10
Sau tiết Lập Đông.
Tôi bắt đầu để ý ngày tháng trên lịch, thời gian dần tiến gần đến ngày 30 tháng 12 mà anh từng nhắc.
Thỉnh thoảng, Yến Cận tan làm sớm sẽ mang về hai xiên kẹo hồ lô, biết rõ tôi thích vị nào, sự ăn ý giữa chúng tôi không khác gì một cặp vợ chồng thực sự.
Còn tôi, mỗi khi rảnh lại nghĩ đến sạp xúc xích bột năng của mình.
Thứ Sáu, học sinh tiểu học tan học sớm.
Tôi dọn dẹp chiếc xe ba bánh, chuẩn bị xuất phát thì phát hiện Yến Cận đã ngồi trên ghế phụ.
“Làm gì vậy?” Tôi không nhịn được bật cười.
“Chủ quầy ra bán hàng, thì chồng chủ quầy phải đi theo phụ giúp chứ.”
Yến Cận cười theo tôi:
“Sao em lại thích bán xúc xích bột năng thế?”
Thật hiếm khi, anh ấy còn nhớ tôi từng bán xúc xích bột năng trước đây. Lần đầu chúng tôi gặp nhau chẳng phải cũng tại quầy hàng nhỏ này sao?
11
Tôi chiên xúc xích, anh ấy thu tiền.
Học sinh tiểu học không có điện thoại, phần lớn dùng tiền mặt, chẳng mấy chốc, hộp sắt bên cạnh đã đầy tiền xu.
Xúc xích chuẩn bị sẵn đều bán sạch.
Yến Cận cũng cùng tôi bán từ lúc trời sáng cho đến lúc trời tối.
Khi tôi vừa thu dọn xong sạp hàng chuẩn bị rời đi, anh ấy nhận một cuộc điện thoại.
Sau đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Ở quán bar có người gây sự, muốn gặp chủ quán. Tôi qua xem thế nào.”
Yến Cận cúi đầu, tháo chiếc khăn quàng cổ lộn xộn của tôi ra rồi buộc lại ngay ngắn:
“Về nhà một mình cẩn thận nhìn đường nhé.”
Tôi gật đầu, một mình lái xe ba bánh về.
Khi đi qua cổng khu chung cư để quẹt thẻ, bảo vệ rõ ràng trông thấy mà giật mình.
Tôi lái xe thẳng vào gara của Yến Cận. Bên trái là chiếc Maybach, bên phải là chiếc Bentley, chính giữa là chiếc xe ba bánh của tôi, nhìn thực sự buồn cười.
Vừa bước tới cửa biệt thự, điện thoại bỗng rung lên vài lần.
Một số lạ gửi đến tôi vài bức ảnh.
Đó là góc nghiêng của Yến Cận, chụp trong quán bar.
Sống mũi cao của anh ấy quá nổi bật.
Tôi đáp lại bằng một dấu hỏi.
Người đó lập tức trả lời:
“Tôi biết cô chính là kẻ giả mạo đó. Làm người đóng thế có vui không?”
Trong khoảnh khắc, tôi theo phản xạ siết chặt tay.
12
Yến Cận về rất muộn.
Phòng khách không bật máy sưởi, tôi ngồi trên ghế sofa, lạnh đến mức gần như đờ đẫn.
Anh chạm vào lòng bàn tay lạnh ngắt của tôi, khẽ hỏi sao tôi vẫn chưa đi ngủ.
Tôi in lại bản thỏa thuận ban đầu, đặt ngay ngắn trên bàn.
“Yến tổng, tôi nghĩ mình phải nghiêm túc nói rõ với anh, tôi thật sự không phải vợ anh.”
Vừa dứt lời, anh bất ngờ buông tay tôi ra. Anh như thể đang rất tức giận, vội vã chạy lên lầu, rồi trở xuống với một thứ trên tay.
“Rầm—”
Anh ném mạnh thứ đó xuống bàn, đè lên bản thỏa thuận.
Ba chữ đỏ rực:
“Giấy chứng
nhận kết hôn.”
“Giả ư? Cô nói cái này là giả à?”
