Khoảnh khắc ấy, câu nói cuối cùng ông để lại cho tôi là:
“Nhất định phải sống thật tốt, Minh Minh.”
Từ giây phút đó, những đám mây đen của cuộc đời như kéo đến phủ kín đầu tôi.
Mẹ kế dùng số tiền cha để lại để tập tành kinh doanh, nhưng cuối cùng lại bị lừa hết sạch.
Tôi trở thành gánh nặng lớn nhất của bà.
Ông nội trọng nam khinh nữ không muốn nuôi tôi.
Ông bà ngoại thì đã qua đời từ lâu.
Người duy nhất còn chút liên hệ huyết thống với tôi, chỉ là một người mẹ kế không còn thương tôi nữa.
6
“Nhìn cái gì mà nhìn, tao không nuôi mày đâu, ai bảo cha mày chết sớm chứ!”
Mẹ kế vừa chửi vừa đẩy tôi ra, không quay đầu lại mà bước lên xe taxi.
Tôi không quan tâm đầu gối rướm máu, bật dậy, vừa khóc vừa đuổi theo:
“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con, con ngoan lắm mà, con sẽ ăn rất ít thôi.”
Không biết tôi đã chạy theo bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi thấy mắt mẹ kế đỏ hoe, vừa giận vừa bất lực.
Cứ thế, tôi bắt đầu cuộc sống dựa dẫm vào mẹ kế.
Sau đó, bà tái hôn.
Người đàn ông ấy lớn hơn bà mười tuổi.
Cuộc hôn nhân này biến thành địa ngục của tôi.
Đêm đầu tiên tôi và mẹ kế chuyển đến, cửa phòng tôi dù đã khóa vẫn bị ông ta dùng chìa mở ra.
Tôi chạy ra ngoài báo với mẹ kế, nhận lại một cái tát nảy lửa.
“Đừng có đặt điều ở đây, ông ấy chỉ lo mày đá chăn bị cảm lạnh. Nếu mày dám phá hoại cuộc hôn nhân này thì cút ra khỏi nhà!”
Kể từ đó, mỗi lần về phòng, tôi đều dùng bàn chặn cửa lại.
Nửa đêm, tôi đứng cạnh giường, cầm chiếc kéo nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang bị đẩy.
Một lần, hai lần, ba lần.
Chờ người bên ngoài bỏ cuộc, chờ tiếng động dần nhỏ lại.
Khi ấy, trường học là nơi trú ẩn duy nhất của tôi.
Không có gã cha dượng ghê tởm, không có người mẹ kế lạnh lùng, vô cảm.
Nhưng nơi trú ẩn đó sau một lần thi thử, cũng trở thành địa ngục.
Hôm ấy, tôi vừa vui vì đạt điểm cao nhất.
Chưa kịp mừng lâu đã bị lôi vào nhà vệ sinh, bị tạt một xô nước lạnh.
Tôi bị đè xuống, không thể phản kháng.
Kẻ cầm đầu là một nữ sinh xinh đẹp vừa chuyển trường, tôi nhớ cô ta tên Lâm Kiều.
“Giang Minh, tất cả là tại mày, lần này tao chỉ đứng thứ hai. Mày có biết tao bị đánh bao nhiêu trận không?”
Lâm Kiều nắm chặt cằm tôi, nhìn tôi như nhìn một con chuột.
Những cái tát giáng xuống, xen lẫn tiếng đếm số của đám bạn cô ta, giống như tiếng đếm giờ hành hình.
Dài đằng đẵng, đau đớn khôn cùng.
Khi tôi báo chuyện này với giáo viên, chỉ nhận được một câu:
“Lâm Kiều là học sinh rất giỏi, sẽ không làm chuyện như thế.”
“Học sinh có mâu thuẫn thì phải thông cảm, nhường nhịn nhau.”
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu, không phải Lâm Kiều không làm, mà là nhà họ Lâm quá quyền thế, chẳng ai dám động vào.
