5

“Bạc Nghiên, là cậu về à?”

Có người gõ vào giường của Bạc Nghiên.

Tiếng động làm tôi tỉnh giấc, tôi kéo chăn lên, theo phản xạ cuộn vào lòng ai đó.

Người đó tiện tay ôm lấy eo tôi, một tay vươn ra ngoài giường.

“Đừng ồn, tôi đang ngủ. Đêm qua bị hành đến chết rồi.”

Người kia khựng lại, giọng hơi trầm xuống.

“Cậu về từ lúc nào? Có gặp ai không?”

Tôi lập tức tỉnh táo.

Là Thẩm Hoài đã quay về.

Tôi mở to mắt.

Bắt gặp ánh mắt đầy cảnh cáo của Bạc Nghiên.

“Người nào? Tôi về sáng nay, lúc cậu không ở đây.”

Thẩm Hoài “ồ” một tiếng, bảo chỉ tiện hỏi, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Qua lớp rèm giường, tôi vẫn thấy được bóng lưng của anh.

Bạc Nghiên đè tôi xuống, dùng tay bịt miệng tôi lại.

Anh rút điện thoại, gõ vài chữ, đưa cho tôi xem.

[Em đang căng thẳng gì? Sợ cậu ta biết em ở giường anh?]

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, vô tình liếc thấy—

Thẩm Hoài cầm điện thoại đứng dậy.

“Bạc Nghiên, không phải cậu nói cậu về từ sáng sao?”

Anh ấy bước lại gần giường của Bạc Nghiên.

“Đêm qua lúc mười hai giờ, cậu gọi điện cho tôi?”

Anh ấy dừng lại, đưa tay kéo rèm giường ra.

Bạc Nghiên tựa lưng vào đầu giường, một tay kéo chăn, vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh.

“Chỉ hỏi xem cậu có ở ký túc không, giờ không sao rồi.”

Thẩm Hoài liếc nhìn anh, giọng đầy khó tin.

“Cậu ngủ mà cũng phải… cởi trần à?”

Tôi nằm cuộn trong chăn, cả người như ngộp thở.

Nghĩ đến cơ thể của Bạc Nghiên ở sát ngay đây…

Vì quá căng thẳng, tôi khẽ động đậy.

Thẩm Hoài nhận ra sự chuyển động, đôi mắt lập tức mở lớn.

Giọng anh đầy kinh ngạc.

“Cậu đang giấu cái quái gì vậy? Trên giường có con gái?”

Xong rồi, bị phát hiện rồi.

Tôi vừa định ngồi dậy.

Bạc Nghiên nhắm mắt, lén ấn đầu tôi xuống, đẩy tôi trở lại chăn.

Giây tiếp theo, anh rút tay ra khỏi chăn.

“Con gái nào chứ? Tôi tự xử lý chuyện riêng, không được à?”

Bạc Nghiên kéo rèm lại, chặn ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hoài.

“Được thôi, cậu muốn làm gì thì làm.”

Giọng Thẩm Hoài xa dần.

“Tôi đi thư viện đây, hai người mau dọn dẹp.”

Tiếng cửa đóng khẽ vang lên.

Tôi thò đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

Chưa đầy một phút, chuông điện thoại của tôi bất ngờ reo vang.

Là Thẩm Hoài gọi!

Anh ấy vẫn chưa đi xa, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng chuông qua cánh cửa.

Thẩm Hoài gần như ngay lập tức quay lại.

“Bạc Nghiên, người trên giường cậu là ai? Có phải Hứa Chi Vi không? Cô ấy đang ở giường cậu à?”

6

Anh ấy nắm chặt mép giường, ngón tay dùng lực đến mức tái trắng, giọng nói gấp gáp đầy hoảng hốt.

Tôi cũng không hiểu nổi, Thẩm Hoài đang căng thẳng vì điều gì.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vô duyên reo inh ỏi.

Bạc Nghiên kéo rèm giường ra, lười nhác nhìn anh ấy, rồi chỉ tay xuống sàn.

“Cậu nghĩ gì vậy?”

Thẩm Hoài nhìn theo—

Là điện thoại của tôi, đang nằm dưới ghế của anh ấy.

Thẩm Hoài cúi xuống, nhặt điện thoại lên, giọng đã bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, tôi hiểu nhầm. Cô ấy để quên điện thoại.”

Hiểu nhầm sao?

Thật ra là tối qua tôi làm rơi điện thoại lúc cởi áo.

Khi đó đang mải mê, chẳng ai buồn cúi xuống nhặt.

