17.
Tôi và Cận Cẩm Nam bắt đầu mối quan hệ yêu đương nơi công sở, và địa điểm gặp nhau thường xuyên nhất là… phòng pha nước.
Ví dụ như bây giờ, anh đang ép tôi vào cánh cửa phòng pha nước, hôn tôi.
“Son em trôi hết rồi đấy!”
Tôi tức giận đấm vào vai anh, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm, đưa tay lên chạm vào môi tôi, nói:
“Ừ, hôm nay son không ngon.”
… Anh còn nếm thử nữa chứ gì?!
Tôi trợn mắt, đẩy anh ra, xoay người đi ra ngoài.
Kết quả, vừa mở cửa đã thấy một đám đồng nghiệp đứng ngoài.
… Xong rồi.
Mối tình nơi công sở chưa được một tuần của tôi chính thức bại lộ.
“Ha ha, bọn tôi không cố ý nghe trộm đâu, chỉ là… hai người hôn nhau phát ra tiếng lớn quá thôi…”
Nghe lời đồng nghiệp nói, tôi xấu hổ đến mức che mặt, quay đầu chạy vào lại phòng pha nước, đẩy Cận Cẩm Nam ra ngoài.
Phiền chết đi được.
Tất cả là tại anh đòi hôn!
“Xin lỗi nhé, bà chủ nhà tôi hơi ngại.”
Dựa vào cánh cửa, tôi nghe thấy giọng nói điềm nhiên của Cận Cẩm Nam vang lên ngoài kia, khiến cả đám đồng nghiệp hét ầm lên.
Nhưng chẳng ai dám dây dưa với anh lâu, chỉ đợi tôi ra ngoài để hỏi chuyện.
Cuối cùng, tôi bị ép kể hết mọi chuyện về tôi và Cận Cẩm Nam, bao gồm cả việc… chúng tôi là thanh mai trúc mã.
“Trời ơi! Ngọt quá! Tụi tôi nghiện rồi!”
“Vậy cái lần xin tiền mừng cưới chính là cậu đúng không?”
Khi tôi gật đầu xác nhận, đám đồng nghiệp bỏ lỡ câu chuyện gốc bỗng đập tay tiếc nuối:
“Đều tại bọn tôi! Dễ tin cậu quá nên bỏ qua màn kịch hay, thiệt thòi quá!”
“Thế còn Chúc Vân là sao…”
Ai đó nhắc đến cái tên làm tôi chột dạ.
Tôi cười giả lả, nói một cách rộng lượng:
“Ai mà chẳng có người yêu cũ.”
Nhưng thực ra trong lòng tôi chỉ muốn xông thẳng vào phòng Cận Cẩm Nam, bắt anh khai hết mọi chi tiết về quá khứ với Chúc Vân.
Chờ đến khi mọi người giải tán, tôi lập tức bước nhanh về phía phòng làm việc của anh.
Mấy ngày nay vui vẻ quá nên quên mất chuyện Chúc Vân rồi.
“Cận Cẩm Nam!”
Đúng vậy, tôi mạnh dạn hơn rồi, thậm chí dám gọi thẳng tên anh.
Cận Cẩm Nam nhướn mày, rời mắt khỏi màn hình laptop, nghiêm túc hỏi:
“Sao thế?”
Tôi đi đến bên anh, túm lấy cổ áo, hỏi thẳng:
“Nói cho em nghe, lúc trước anh và Chúc Vân yêu nhau thế nào? Em muốn nghe hết!”
Vừa dứt lời, từ chiếc laptop vang lên tiếng cười của Chúc Vân.
“Muốn nghe gì? Lại đây em gái, để chị kể cho.”
Tôi lập tức sững người, quay đầu rất chậm, nhìn vào màn hình laptop.
Trên đó, hóa ra là một cuộc họp trực tuyến, và Chúc Vân đang ở trong đó.
Tôi đơ ra vài giây, suýt nữa muốn chạy trốn.
Nhưng nghĩ đến việc cô ấy là tình địch của mình, tôi lập tức lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng lưng bên cạnh Cận Cẩm Nam, nói với cô ấy:
“Chị thêm em vào WeChat, mình nói chuyện sau.”
Nói xong, tôi giả vờ bình thản bước ra khỏi khung hình, nhưng khi rời khỏi phòng, tôi chạy như bị ma đuổi.
Mất mặt quá, mất mặt không chịu nổi!
Nhưng điều xấu hổ hơn còn ở phía sau.
Sau khi thêm WeChat của Chúc Vân, tôi mới biết cô ấy không thích đàn ông…
Thì ra, trước đây cô ấy hẹn hò với Cận Cẩm Nam chỉ để qua mặt gia đình.
Còn Cận Cẩm Nam, lúc ấy đang khởi nghiệp, cần các mối quan hệ từ cô – một tiểu thư nhà giàu – nên cả hai “hợp tác” và “yêu đương” trong hai tháng, rồi chia tay.
Những gì Chúc Vân nói trước đây với tôi, hóa ra đều là cố tình cả.
“Em biết không? Lúc chị và Cận Cẩm Nam giả làm người yêu, chị phát hiện trong danh sách ghim của anh ấy ngoài cha mẹ còn có một cô gái tên Lạc Uyên. Lúc đó, chị đã thấy có điều không ổn rồi.
“Chị hỏi, anh ấy còn cứng miệng nói chỉ là cô em gái nhà hàng xóm lớn lên cùng, thân thiết nên mới ghim. Buồn cười chết đi được.