Rời khỏi văn phòng, tôi nhìn thấy một nam sinh được vây quanh bước tới.
Nhìn phản ứng của mọi người, có vẻ ai cũng sợ cậu ta.
7
Khi tôi mặc quần áo ướt sũng về nhà, người đàn ông vốn định đi du lịch cùng mẹ kế đang ngồi ở đó.
Ánh mắt hắn trườn qua người tôi như một con rắn, khiến tôi lạnh sống lưng.
“Minh Minh, sao lại thành ra thế này?”
Hắn nở một nụ cười gượng gạo.
“Đừng gọi tôi như thế!”
Tôi gầm lên, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng mẹ kế.
“Mày đang tìm gì? Người đàn bà đó không có ở nhà, đi du lịch rồi.”
“Tao bảo bà ta là ở nhà có chút chuyện cần xử lý, để bà ta đến đó trước.”
Hắn đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi.
Tôi lục trong cặp lấy ra con dao rọc giấy mới mua.
“Minh Minh, mày càng ngày càng xinh đẹp.”
Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, như không thể kiềm chế được nữa, lao về phía tôi.
Tôi mạnh tay rạch một nhát, máu từ cánh tay hắn trào ra.
“Con ranh!”
Hắn hét lên đau đớn.
“Đụng vào tôi lần nữa, tôi sẽ giết ông. Tôi không ngại liều mạng với ông đâu!”
Tôi nhét dao vào cặp, chạy ra ngoài.
Tôi đã lừa gã đàn ông kia, vì tôi rất trân trọng mạng sống của mình.
Bởi tôi từng hứa với cha, sẽ sống thật tốt.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến cậu nam sinh đã lướt qua tôi vào ban ngày.
Hình như nghe thấy mọi người gọi cậu ta là Cố Trạch Việt.
Một ý nghĩ bắt đầu nảy mầm trong đầu tôi.
8
Tôi bắt đầu lén quan sát Cố Trạch Việt.
Thu thập mọi thông tin về cậu ấy.
Tôi chờ ở quán bar mà Cố Trạch Việt hay đến suốt vài ngày, cuối cùng cũng thấy cậu ấy khi say khướt.
Cậu ngồi trên ghế ngoài quán, châm điếu thuốc, không biết đang nghĩ gì.
Tôi chỉnh lại bảng tên trường, chắc chắn nó đủ nổi bật để nhìn thấy tên tôi.
Sau đó, tôi mua một viên kẹo giải rượu và tiến lại gần.
“Trông cậu có vẻ không ổn lắm, đây là kẹo giải rượu, muốn ăn thử không?”
Cố Trạch Việt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi.
Thấy cậu không trả lời, tôi mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay cậu đặt viên kẹo vào lòng bàn tay:
“Yên tâm, kẹo ngọt mà.”
Cậu liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi rít một hơi thuốc:
“Mặc đồng phục mà dạo bar à?”
Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:
“Không phải, tôi chỉ lo cho cậu nên mới đến.”
Cố Trạch Việt ngả người ra sau, cười khẩy:
“Theo dõi tôi?”
Tôi giả vờ lúng túng, khẽ gật đầu:
“Xin lỗi, tôi chỉ sợ cậu say xỉn khó chịu thôi.”
Nụ cười của Cố Trạch Việt khó đoán:
“Thích tôi?”
Tôi cắn môi, lại gật đầu:
“Ừm, tôi thích cậu, tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của cậu khựng lại một chút.
Sau đó cậu đứng lên, tiến lại gần tôi, dùng đầu ngón tay nâng bảng tên của tôi lên:
“Lớp ba, Giang Minh.”
“Cho cậu một cơ hội.”
Cậu nói bằng giọng thờ ơ.
Chưa kịp để tôi phản ứng, cậu đã cúi xuống hôn tôi.
Khi tôi gần như nghẹt thở, cậu mới buông ra:
“Lần sau nhớ thở, về nhà đi, đừng đến đây nữa.”
