13
Chương trình ngay lập tức bị tạm dừng khẩn cấp.
Phần này của chương trình được cắt khỏi bản phát sóng, theo yêu cầu của Tống Linh Nhan.
Cô ta còn cảnh cáo tất cả mọi người tại hiện trường không được hé răng nửa lời.
Nhưng miệng lưỡi thiên hạ thì làm sao mà kiểm soát được.
Không biết ai đã quay lại toàn bộ cảnh đó bằng điện thoại và tung lên mạng.
Thậm chí có những khán giả tự xưng là “tôi ở ngay hiện trường” đứng ra xác nhận sự việc là thật.
Trong giới âm nhạc, việc đạo nhạc là điều cực kỳ nhục nhã, có thể khiến một người bị đuổi khỏi ngành mãi mãi.
Dư luận lập tức xoay chiều, mọi sự ủng hộ đổ dồn về phía tôi.
Càng thêm phần khẳng định là khi ảnh đế Lâm Châu Trạch không ngần ngại đăng một bài trên Weibo, chỉ trích hành vi đạo nhạc và công khai đứng về phía tôi.
Tống Linh Nhan ngay lập tức trở thành biểu tượng của sự ô nhục.
Những bài hát trước đây của cô ta cũng bị đào bới và phát hiện có dấu hiệu đạo nhạc.
Một ca sĩ trẻ đã khóc lóc đăng bài tố cáo Tống Linh Nhan cướp bài hát của mình, thậm chí còn biến nó thành album, đồng thời đe dọa rằng nếu tiết lộ sẽ phá hủy cuộc đời cô ấy.
Sự phẫn nộ của cộng đồng bùng nổ.
Người ta đổ xô vào tài khoản của cô ta để chửi mắng, gửi thư tố cáo yêu cầu gỡ bỏ các bài hát, thậm chí còn tìm ra biển số xe của cô ta và ném trứng thối vào xe.
Sự việc lan rộng, Tống Linh Nhan bị mọi người truy đuổi như chuột chạy qua đường, buộc phải “lặn mất tăm” trên mạng.
Tôi nhân cơ hội, công khai đăng tải những bài hát và bản nhạc chưa từng xuất hiện trước công chúng.
Theo lời gợi ý của Lâm Châu Trạch, tôi còn thu âm lại bản gốc của ‘Giấc Mơ’.
Khác với cách hát gượng ép của Tống Linh Nhan, tôi chọn tông thấp ở phần đầu và chia cao trào thành hai đoạn.
Giống như một con bướm phá kén, bài hát kể câu chuyện về một tình yêu không thành nhưng vẫn chống lại số phận.
Đây mới là thông điệp thật sự mà bài hát muốn truyền tải.
Lần đầu tiên, ‘Giấc Mơ’ xuất hiện trước thế giới với diện mạo thật của nó.
Những người tinh ý còn phát hiện ra cái tên Lục Dự An được ẩn giấu trong từng câu từ của bài hát.
Cư dân mạng không ngừng bình luận:
【Hóa ra chúng ta đã sai, tôi cảm thấy Tần Thanh và Lục Dự An thực sự rất xứng đôi.】
【Tần Thanh chắc hẳn từng yêu Lục Dự An sâu đậm lắm, đến mức yêu mà không dám nói ra.】
【Tần Thanh nghĩ mình không xứng với Lục Dự An, ôi trời, câu chuyện tình yêu định sẵn kết thúc buồn này khiến tôi tan nát cõi lòng.】
Tất cả mọi người đều nhận ra tình yêu tôi từng dành cho Lục Dự An, tình yêu mà tôi cẩn thận giấu trong từng lời bài hát.
Thế nhưng, anh lại tự tay phá nát nó và dâng tặng cho người khác.
Hai ngày sau, Lục Dự An tổ chức một buổi họp báo.
Trước công chúng, anh tuyên bố sẽ đính hôn với Tống Linh Nhan.
Chắc hẳn anh muốn dùng cách này để xoa dịu dư luận về vụ bê bối của nhà họ Tống.
Dù gì thì vụ đạo nhạc này đã khiến cổ phiếu của tập đoàn Tống gia tụt dốc thê thảm.
Là đối tượng liên hôn với Tống gia, anh không thể đứng ngoài cuộc.
Tống Linh Nhan sau đó cũng đăng bài trên Weibo, thông báo sẽ rút lui khỏi ngành giải trí để sửa sai, gián tiếp thừa nhận hành vi đạo nhạc của mình.
Cũng chính vì vậy, vị thế của tôi trong ngành thay đổi hoàn toàn.
Những lời mời hợp tác trong các dự án âm nhạc liên tục tìm đến tôi.
Không lâu trước đây, chương trình âm nhạc mà tôi bị hủy hợp đồng đã liên lạc lại, xin lỗi và nói rằng họ đã mất đi một tài năng.
Họ hỏi liệu tôi có sẵn lòng tham gia mùa thứ hai và tiếp tục sáng tác cho họ không.
14
Ba tháng sau.
Tôi khoác lên mình chiếc váy đuôi cá màu hồng trắng, khoác tay Lâm Châu Trạch, bước lên sân khấu mà tôi tự hào nhất.
Lần này, cái tên được mọi người nhớ đến cuối cùng đã là Tần Thanh.