Yến Cận chỉ vào tờ giấy, ngực phập phồng, giọng nói khàn đặc:
“Tôi và cô kết hôn là thật, chúng ta đã đến cục dân chính rồi, hai năm qua cô còn bảo mình không phải? Thế nào mới tính là vợ chồng hả?”
Tôi gần như thốt ra một hơi:
“Trong hợp đồng đã ghi rất rõ, tôi chỉ mang danh nghĩa vợ anh để giúp anh giấu chuyện với cha mẹ. Ngoài tờ giấy chứng nhận kết hôn ra, chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào. Là do anh mất trí nhớ nên nhầm tôi với mối tình đầu của anh!”
“Số tiền anh chuyển thừa 1 triệu 9 trăm ngàn, ngày mai tôi sẽ trả lại. Hôm nay hết hạn mức rồi.”
Rút kinh nghiệm lần trước kéo vali đi không tiện, lần này tôi không định mang theo gì cả.
Nhưng khi tôi vừa nhấc chân trái, Yến Cận cũng bước lên chân phải.
Tôi bước phải, anh bước trái.
Anh chắn trước mặt tôi như một bức tường, không chịu nhường bước.
“Anh thấy vui không? Tôi đã nói rồi, tôi không phải mối tình đầu của anh.”
“Vậy ai là? Chết tiệt, tự nhiên ở đâu lòi ra một mối tình đầu hả?”
Yến Cận nổi nóng, giọng anh đặc biệt lớn.
Tôi trợn mắt: “Anh lại hét vào mặt tôi?”
Anh ngụy biện: “Tôi không hét, tôi chỉ nói to vì lo lắng không được sao?”
“Vợ tôi sắp bỏ chạy rồi, tôi không được lo à?”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, theo sau là một giọng nữ nũng nịu:
“Yến Cận, anh có ở nhà không? Nghe nói anh mất trí nhớ, có sao không đấy?”
“Ha, mối tình đầu của anh đến rồi kìa.” Tôi rút điện thoại ra, đưa tin nhắn kia đến trước mặt anh.
“Tôi không làm phiền hai người nữa nhé.”
13
Tôi mở cửa và chạm mặt mối tình đầu của anh ta.
Người phụ nữ với khuôn mặt chỉnh sửa công nghệ cao, dáng vóc quyến rũ, tóc xoăn sóng lớn.
Tôi nhếch mép đầy chán ghét, không ngờ gu thẩm mỹ của anh lại thế này.
“Lưu Mỹ Lệ?”
Yến Cận bước ra từ sau lưng tôi.
“Sao cô biết tôi ở đây? Có phải cô đã gửi cái tin nhắn vớ vẩn kia cho vợ tôi không?”
Anh vừa dò số trong danh bạ, cũng không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào với số đó.
Người phụ nữ đi giày cao gót bỗng vấp chân, loạng choạng vài bước rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh tiếp tục nói:
“Anh mất trí nhớ rồi, chồng ơi. Tôi mới là vợ anh. Vợ anh tên thân mật là Tiểu Thất, tôi cũng tên thân mật là Tiểu Thất.”
Tôi đột nhiên ngẩng lên nhìn cô ta: Cô cũng gọi là Tiểu Thất?
Khuôn mặt Yến Cận càng lúc càng đen, cuối cùng anh quay người về phòng khách, cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, định ném thẳng vào cô ta.
“Biến! Tôi mất trí nhớ là giả đấy, cô đúng là não có vấn đề mới tin thật.”
“Tôi sẽ gọi bảo vệ, có phải lần trước ở trại giam chưa ở đủ không?”
Vừa dứt lời, người phụ nữ tên Lưu Mỹ Lệ lập tức đổi giọng, không còn nũng nịu nữa mà là một giọng đàn ông thô lỗ:
“Anh trai, tôi đùa anh thôi. Tôi đi, giờ đi ngay đây.”
Tôi sững sờ nhìn cô ta như không thể tin nổi.
“Quay lại! Trước tiên xin lỗi vợ tôi.”
“Được, được, xin lỗi chị dâu. Tôi chỉ định đùa chút thôi.”