Nói xong, cậu quay người đi vào quán bar.
Sự xấu hổ và niềm vui trên mặt tôi dần biến mất.
Tôi lau khóe miệng, sau đó nở một nụ cười hài lòng.
Kế hoạch thành công.
9
Khi Lâm Kiều lại dẫn người bao vây tôi, Cố Trạch Việt xuất hiện.
Cánh cửa phòng chứa đồ cũ bị người ta đá tung ra.
Cố Trạch Việt đứng sau lưng vệ sĩ, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Kiều thất thố và nhếch nhác đến vậy, quỳ trên mặt đất, bị tát hàng chục cái liên tiếp.
“Lâm Kiều, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ.”
Cố Trạch Việt ôm lấy tôi, từ trên cao lạnh lùng liếc qua Lâm Kiều.
Đúng vậy, là chó.
Cố Trạch Việt từ đầu đến cuối chỉ xem tôi là một con thú cưng biết nghe lời và đối xử tốt với anh ta.
Hôm anh ta đưa tôi về nhà, tình cờ gặp cha dượng đang từ bệnh viện đổi thuốc trở về.
Nhìn thấy tôi bước xuống từ chiếc xe sang, ông ta lập tức túm lấy tóc tôi:
“Con đĩ không biết xấu hổ! Trước mặt tao thì làm ra vẻ trong sáng, tao cứ tưởng là hàng tốt cơ đấy!”
“Hôm nay tao sẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, tay ông ta đã bị vệ sĩ của Cố Trạch Việt bóp chặt.
Cha dượng đau đớn, buông tóc tôi ra, giây sau đã bị đá ngã lăn trên đất.
Ông ta bị đánh đến mức chỉ biết kêu la.
Cuối cùng phải nằm viện một tháng.
Tôi tính toán thời gian kỳ thi.
Tiếp tục diễn tròn vai người con gái yêu Cố Trạch Việt, đối xử tốt với anh ta.
Trong khoảng thời gian đó, dù thấy anh ta thân mật, mập mờ với người khác, tôi vẫn làm ngơ.
Bởi vì tôi đâu cần tình yêu của anh ta.
Dần dần, tôi trở thành người bên cạnh Cố Trạch Việt lâu nhất.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Cố Trạch Việt đã thật lòng với tôi.
Cho đến hôm nay.
Mọi người mới nhận ra, Cố Trạch Việt thì làm gì có cái gọi là thật lòng.
Trong mắt anh ta, tôi vẫn chỉ là một con thú cưng có thể tùy tiện đem tặng cho người khác.
Nhưng tôi không quan tâm.
Vì sớm thôi, tôi sẽ rời khỏi tất cả bọn họ.
10
“Giang Minh, suốt đường đi em cứ thất thần mãi.”
Giọng Cố Hạc Húc bất ngờ vang lên.
Kéo tôi trở lại thực tại.
Nhìn tòa chung cư cao cấp trước mặt, tôi giả vờ ngơ ngác:
“Trạch Việt, anh đổi nhà rồi à?”
Cố Hạc Húc có vẻ không hài lòng với cách tôi gọi, bàn tay nắm tay tôi siết chặt hơn:
“Ừ, anh có nhiều nhà lắm.”
Vừa bước vào cửa, tôi đã bị Cố Hạc Húc đè lên sofa:
“A Minh, vừa nãy thất thần đang nghĩ gì vậy?”
Tôi ngoan ngoãn đáp:
“Em đang nghĩ xem hôm nay sẽ nấu canh ấm bụng gì cho anh.”
Đôi mắt đen của Cố Hạc Húc ánh lên chút dịu dàng:
“A Minh ngoan lắm.”
Anh kéo tay tôi, cúi xuống hôn lên cổ tay tôi.
“A Minh, anh là ai?”
Giọng anh hơi khàn.
“Trạch Việt, anh là Trạch Việt.”
“Á! Sao anh cắn em?”