“Tôi với thư ký Hà? Anh nghe nhầm rồi đấy!”
Anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Chính tai anh nghe, làm sao nhầm được?”
“Em nói xem, anh công khai như vậy, có gì sai không?”
Tôi: …
Thôi được, không muốn công khai mà giờ cũng công khai rồi.
Chỉ là, từ nay không thể ở phòng thư ký được nữa, nghĩ đến thôi cũng đã thấy không thoải mái, chi bằng ở cạnh Tống Nghiên còn hơn.
Đột nhiên, Tống Nghiên giữ chặt eo tôi, đẩy tôi sát vào bàn làm việc.
Cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau.
Anh tựa đầu vào hõm vai tôi, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Hôm nay em mặc váy bầu à.”
“Sao thế?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Đã hơn ba tháng rồi.” Anh khẽ thở dài, đôi tay bắt đầu không yên phận.
Tôi run rẩy, nghĩ đến việc bên ngoài còn nhiều người, tôi thực sự không muốn chơi trò “văn phòng play”.
Nắm lấy đôi tay đang làm loạn của anh, tôi gấp đến mức muốn khóc:”Được rồi, được rồi, để tối nói sau.”
Nhưng anh lại đỏ mắt, giọng đầy ấm ức: “Không được, bây giờ em ranh ma như cáo vậy.”
“Kiều Kiều, đừng tưởng anh không biết em đang tính toán gì.”
“Muốn sinh xong con rồi đá anh? Hừ, không có cửa đâu.”
Anh cắn mạnh vào cổ tôi, để lại một dấu hôn rõ ràng.
Tôi vùng vẫy lung tung: “Đợi đã, Tống Nghiên…”
“Vợ à, anh đã nghĩ suốt cả ngày rồi…” Anh ghé sát tai tôi thì thầm, hơi thở nóng bỏng khiến tim tôi đập loạn nhịp.
“Trừ khi em hứa với tôi, không được ly hôn.”
Tôi giơ tay đầu hàng: “Được rồi, không ly hôn.”
Chỉ cần không phải chơi trò văn phòng, bảo tôi gọi anh là ba tôi cũng làm.
Lúc này anh mới hài lòng buông tay, nở nụ cười rạng rỡ, thơm lên má tôi một cái: “Nói rồi đấy nhé, mà nói dối thì là cún con đấy.”
Thật ra, từ những biểu hiện của anh sau khi kết hôn, tôi cũng đoán được rằng anh có tình cảm với tôi.
Tôi sớm đã từ bỏ ý định ly hôn.
Tôi ôm lấy eo anh, cọ cọ trong lòng anh, ngoan ngoãn nói: “Ừm, chồng à, chúng ta không ly hôn.”
Phiên ngoại: Tống Nghiên
1
Khi mẹ tôi nói sẽ đón Kiều Kiều đến nhà sống cùng, tôi lập tức giơ cả hai tay đồng ý.
Từ nhỏ, tôi đã học ở Đức, việc học bận rộn, thời gian ở Cảng Thành không nhiều.
Mẹ tôi sau khi sinh tôi xong không thể mang thai thêm, bà luôn ao ước có một cô con gái.
Kiều Kiều ở lại là lựa chọn hoàn hảo để lấp đầy khoảng trống đó.
Nhưng tôi không ngờ, dì Lộ Lộ cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Mùa thu năm sau, chú Vân cũng rời xa chúng tôi.
Ngày chú Vân qua đời, Kiều Kiều không rơi một giọt nước mắt, chỉ đỏ hoe mắt, muốn khóc nhưng lại cố nhịn.
Nhìn cảnh đó, tôi bực bội đến mức phát cáu.
Tôi tìm thấy cô ấy ở vườn sau.
“Giang Vũ Kiều Kiều, không được nín nhịn, đừng tưởng như vậy là mạnh mẽ. Trong căn nhà này, ai cũng lo cho em cả.”
Cô ấy ngoan cố cúi đầu, im lặng, đôi tay nắm chặt, như một đứa trẻ lạc đường đáng thương, không biết phải đi đâu.
Ngực tôi bỗng thắt lại, đau nhói.
Tôi bước nhanh đến, kéo cô ấy vào lòng, mặc kệ cô giãy giụa, giữ chặt không buông.
Vụng về an ủi: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, cùng lắm thì mượn vai anh. Nếu chú Vân và dì Lộ Lộ thấy em như thế này, chắc chắn sẽ nửa đêm đến gõ đầu em.”
Tôi siết chặt cô ấy, cố gắng kiềm chế đôi mắt đang cay xè: “Ai quy định vui thì không được khóc chứ? Em chưa từng nghe đến ‘vui quá mà khóc’ sao? Vậy nên, hãy khóc đi, khóc cho chính mình, khóc vì ba mẹ em. Em không cần phải kìm nén…”
Một lúc lâu sau,
Tôi nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.