“Sau này, anh ấy nhắn tin cho chị, nói thấy em có một cậu trai trẻ bên cạnh thì trong lòng không thoải mái, hỏi chị tại sao. Em thấy buồn cười không? Đến mức này rồi mà vẫn không hiểu bản thân có ý gì với em.
“Thế là chị bảo anh ấy rằng, thảm rồi, chắc anh ấy rơi vào lưới tình rồi. Rồi chị bày cho anh ấy cách tiếp cận em nhiều hơn, rồi tỏ tình.
“Kết quả, chị đợi mãi mà hai người chẳng đến với nhau, chị đành đến kích thích em một chút.
“À, em có biết tại sao lần đầu gặp em, anh ấy lại hồi hộp như vậy không? Là vì anh ấy sợ chị để mắt tới em đấy, buồn cười chết chị rồi, ha ha ha.”
Nhìn Chúc Vân cười phá lên qua màn hình điện thoại, tôi cũng không nhịn được mà bật cười, trong lòng như có một đàn nai đang nhảy múa.
Dù sao… tính ra, tôi mới là bạn gái duy nhất của Cận Cẩm Nam.
Từ nhỏ đến lớn, duy nhất.
18.
Tan làm, trên đường Cận Cẩm Nam đưa tôi về, tôi cố tình trêu anh:
“Chậc, là ai vậy, ai thích tôi mà còn không biết vậy chứ?”
Cận Cẩm Nam, đang lái xe, bất lực cười, khóe môi vẫn còn vệt son của tôi.
“Là anh, chính anh, Cận Cẩm Nam đây.”
Tôi cười khúc khích, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi:
“Thế còn cái ảnh đại diện ‘hoa lá phát tài’ của anh là sao hả?”
Ngay lập tức, anh cau mày:
“Chúc Vân bảo đấy, nói là kiểu avatar hài hước mà mấy người trẻ hay dùng, để gần gũi em hơn.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Nhưng đúng là Chúc Vân chọn khéo, nếu không phải cái avatar giống hệt của bố tôi, có lẽ tôi sẽ không nhanh chóng đến với anh như vậy.
Nghĩ thế, tôi nghiêm túc nói:
“Cận Cẩm Nam, chúng ta phải tìm một ngày nào đó mời chị Chúc Vân một bữa thật hoành tráng!”
Cận Cẩm Nam cười, đồng ý ngay.
19.
Đến Tết, tôi và Cận Cẩm Nam nắm tay nhau về nhà, làm cả hai gia đình ngơ ngác.
Mẹ tôi còn ngượng ngùng bảo:
“Nam à, dắt trẻ con đâu cần phải nắm tay thế này.”
Đúng vậy, họ không tin tôi và anh đã ở bên nhau.
Phải đến khi anh nghiêm túc giải thích đi giải thích lại, họ mới chịu tin.
Thế là hai bên bố mẹ tranh nhau xem Tết này ăn cơm tất niên ở nhà ai.
Cuối cùng, nhà họ Cận thắng.
Bữa cơm tất niên, Cận Cẩm Nam bất ngờ thay khuyên môi vô hình bằng một chiếc khuyên bạc.
Nhìn thấy cái đó, bố mẹ tôi lập tức nổi giận.
Trên bàn ăn, tôi lại bị mắng một trận, tức đến mức ở dưới bàn đấm “bốp bốp” vào đùi anh.
Nhưng cuối cùng, mọi người đều bị màn biểu diễn “khuyên môi rò nước” của anh thu hút, không khí trở lại vui vẻ.
Bữa ăn kết thúc, anh kéo tôi ra con ngõ nhỏ, đốt pháo bông, như những ngày Tết hồi bé.
Thực ra là để hôn tôi.
“Trong nhà đông người, không tiện.” Anh nói.
Tôi ôm anh, nhìn vào đôi mắt tràn đầy yêu thương, cười rạng rỡ.
Nhìn chiếc khuyên bạc không hợp với khí chất lạnh lùng của anh, tôi không nhịn được đưa tay chạm vào, thốt ra điều đã giấu trong lòng từ lâu:
“Anh biết không? Em từng nghĩ mình không bao giờ có thể ở bên anh. Em nghĩ mình giống cái khuyên môi này, hoàn toàn không hợp với anh.”
Cận Cẩm Nam cụp mắt, trong mắt ngập tràn tình cảm sâu sắc:
“Anh nghe nói em xỏ khuyên môi, rất tò mò, một cô gái sợ cả xỏ khuyên tai sao lại quyết tâm đi xỏ khuyên môi. Có đau không? Thế là anh thử.
“Sau mới biết, đau chết đi được.
“Nhưng khi quen rồi, mỗi lần nhìn nó, anh lại nghĩ đến em.”
Anh nâng mặt tôi lên, nói:
“Anh xin lỗi, A Uyên. Em không hề ồn ào. Không có em ở bên nói chuyện, anh không chịu nổi.”
Tôi sững sờ, nhớ lại câu “Vì em quá ồn” lạnh lùng ngày xưa của anh, rồi nhìn dáng vẻ hiện tại, nói “không chịu nổi” một cách đầy nịnh nọt, tôi phì cười.
Kiễng chân, tôi áp trán mình vào trán anh, tay đặt lên bàn tay anh đang giữ mặt tôi:
“Đồ ngốc, thấy anh thành khẩn như vậy, em phạt anh một đời không được rời xa em!”
Cận Cẩm Nam cọ nhẹ trán vào tôi, cười đáp:
“Được.”
Ngay giây tiếp theo, anh kéo tôi vào lòng, nói:
“A Uyên, em là điều không thể thiếu trong cuộc đời anh.
“Chúng ta sinh ra là dành cho nhau.”
Chẳng có gì gọi là không hợp cả.
End