồi, tôi bận, không rảnh cãi nhau với anh.”
“Nếu không chịu nổi thì ly hôn, đừng làm màu!”
Phó Thịnh Niên sững người vài giây, rồi bật cười khẽ:
“Được rồi, Hứa Du Nhiên, em nghĩ anh không hiểu em sao?”
Ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh ta nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay tôi, chặn lại động tác lật tài liệu:
“Hứa Du Nhiên, em đang chơi chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng không? Cố tình chọc giận anh, giống như lần em chặn liên lạc của anh ba năm trước.”
Phó Thịnh Niên thả lỏng toàn thân, vẻ mặt đầy tự tin, ánh mắt đong đầy sự kiểm soát, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Nhìn thấy bộ dạng đó, tôi thoáng sững người trong giây lát.
15
Ba năm trước?
Lúc đó tôi đã hoàn toàn nguội lạnh, chỉ muốn chấm dứt tất cả với anh ta.
Vậy mà trong mắt Phó Thịnh Niên, tôi lại đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” sao?
Hóa ra, cái lần anh ta đến tìm tôi cũng mang theo sự bực bội và không cam tâm vì nghĩ mình là người thua cuộc trong trò chơi này.
Bảo sao sau khi kết hôn, Phó Thịnh Niên thường xuyên đùa với bạn bè rằng tôi là người “cao tay”, khi ấy tôi còn chẳng hiểu nổi anh ta đang ám chỉ điều gì.
Có lần tôi bị đau dạ dày, gọi anh ta lấy nước giúp tôi.
Lúc đó anh đang chơi game ngoài phòng khách. Tôi gọi mấy lần, anh vẫn vờ như không nghe thấy.
Tôi gắng gượng bước xuống giường, tự đi lấy thuốc và nước.
Phó Thịnh Niên liếc nhìn tôi, lạnh lùng buông một câu:
“Em còn đi được đấy thôi? Lười gì chứ? Vận động chút có khi tốt cho sức khỏe.”
Tôi cầm cốc nước trong tay, nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, cơn giận trong lòng bỗng bùng lên:
“Phó Thịnh Niên, nếu anh chẳng thèm quan tâm đến tôi, vậy cưới tôi làm gì?”
Lúc đó anh đang gọi điện chơi game với bạn, có lẽ cảm thấy tôi khiến anh mất mặt, bèn lầm bầm:
“Em tưởng anh muốn cưới à? Chẳng qua là bị em gài bẫy thôi.”
Đầu dây bên kia, mấy người bạn của anh cười phá lên:
“Muốn gài cũng phải có người chịu mắc bẫy. Tay nghề của chị dâu cao thế, đàn ông nào mà thoát được.”
“Đúng đấy, Tam thập lục kế (36 kế), chị ấy áp dụng cả rồi, ai mà đấu lại nổi?”
Phó Thịnh Niên cũng cười:
“Thôi thì coi như xong đời rồi.”
“Đừng cười, rồi mấy cậu cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh này thôi.”
Khi ấy, tôi mải chịu cơn đau dạ dày, chẳng buồn nghĩ sâu xa hay tranh cãi với anh.
Nhưng sau này nhớ lại, tôi mới nhận ra – với cuộc hôn nhân này, Phó Thịnh Niên chưa bao giờ cam tâm tình nguyện.
Tình cảm giữa chúng tôi không giống như anh ta nói – là thứ tình yêu muộn màng, chỉ nhận ra khi sắp mất đi.
Đó chẳng qua là sự tự tôn của một người đàn ông khi bị tổn thương, là thói quen không chấp nhận việc người từng theo đuổi mình lại biến mất, nên tìm mọi cách để kéo tôi trở lại.
Vậy nên, sau khi kết hôn, anh ta cũng chẳng buồn diễn nữa.
16
Thấy tôi im lặng không nói, Phó Thịnh Niên nghĩ rằng anh ta đã đoán trúng tim đen của tôi.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt giãn ra, nhưng nhớ lại cảnh chật vật mấy hôm trước, trong lòng lại dâng lên chút bực bội:
“Hứa Du Nhiên, sau này đừng giở trò này nữa, anh không thích em như vậy.”
“Đừng xem mấy tài liệu vớ vẩn đó nữa, anh chở em về nhà, hôm nay ăn cơm ở nhà nhé.”
Phó Thịnh Niên rút xấp tài liệu khỏi tay tôi.
Tôi lật qua lật lại, đúng lúc có một bản hợp đồng quan trọng để quên ở nhà.
Thôi, về lấy cũng được.