Cô ấy nắm chặt lấy áo tôi, đôi vai run rẩy, lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào mái tóc cô, khẽ nói: “Kiều Kiều, em không cô đơn, em còn có chúng tôi, còn có anh.”
“Chúng tôi mãi mãi là gia đình của em.”
2
Tôi nhận ra rằng, mỗi năm vào ngày sinh nhật, cô ấy luôn lặng lẽ tự mua một bó hoa cát tường nhỏ.
Một lần, khi tình cờ đi ngang qua tiệm hoa, ánh mắt tôi bị những bó cát tường bày biện thu hút.
Lòng khẽ động.
Đột nhiên, tôi nhận ra rằng, vào mỗi dịp sinh nhật của cô ấy, tôi chỉ gửi một lời chúc đơn giản.
Khi nhận ra điều đó, tôi đã không kìm được mà bảo chủ tiệm hoa gói cẩn thận bó cát tường đó lại.
Nhân lúc cô ấy không có nhà, tôi lặng lẽ đặt trước cửa phòng cô.
Kể từ đó, mỗi năm vào ngày sinh nhật, tặng cô hoa cát tường dần trở thành một thói quen.
Việc học ở Đức rất bận rộn, tôi luôn quay cuồng trong công việc và bài vở.
Nhưng càng bận, tôi càng muốn gặp cô ấy.
Vào sinh nhật lần thứ 22 của cô ấy, tôi đã vội vã hoàn thành toàn bộ khóa học sớm hơn dự kiến,
Chỉ để kịp bắt chuyến bay cuối cùng từ Đức về Cảng Thành, tự tay tặng cô bó cát tường.
Cô ấy nhận lấy bó hoa, đôi mắt cong cong, gương mặt đỏ bừng, cười với tôi và nói: “Cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc đó, tim tôi đập rộn ràng.
Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng, tôi thích cô ấy, nhưng không phải kiểu tình cảm bạn bè.
3
Nhưng sau khi ý thức được tình cảm của mình, tôi lại không biết phải nói ra như thế nào.
Tôi không dám nói với cô ấy.
Kể từ khi ba mẹ cô qua đời, cô càng trở nên phụ thuộc vào bố mẹ tôi hơn.
Tôi sợ rằng nếu nói ra, cô ấy sẽ cảm thấy áp lực,
Sợ rằng một khi thổ lộ, ngay cả tình bạn cũng không giữ được.
Càng sợ rằng cô ấy sẽ rời khỏi căn nhà này, không còn nơi nào để đi.
Vì thế, tôi cẩn thận duy trì mối quan hệ giữa chúng tôi.
Ba năm trôi qua.
Từ khi tôi tiếp quản công ty, lại thêm ba năm nữa thoáng chốc đã qua.
Qua từng ấy năm, tôi mới chậm rãi nhận ra,
Ngay từ năm cô ấy 22 tuổi,
Tôi đã đánh mất trái tim mình.
Chính là vào cái đêm đó, khi tôi ôm cô ấy, dùng những lời vụng về để an ủi cô.
4
Thái độ chần chừ, lề mề của tôi khiến ngay cả ba tôi cũng không chịu nổi.
Ông bực bội trách móc: “Không có tiền đồ, theo đuổi con gái mà làm kiểu gì vậy? Thật phí công ba với mẹ con tạo cơ hội, còn để Kiều Kiều vào làm việc ở công ty.”
“Hồi ba tán mẹ con, chỉ cần liếc nhìn một cái, mẹ con đã đòi gả cho ba rồi.”
“Nếu không phải con giống ba y hệt, ba còn nghi ngờ không biết con có phải con ruột không nữa.”
“Nói nhiều cũng vô ích…”
Nói xong, ông lắc đầu bỏ đi.
Tôi ngồi tựa trên ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ mông lung.
Sau khi cô ấy vào công ty, tôi đã bảo thư ký Hà tung tin cô ấy là người tôi muốn theo đuổi.
Nhưng không hiểu sao, cô ấy dường như càng giữ khoảng cách với tôi hơn.
Tôi cứ tưởng cô ấy ghét mình, buồn bực rất lâu.
Mãi sau tôi mới biết, những tin đồn lan truyền dần dần biến thành cô ấy “được đưa vào công ty để theo đuổi tôi”.
Thư ký Hà làm việc không ra gì.
Tôi trừ nửa năm tiền thưởng của anh ta.
Mọi chuyện thay đổi vào một buổi sáng, khi tôi nhận được cuộc gọi từ chú Chu.
Cô ấy nói: “Vậy anh có muốn cân nhắc về em không?”
Tôi biết.
Khoảnh khắc đó.
Tôi đã chờ được rồi.
End