“Thẩm Hoài, cậu làm sao vậy?” Bạc Nghiên nhìn nghiêng mặt anh ấy, cố tình hỏi, “Hứa Chi Vi là ai? Bạn gái cậu à?”

“Không phải, chỉ là một người bạn.” Thẩm Hoài ngừng lại, nhấn mạnh thêm, “Bạn bình thường thôi.”

Anh ấy cất điện thoại vào túi, lần này rời đi rất nhanh.

Tôi chống tay ngồi dậy.

Bạc Nghiên dựa người vào thành giường, khóe môi khẽ nhếch nhìn tôi.

“Dậy rồi à?”

Tôi kéo chăn che cơ thể, ngập ngừng gật đầu.

“Hôm qua cảm ơn anh.”

Nghe vậy, Bạc Nghiên cười nhạt, cơ thể nghiêng hẳn ra ngoài, tay áp nhẹ lên mũi, giọng thờ ơ.

“Được thôi. Lần đầu của tôi, đổi lại được một câu cảm ơn.”

Tôi vừa kéo chăn, vừa chậm rãi dịch người, tay quờ quạng tìm đồ.

Bạc Nghiên thò tay dưới gối, lấy ra áo lót của tôi, hai ngón tay nhấc lên trước mặt tôi.

“Không cần khách sáo, tôi giúp đời thêm một việc tốt.”

Rồi anh lật chăn, xuống giường ngay lập tức.

Tôi kéo chặt rèm giường, bắt đầu thay đồ.

Bạc Nghiên tìm ra một chiếc sơ mi trắng, nhét qua khe rèm.

“Mặc cái này đi. Em mặc hoodie nhìn âm u quá.”

“Em mặc đồ của mình được rồi.”

Bạc Nghiên bất lực thở dài.

“Em bắt tôi phải nói thật sao? Áo của em bị bẩn rồi.”

“À.”

Tiết thứ hai buổi sáng là toán cao cấp.

Giờ giải lao, Thẩm Hoài đến tìm tôi để trả điện thoại.

Tôi mặc sơ mi trắng và chân váy ngắn, tóc dài xõa trước ngực, gió thổi tung bay.

Thẩm Hoài sững sờ: “Em ổn rồi à?”

Tôi cầm lấy điện thoại từ tay anh ấy, khẽ đáp: “Ừm.”

Trước đây tôi luôn bám theo anh ấy, lo sợ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thú, sống không ra con người.

Thẩm Hoài nhìn bàn tay trống không, thu lại chút cảm xúc dư thừa.

“Nếu em tự giải quyết được rồi, thì đừng ép anh nữa.”

Tôi cúi mắt: “Sau này sẽ không nữa.”

Chúng tôi đứng đó, chẳng biết nói gì thêm.

Cho đến khi Thẩm Hoài lên tiếng không đúng lúc: “Em mặc sơ mi trắng trông rất đẹp.”

Tôi định bảo, đó là áo của bạn cùng phòng anh, nhưng lại không nói ra.

Thẩm Hoài như vô tình nhắc:

“Áo này là của một thương hiệu khá hiếm, bạn cùng phòng anh rất thích.”

7

Tôi quay đầu nhìn anh, nhưng không đoán được ý anh là gì.

“Em cũng mua, không được à?”

Thẩm Hoài không nói gì nữa.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi chuẩn bị quay lại lớp.

Thẩm Hoài bước lên chặn tôi, tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Anh mang cho em.” Thẩm Hoài chỉ vào chỗ khuỷu tay tôi, “Tối qua em có phải đập vào đâu không?”

Tôi không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Thẩm Hoài, em từng nói rồi, cơ thể em không giống người bình thường, mấy loại thuốc này không có tác dụng với em.”

Sau khi ở bên Bạc Nghiên, tôi đã không còn vết thương nào nữa.

Thẩm Hoài khựng lại, thu tay về, ném tuýp thuốc vào thùng rác.

Từng chữ một, anh nói: “Là anh quên mất, em không phải là con người.”

Nói xong câu đó, anh bỏ đi.

Tôi nhìn thùng rác.

Nếu là trước đây, tôi sẽ nhặt lại, đuổi theo anh, dỗ dành anh.

Nhưng lần này, chẳng còn lý do gì để nhặt lại nữa.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi lấy lại điện thoại là thêm Bạc Nghiên vào WeChat.

Không biết bày tỏ thế nào, tôi chuyển cho anh 500 tệ.

[Có ý gì đây?]
[Em gái, em đùa anh à?]
[500 tệ, em không hài lòng sao?]

Chỉ qua vài dòng tin nhắn, tôi cũng có thể tưởng tượng được giọng điệu của anh.