Phó Thịnh Niên gọi điện trước cho cô giúp việc, dặn chuẩn bị mấy món tôi thích, giọng điệu có phần lấy lòng.
Trên đường về, bất kể anh ta nói gì, tôi cũng không phản bác, chỉ nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Ai ngờ, không hiểu sao anh ta lại lôi ra chủ đề cũ, tiếp tục “lên lớp” tôi:
“Hôn nhân mở vốn là chuyện tốt, nhưng em tìm người diễn kịch như vậy, thật sự không cần thiết. Anh còn thấy ngại giùm em.”
“Hứa Du Nhiên, em nên cởi mở lòng mình, thử tiếp xúc với đàn ông khác đi. Nhưng đừng tìm kiểu như Chu Thăng, người này tuổi trẻ mà đã nắm cả nhà họ Chu trong tay, tính toán kín kẽ, tám trăm cái tâm nhãn, em không chơi lại cậu ta đâu.”
“Hay để anh giới thiệu cho em một người nhé?”
“Không cần.”
Tôi từ chối, Phó Thịnh Niên lại càng vui vẻ, còn hiếm khi ân cần, xuống xe vòng sang mở cửa cho tôi.
Về đến nhà, cô giúp việc đã dọn sẵn một bàn đầy đồ ăn, trên bàn còn đặt một bó hoa lớn.
Phó Thịnh Niên khoác vai tôi, chờ tôi khen ngợi:
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh không quên đâu.”
Anh ta mở rượu vang, ấn tôi ngồi xuống ghế, tỏ ra rất chân thành:
“Hứa Du Nhiên, hôn nhân cần được vun đắp. Muốn giữ được sự mới mẻ, thì phải liên tục tạo ra năng lượng mới cho cuộc hôn nhân. Em cứ sống khép mình như vậy, trong thế giới của em chỉ có mình anh, anh cũng thấy áp lực lắm, em hiểu không?”
Tôi thở dài, múc cho mình một bát canh:
“Tôi có Chu Thăng rồi, đâu phải chỉ có mình anh.”
Phó Thịnh Niên lắc đầu cười:
“Vẫn còn cứng miệng.”
“Anh hỏi Chu Viễn rồi, Chu Thăng chỉ nợ em một ân tình thôi.”
17
Một đêm tuyết rơi cách đây một năm, Phó Thịnh Niên gọi điện bảo tôi đến quán bar đón anh ta về.
Tôi cúi xuống nhìn điện thoại, lúc đó là một giờ sáng. Chăn ấm áp, ngoài trời gió lạnh cắt da, tuyết rơi dày đặc.
Tôi bảo Phó Thịnh Niên tự bắt xe về.
Anh ta lại nói, trời tuyết đường trơn, tăng giá bao nhiêu lần cũng không có tài xế nhận cuốc.
“Hứa Du Nhiên, mau đến đón anh.”
Không còn cách nào khác, tôi đành khoác áo, lái xe ra ngoài giữa trời tuyết để tìm anh.
Nhưng khi đến cửa quán bar, gọi điện cho Phó Thịnh Niên thì anh ta không bắt máy.
Tôi đỗ xe, đội gió lạnh, đi vòng ra con hẻm phía sau quán bar.
Có một đôi nam nữ trẻ đang ôm hôn nhau cuồng nhiệt.
Người phụ nữ thở gấp, giọng ngọt ngào:
“Phó tổng, căn hộ của em gần đây thôi, đến chỗ em nhé?”
Người đàn ông cũng thở hổn hển:
“Không được, anh gọi vợ đến đón rồi, em về trước đi.”
Người phụ nữ làm nũng, quấn lấy anh ta, ghé sát tai thì thầm vài câu.
Người đàn ông bật cười khẽ:
“Thật không?”
“Em đúng là hồ ly tinh, sớm muộn gì anh cũng chết vì em.”
Hai người ôm siết nhau.
Chiếc ô trong tay tôi rơi xuống đất. Tuyết rơi lả tả, đọng lại trên tóc, nhanh chóng phủ một lớp sương mỏng.
Trời lạnh buốt, rét đến mức tôi chỉ muốn khóc thật to.
Cũng vào đêm tuyết đó, tôi gặp Chu Thăng.
Xe của cậu ấy chết máy, dừng giữa đường. Dịch vụ cứu hộ mãi không đến, tôi lái xe đưa cậu ấy về nhà.
Hôm sau, Chu Thăng mời tôi ăn cơm để cảm ơn. Từ đó, chúng tôi dần trở nên thân thiết.