Tôi giơ cao chiếc cúp Giải Bài Hát Vàng, nước mắt làm nhòe đôi mắt tôi.
Mọi người đều đứng lên vỗ tay chúc mừng.
Những lời cảm ơn đã chuẩn bị sẵn bỗng chốc tan biến dưới ánh đèn sân khấu.
Lâm Châu Trạch đứng lặng lẽ bên cạnh, cẩn thận điều chỉnh micro cho tôi, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.
Không còn ai nói những lời cay nghiệt với tôi nữa.
Sau một lúc, dưới ánh mắt khích lệ của Lâm Châu Trạch, tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để mở lời:
“Con đường này đã khiến tôi khóc, cười, đau đớn, nhưng cũng tràn đầy xúc động.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận.”
“Âm nhạc là cả cuộc đời của tôi, là điều duy nhất tôi theo đuổi.”
Tôi cúi mình cảm ơn.
Khi ngẩng lên, ánh mắt tôi va phải một ánh nhìn kiềm chế từ dưới khán đài.
Anh ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Sau lễ trao giải, tôi bị Lục Dự An chặn lại ở cửa tiệc tối.
Anh trông thật tiều tụy, khóe miệng rách, cằm vốn luôn được chăm chút sạch sẽ giờ đã lún phún râu, và trên cổ còn lờ mờ hiện lên vết thương.
Tôi không lạ gì những tin tức về anh.
Nghe nói, ngay trong ngày đính hôn, anh đã bỏ mặc Tống Linh Nhan lại lễ đường, khiến cả hai gia đình họ Lục và họ Tống trở thành trò cười lớn.
Nhưng tôi không quá bận tâm.
Khi gặp tôi, thái tử gia kiêu ngạo ngày nào lại đỏ hoe mắt.
Anh bước lên một bước, ngập ngừng giây lát rồi cẩn thận nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng anh khàn đặc:
“Anh đã mất ba tháng để nhận ra mình yêu em đến nhường nào.”
“Anh không ngờ bài hát đó lại là…”
Anh khựng lại, trong ánh mắt nhìn tôi ánh lên sự tự tin ngớ ngẩn.
“Anh đã nói rõ với gia đình rồi, anh sẽ không cưới Tống Linh Nhan.”
“Anh chỉ giúp cô ấy lần này thôi.”
“Anh sẽ cố thuyết phục họ chấp nhận em.”
Thấy tôi không trả lời, một tia hoảng loạn thoáng qua mắt anh, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Quay lại với anh đi, Thanh Thanh?”
Tôi chỉ nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc.
Lục Dự An bắt đầu luống cuống, anh phủi tay áo rồi chợt như nhớ ra điều gì, mắt sáng lên, lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn bạc.
Anh định đeo nó vào ngón áp út của tôi.
“Thanh Thanh, anh biết em vẫn yêu anh.”
“Chẳng phải em luôn muốn làm vợ anh sao?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Ngay bây giờ.”
Những lời tôi từng ao ước được nghe, giờ lại bị anh thốt ra một cách tùy tiện.
Anh mãi mãi không hiểu được thứ tôi thực sự muốn là gì.
“Lục Dự An, thế giới này không xoay quanh anh đâu.”
Tôi mạnh mẽ hất tay anh ra.
Chiếc nhẫn bay khỏi tay anh, rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại trong góc.
Anh sững sờ nhìn chiếc nhẫn, vẻ mặt bàng hoàng.
Tôi quay lưng, định rời đi.
Lục Dự An phản ứng nhanh, kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi, giọng lẩm bẩm bên tai:
“Thanh Thanh, Tần Thanh, đôi lúc anh thực sự không hiểu em. Em vừa yếu đuối vừa bướng bỉnh, khiến anh không biết phải làm sao.”
“Em không chịu nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của anh, dù gặp khó khăn cũng tự mình tìm cách. Em khiến anh chẳng cảm nhận được chút tình yêu nào từ em.”
“Giống như, so với anh, em yêu âm nhạc của mình hơn.”
Trông anh như thể đang tự cảm động với những lời mình nói ra.
“Anh từng nghĩ mình không nhất thiết phải có em.”
“Nhưng rồi anh vẫn dần dần lún sâu vào mối tình này.”
“Anh biết rõ, cuối cùng chúng ta phải chia xa. Là người nhà họ Lục, anh không có quyền chọn lựa hôn nhân. Anh phải liên hôn với nhà họ Tống.”
“Nhưng anh vẫn không nỡ buông tay em. Chỉ đến lúc này, anh mới nhận ra, anh yêu em hơn cả những gì mình tưởng.”
Lúc đó, nhìn khuôn mặt tự cho là sâu sắc của anh, tôi chỉ thấy anh thật nực cười.
“Lục Dự An, anh không thấy mệt khi diễn sao?”
Anh ngẩn người.
Tôi lùi lại một bước, nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi, cũng là rạch ra ranh giới cuối cùng.
“Lục Dự An, tôi không yêu anh nữa rồi.”
“Đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Anh định bước tới lần nữa.
Trong tầm mắt tôi, một bóng dáng cao lớn lao ra nhanh như chớp.
Một cú đấm mạnh mẽ quật ngã Lục Dự An xuống đất.