14

Màn kịch này bắt đầu và kết thúc quá đột ngột, đến mức tôi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

“Vậy vừa rồi là đàn ông hay phụ nữ?”

Yến Cận khóa cửa hai lần, tiến lại gần giải thích:

“Trước kia là đàn ông, giờ là phụ nữ.”

“Ngày hôm nay anh ta lại uống say rồi gào lên muốn gặp tôi. Trước đây khi tôi còn đánh quyền, tôi đã quen anh ta, lúc đó anh ta vẫn còn là đàn ông, chưa làm phẫu thuật.”

“Nhưng giờ anh ta chuyển giới rồi, liệu có khi nào anh ta thật sự thích anh không?”

Tôi che miệng lại, mạnh dạn đoán mò. Chuyện này đúng là quá kịch tính.

Hơn nữa, anh ta còn biết cả tên thân mật của mối tình đầu của Yến Cận.

Vậy thì mối tình đầu đó thực sự tồn tại.

Khuôn mặt Yến Cận tối sầm lại: “Em đang vui mừng vì tôi gặp chuyện à? Anh ta chỉ là một kẻ điên thôi.”

“Vậy còn Tiểu Thất là ai?”

Tôi nở một nụ cười lịch sự, hỏi anh.

“Đó phải hỏi em chứ, Tiểu Thất là ai?”

Yến Cận bóp trán, trông như mất hết sức lực và mọi cách ứng phó.

15

“Tôi?”

Tôi chỉ vào mình, mở miệng đầy nghi hoặc.

Tiểu Thất, hình như là tên thân mật của tôi.

Nhưng tôi chưa từng nói với Yến Cận.

“Sáu năm trước, ngày 30 tháng 12, tôi đứng trước cổng trường đại học của em. Đêm đó nhiệt độ là âm ba độ, tôi mặc một chiếc áo hoodie đen, mặt sưng vù. Em còn nhớ không?”

Đã sáu năm trôi qua, tôi thật sự không nhớ rõ.

Tối hôm đó tôi đã làm gì nhỉ?

Thấy tôi không trả lời, Yến Cận tiếp tục nói:

“Tôi chưa ăn tối, em đã mua cho tôi một cây xúc xích nướng.”

“Đêm đó, tôi vừa thua trận, mặt sưng lên không muốn ai nhìn thấy, chỉ cúi đầu bước đi. Đi được một đoạn, đau quá không chịu nổi nữa, tôi định dừng lại nghỉ một chút. Lúc đó, em đứng bên cạnh xe xúc xích, tôi ngước nhìn em một cái, em đã đưa cho tôi một cây xúc xích.”

Đối với tôi, hôm đó chỉ là một ngày rất bình thường, chẳng để lại ấn tượng sâu sắc gì.

Lờ mờ nhớ ra hình như từng nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, nhưng tôi đã quên mất dáng vẻ anh ta.

“Hóa ra là anh.”

Tôi chỉ nhớ lúc đó anh ta hỏi tên tôi, vì lo lắng an toàn nên tôi đã nói tên thân mật mà rất ít người biết.

Yến Cận cầm lấy bản hợp đồng trên bàn, xé nát rồi ném vào thùng rác.

Cuối cùng, anh đỏ hoe mắt, thẳng thắn nói với tôi:

“Tôi không hề mất trí nhớ. Tôi không cần một người vợ giả để giấu cha mẹ, vì tôi vốn dĩ không có cha mẹ.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn Yến Cận nước mắt rơi như mưa.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo bản năng, tôi lau nước mắt nơi khóe mắt anh.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Anh kể từ đầu đến cuối rõ ràng cho tôi nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Đêm hôm đó, căn phòng sáng rực, chúng tôi không chợp mắt.

Một người đàn ông cao 1m9 dựa vào vai tôi, khóc như một đứa trẻ.

Anh lặp đi lặp lại, bày tỏ những cảm xúc sâu kín nhất của mình.

16

Sáu năm trước, Yến Cận 22 tuổi, đó là năm thứ năm anh ấy bước vào con đường đánh quyền.

Trong khi những người cùng trang lứa mới tốt nghiệp đại học, anh đã vật lộn trên đường đời từ lâu.

Rời khỏi trại trẻ mồ côi, anh từng làm phục vụ, rửa bát, và cuối cùng nhận ra rằng đánh quyền là cách kiếm tiền nhanh nhất, nhưng cũng đau đớn nhất.

Yến Cận chịu đựng năm này qua năm khác. Dù cơ thể đầy thương tích, anh không dám dừng lại.

Anh chỉ muốn tiết kiệm đủ tiền, sau này có thể mua một căn nhà cho riêng mình, không phải sống trong căn phòng ẩm ướt dưới tầng hầm nữa.