[Không phải. Lần trước anh bảo không có tiền mà? Em đưa anh tiêu, mua đồ ăn vặt.]

[Hiểu rồi. Vậy thêm 20 nữa, chuyển một thể đi.]

Anh trả lại tôi 500 tệ.

Tôi nhìn điện thoại, cười ngốc nghếch.

Bạn cùng phòng nghiêng người qua, chọc vai tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Chuyện gì đây? Cậu với Thẩm Hoài có tiến triển rồi à?”

Tôi tắt điện thoại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

“Không phải Thẩm Hoài, là người khác.”

“Cậu thông suốt rồi? Cuối cùng cũng không theo đuổi Thẩm Hoài nữa? Thảo nào…”

Ánh mắt cô ấy đầy tò mò, như vừa phát hiện ra bí mật gì đó.

“Thảo nào gì?”

“Thảo nào hôm nay cậu mặc sơ mi này. Khụ khụ, là của ‘người khác’ đó à?”

Tôi hơi sững người: “Sao cậu đoán ra?”

Cô ấy nhanh chóng kéo tay áo tôi lên, chỉ vào logo thêu trên đó.

“Thương hiệu này chỉ làm đồ nam thôi.”

Tôi chết lặng hồi lâu.

Thẩm Hoài, anh ấy, có phải cũng biết không?

Nhưng thế cũng tốt.

Có lẽ lần gặp tới, tôi có thể đề nghị giải trừ hợp đồng với anh ấy.

Sau giờ học, dòng người tràn ra từ giảng đường.

Tôi bất ngờ nhìn thấy Bạc Nghiên từ xa.

Anh đi cùng hai, ba nam sinh khác, khiến không ít nữ sinh xung quanh lén nhìn.

Quả nhiên trai đẹp toàn chơi với trai đẹp.

Trong đám đông, Bạc Nghiên vẫn là người nổi bật nhất, dáng cao, chân dài, gương mặt xuất sắc.

Thậm chí có người khẽ cảm thán.

“365 ngày, anh ấy cho tôi mượn chơi hai ngày thì đã sao?”

Hai nữ sinh bước đến bắt chuyện, nhưng bị anh từ chối chỉ bằng vài câu.

Giọng bạn cùng phòng tôi vang lên bên tai.

“Hotboy của khoa Tài chính đây, nghe bảo khó cưa lắm, lần này coi như tận mắt chứng kiến rồi.”

“Cậu nói Bạc Nghiên? Anh ấy kiêu ngạo lắm à?”

Tôi ngớ người, trong mắt tôi anh ấy khá ngoan mà.

Theo phản xạ, tôi nhìn về phía anh.

Cách 50 mét, Bạc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng ánh mắt tôi.

Tôi vội kéo bạn cùng phòng đi thẳng.

Lần đầu tiên, tôi sống cuộc đời của riêng mình.

Quả đúng như tôi nghĩ, việc “lên giường” hiệu quả hơn hẳn so với chỉ hôn.

Thể lực của Bạc Nghiên quả thực rất tốt.

Nhưng nửa tháng sau, tôi lại đói.

Tôi nằm bò trên giường, nhắn tin cho Bạc Nghiên.

[Em đói rồi, anh ở đâu?]

8

Tôi đợi rất lâu mà không thấy anh trả lời.

Tôi đành gọi điện.

Nhưng người bắt máy lại không phải anh.

“Anh Nghiên, điện thoại của anh kêu này. Gì đây? Mỹ Dương Dương gọi à?”

Tôi nghe mà cạn lời.

Anh đặt cho tôi cái biệt danh gì thế?

Lúc đó, Bạc Nghiên đã cầm lấy điện thoại.

Giọng anh lười nhác, qua sóng điện thoại nghe càng mềm mại:

“Tìm anh? Có việc gì?”

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ những hoa văn trên ga giường.

“Bạc Nghiên, em đói rồi.”

“Muốn hẹn anh đi ăn à?” Giọng anh hơi kéo dài ở cuối câu.

Tôi nuốt khan: “Muốn ăn anh.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Gửi địa chỉ cho em.”

Điểm hẹn là một quán bi-a gần trường.

Bạc Nghiên cầm cây cơ, chậm rãi di chuyển đến mép bàn, cúi người xuống, tay đưa về phía trước, nhắm mục tiêu.

Mấy nam sinh xung quanh chăm chú theo dõi.

Nhưng anh chưa kịp đánh, tôi đã nắm lấy cổ tay anh, ép anh xoay người, nửa thân trên bị đè lên bàn bi-a.

Anh vừa định ngẩng đầu, tôi đã cúi xuống hôn anh.

Cây cơ trong tay anh bị trượt, nhanh chóng làm mấy quả bi rơi xuống đất, phát ra tiếng trầm đục.

Cả đám người xung quanh đều sững sờ.

“Vừa nãy vị trí bi là ở đâu, còn ai nhớ không?”

“Đừng lo bi nữa, cậu có phải anh em không! Bạc ca của tôi bị làm sao thế này! Báo cảnh sát đi, mau lên!”

“Tôi cảnh cáo cô, thả Bạc Nghiên ra ngay! Tôi đang quay video đấy!”

Tôi hôn đủ rồi mới chịu buông Bạc Nghiên ra.

Anh ấy như vừa bị giày vò, tóc tai rối bời, bị tôi ép trên bàn, giọng nói phức tạp mà bất lực.

“Em có thể đừng lúc nào cũng gấp gáp thế không? Anh đâu có cấm em hôn.”

Bạc Nghiên đứng thẳng dậy, cúi người nhặt cây cơ bi-a dưới đất, nhìn đống lộn xộn trên bàn.

“Để anh đánh nốt cú này thì có sao đâu?” Anh thở dài chán nản. “Anh đang thắng mà.”

Tôi chần chừ một chút: “Thật ra em biết đánh, để em thắng lại cho anh.”

Tôi đi gọi người tới sắp xếp lại bàn bi.

Một ván mới lại bắt đầu.

Bạc Nghiên để tôi chơi vài lượt trước, chờ khi tỷ số tụt thì anh mới lên.

Tôi từ chối: “Vậy anh sẽ chẳng có cơ hội chơi nữa.”

Bạc Nghiên búng ngón tay khẽ chạm vào trán tôi, thản nhiên bảo: “Con dê nhỏ này cũng biết khoác lác ghê. Đứng bên nhìn anh đi.”

Anh ấy thực sự đánh khá tốt, nhưng dường như hơi căng thẳng, vài lần mắc những lỗi kỳ lạ.

Mấy người bạn của anh cũng nhận ra, thỉnh thoảng thì thầm với nhau rồi liếc nhìn tôi.

Tôi chọn một cây cơ bi-a, bước tới bên cạnh anh: “Để em.”

Một cú đánh dọn sạch bàn.

Cả phòng rơi vào im lặng.

Bạc Nghiên cố tỏ vẻ bình thản.

“Không ngờ em giỏi vậy. Vừa nãy anh đánh có gì sai không?”

“Không có gì sai cả. Chỉ là anh đánh quá màu mè thôi.” Tôi trả lời rất thẳng thắn.

Xung quanh vang lên tiếng cười phá lên.

Bạc Nghiên không nói gì, mặt không cảm xúc đi tính tiền.

Tôi bước tới con hẻm bên cạnh, ném chai nước đã uống hết vào thùng rác.

Quay lại thì thấy Thẩm Hoài.

Tâm trạng tôi chùng xuống ngay lập tức.

Chúng tôi đã gần nửa tháng không gặp nhau.

“Dạo này em bận gì thế?”

“Không có gì, chỉ đi học thôi.”

Khi tôi bước ngang qua Thẩm Hoài, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi dừng bước.

Anh im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng trầm xuống.

“Cơ thể em… có khó chịu gì không?”

Anh ấy biết, trước đây cứ ba ngày năm ngày tôi lại tìm anh, nhưng giờ đã lâu như vậy rồi.

Tôi nhắm mắt, hất tay anh ra.

“Không, em đã biết cách kiểm soát.”

Tôi bước đi thêm vài bước, nhưng Thẩm Hoài kéo tôi lại.

Anh ép tôi vào tường, từ từ cúi đầu xuống nhìn tôi, giọng trầm thấp hơn nữa.

“Em… có cần anh hôn không?”

Tôi tựa vào tường, lạnh lùng ngẩng lên, đối mặt với anh.

“Thẩm Hoài, là em muốn hôn anh, hay anh muốn hôn em?”

Anh do dự một lúc, cúi mắt xuống.

“Cho là anh muốn hôn em đi.”

Tôi nghiêng đầu, cười bất lực.

Thẩm Hoài tưởng rằng tôi ngầm đồng ý, định cúi xuống hôn thì tôi mạnh mẽ đẩy anh ra.

“Nhưng bây giờ, em không muốn hôn anh nữa.”

Thẩm Hoài mím môi thật chặt, nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Tại sao?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Vì sao à? Ai lại đi hôn bạn bè bình thường chứ?”