Ngày hôm đó, anh đã thua trận.

Má trái của anh dần trở nên bầm tím, sưng vù sau khi dính một cú đấm cực mạnh, khiến những đường nét cứng cáp trên gương mặt gần như biến mất. Anh đi ngang qua một trường đại học, định dừng lại hút một điếu thuốc để giảm đau.

Anh ngồi vào một góc khuất, vừa rút điếu thuốc ra, thì bất ngờ có một cô gái xuất hiện bên cạnh, tay cầm hai cây xúc xích nướng.

Tôi đã quen thuộc với kiểu tình tiết này – giống hệt như cốt truyện “thế thân” trong các tiểu thuyết tổng tài.

Cô gái đang chờ đợi ai đó, nhưng cổng trường đóng mất rồi, nên quyết định ngồi lại bên ngoài một lúc, đợi lát nữa sẽ đến nhà bạn tá túc qua đêm.

Yến Cận nhét lại điếu thuốc vào túi, lo gương mặt bị thương của mình sẽ làm cô sợ, định đứng dậy đi tiếp.

Nhưng cô bất ngờ đưa tay ra, đưa cho anh một cây xúc xích.

“Tôi mua dư một cái, trời lạnh thế này, ăn chút gì nóng cho ấm nhé.”

Ánh đèn đường mờ nhạt không đủ sáng để soi rõ gương mặt Yến Cận.

Nhưng lúc đó, anh lại cảm thấy may mắn. May mắn vì cô không thấy được bộ dạng tồi tệ của anh – quá thảm hại.

Anh đưa tay nhận lấy cây xúc xích, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Sau đó, hai người cùng im lặng ngồi trên bậc thềm.

Thời Ngọc chăm chú nhìn ông lão bán xúc xích, chờ đến khi ông đẩy xe vào con hẻm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ông ấy bị đãng trí, nhưng chỉ nhớ mỗi việc phải bán hết xúc xích mới về nhà. Tôi sợ ông ấy đứng mãi ở đây nên ra xem thử.”

Cô nói rất nhẹ nhàng, như thể tự nhiên xem Yến Cận là một người bạn.

Người đàn ông siết chặt que xiên trong tay, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh chỉ biết cúi đầu thấp hơn, muốn rời đi nhưng lại không nỡ.

Thế là, anh cứ ngồi đó trò chuyện với Thời Ngọc suốt một giờ đồng hồ.

Cuối cùng, khi cô rời đi, cô vẫn chưa nhìn rõ gương mặt của Yến Cận.

Nếu cô nhìn thấy, nhiều năm sau, khi người đàn ông này xuất hiện trước quầy hàng của cô, cô nhất định sẽ lập tức nhận ra mưu đồ của anh.

Vốn dĩ, chẳng hề có chuyện mất trí nhớ hay nhầm lẫn ký ức.

Ngày 30 tháng 12 – ngày kỷ niệm tình yêu – chính là ngày hai người gặp nhau lần đầu. Khi ấy, anh trong bộ dạng tàn tạ, còn cô rực rỡ, tươi sáng.

Về sau, anh từng bước tính toán, cẩn thận sắp đặt. Việc đầu tiên khi có tiền chính là tìm được Thời Ngọc, khiến cô ở bên cạnh mình.

Dù biết cô không có tình cảm gì với anh, nhưng sống chung hai năm, chẳng lẽ không thể dần trở nên thân thiết?

Thế nhưng, sau khi kết hôn, anh phát hiện ra cô thật sự coi mình như khách hàng, thậm chí còn hơi sợ anh.

Cứ thế, hai người sống qua thời hạn hợp đồng trong mơ hồ. Anh muốn gia hạn, nhưng không tìm được lý do hợp lý.

Đành phải giả vờ bị tai nạn, lấy cớ mất trí nhớ để kéo gần khoảng cách.

Nhưng Thời Ngọc lại thật lòng nghĩ rằng anh đang sống theo kịch bản tổng tài, còn cô chỉ là một thế thân thảm hại.

May thay, cuối cùng cả hai cũng chịu nói hết lòng mình.

Trong lễ cưới được tổ chức lại, Thời Ngọc mặc bộ váy cưới từng dùng để chụp ảnh, cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Có lẽ cô không biết, từng viên kim cương trên váy cưới đó đều do chính tay người chồng của mình đính lên từng chút một.

Trò chơi tình yêu này, đối với Thời Ngọc là một hành trình từ hôn nhân đến tình yêu. Còn với Yến Cận, đó là một âm mưu của tình yêu thầm lặng suốt tám năm dài.

– Hoàn –