“Ôn Thời Niệm.” Anh ấy vừa ký giấy tờ, vừa nói với giọng khó đoán, “Trợ lý của tôi hôm nay nghỉ, em đi cùng tôi một chuyến.”

Tôi chỉ vào mình: “Em? Hả? Em không biết…”

“Em không cần phải biết.” Anh gấp tài liệu lại, nhìn tôi, giọng kiên quyết, “Chỉ cần đi theo bên cạnh tôi là được.”

Thấy tôi còn có vẻ muốn từ chối, anh ấy cau mày.

“Trong buổi tiệc có rất nhiều loại bánh, tôi đoán em sẽ thích.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Sếp, sao anh biết?”

Anh nhướng mày: “Bàn làm việc của em lúc nào cũng thoang thoảng mùi kem, kệ đồ ăn mỗi ngày đều có bánh ngọt.”

“Tôi không mù, cũng không mất khứu giác.”

Tôi đỏ mặt tía tai.

Anh ấy lại nhìn tôi một cách nghiêm túc và xác nhận: “Vậy, có vấn đề gì không?”

Lần này tôi lắc đầu: “Không có vấn đề.”

Ban đầu tôi còn định hỏi thêm vài câu về váy vóc, nhưng anh ấy gật đầu nói: “5 giờ chiều nay tôi sẽ đưa em đi làm tạo hình.”

“À… trang trọng vậy sao.” Trong lòng tôi bắt đầu nhen nhóm chút mong đợi.

Dù là quản lý trong showbiz, nhưng tôi chưa từng được làm tạo hình chuyên nghiệp bao giờ.

Anh ấy khẽ “ừm” một tiếng: “Tôi sẽ lo liệu hết, em chỉ cần nói ‘đồng ý’ là được.”

Ngay khoảnh khắc đó, tim tôi đập thình thịch.

Ra khỏi văn phòng, tôi lập tức đưa tay ôm lấy ngực bên phải.

Nhưng không thấy tim đập chậm lại, tôi mới nhận ra mình ôm nhầm.

Hít một hơi sâu, tôi đưa tay ôm ngực bên trái.

Chà, đúng là hôm nay tôi trúng giải độc đắc rồi!

Quay lại liếc qua cửa sổ, tôi nhìn vào văn phòng của Phí Yến Lâm thêm lần nữa.

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả.

3

Thật ra, tôi đã quen biết Phí Yến Lâm từ trước khi làm việc với anh ấy.

Anh ấy và anh trai tôi, Ôn Thuật, là bạn học cùng lớp, đều là sinh viên trường điện ảnh.

Còn tôi là cô em khóa dưới chuyên ngành âm nhạc.

Các dự án nhóm của anh tôi hầu như đều có Phí Yến Lâm làm biên đạo.

Vì thế, tôi và Phí Yến Lâm gần như gặp nhau mỗi ngày.

Phong cách điềm tĩnh, chín chắn của anh ấy hoàn toàn đối lập với lối nói chuyện độc miệng, khiến tôi vừa sợ vừa tò mò về anh ấy.

Gần đến lúc tốt nghiệp, anh trai tôi bảo rằng, người anh em tốt của anh ấy là Phí Yến Lâm mở công ty riêng.

Anh trai khuyên tôi thi lấy chứng chỉ quản lý, tham gia vài khóa đào tạo, rồi vào công ty của anh ấy làm việc, làm gì cũng được.

Tôi tin.

Tôi tin vào lời xúi dại của anh trai!

Giờ thì tốt rồi, ngày nào tôi cũng phải vừa làm việc vừa đôi co với Ôn Thuật, rồi còn phải báo cáo công việc cho Phí Yến Lâm.

Thậm chí, Phí Yến Lâm còn sống ngay đối diện nhà tôi.

Sáng nào khi tôi dậy sớm làm bữa sáng, anh ấy cũng vừa chạy bộ về, mồ hôi nhễ nhại trong bộ đồ thể thao.

Trong mắt tôi, khả năng quản lý thời gian của anh ấy thật đáng nể, tự giác và kỷ luật đến mức làm tôi phải ngạc nhiên.

Tôi nhiều lần bảo anh trai tôi học hỏi Phí Yến Lâm một chút.

Biết đâu như vậy, anh trai tôi có thể tự lập, và tôi cũng không phải áp lực như bây giờ.

Nhưng rồi đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi.

Khi Phí Yến Lâm gõ nhẹ lên bàn tôi, hỏi liệu tôi đã hoàn thành công việc hôm nay chưa, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui vào.

Công việc như bài tập của giáo viên, mãi mãi không bao giờ làm xong.

Dù có làm xong, tôi cũng sẽ nói là chưa xong, vì tôi không ngốc.

Anh ấy nhướng mày: “Tôi nhớ là hôm nay em phải đưa tôi một bản hợp đồng, hình như tôi vẫn chưa ký.”

Tôi: “… Sếp nhớ tốt thật.”

Anh ấy khẽ cười.

“Thôi vậy, cũng không cần em đưa ngay bây giờ. Giờ thì đi cùng tôi đến buổi tiệc từ thiện.”

Khoảnh khắc đó, dáng người anh ấy bỗng trở nên thật oai nghiêm trong mắt tôi.

Tôi lập tức thu dọn đồ đạc và bước theo anh.

Lúc lên xe, tôi tự nhiên mở cửa ghế sau.

Anh thở dài, nhíu mày nhìn tôi: “Em nghĩ tôi là tài xế à?”

Tôi ngớ người: “Hả?”

Tưởng là trên xe có tài xế, ai ngờ chính anh ấy lái xe.

Phí Yến Lâm nhìn tôi, ra hiệu lên ghế phụ, vẻ mặt điềm nhiên: “Tôi không có hứng làm tài xế.”

“… Vâng, sếp!” Tôi nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.

Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch.

Nhân lúc anh không chú ý, tôi vội tra cứu trên mạng: “Sếp để mình ngồi ghế phụ có ý gì?”

Kết quả tìm được toàn những câu trả lời kỳ lạ:

“Ghế phụ là chỗ ngồi gần tài xế nhất, có vai trò như định vị.”

“Đồng thời, ghế phụ là vị trí nguy hiểm nhất trên xe, thể hiện vai trò và vị trí của người ngồi trong mối quan hệ với tài xế.”

Tôi nheo mắt.

Tên này muốn nhắc nhở tôi đây mà! Chắc anh ấy sợ tôi lát nữa ở bữa tiệc làm anh ấy mất mặt, nên xem như chúng tôi đang ngồi chung thuyền đây!

Khi Phí Yến Lâm ngồi chắc chắn và chuẩn bị lái xe, tôi lén lút bĩu môi.

Đúng lúc này, anh ấy liếc nhìn tôi, khiến tôi cứng đơ người.

“Sếp, trên mặt em có gì à?”

Anh ấy nhìn tôi chăm chú rất lâu, ánh mắt thoáng chút bối rối, cuối cùng vẫn chậm rãi nói:

“Lớn thế này rồi, không biết phải thắt dây an toàn sao?”

“Hay là… muốn tôi giúp em thắt?”

Giọng anh ấy trầm ấm, vang lên trong không gian chật hẹp của xe, khiến mặt tôi đỏ bừng.

“Không, không, không… sao có thể phiền sếp giúp thắt dây an toàn.”

Tôi vội vàng với tay lấy dây, nhưng mãi vẫn không tìm được chỗ cài.

Phí Yến Lâm nhìn tôi với vẻ bất lực, vươn tay với ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cài dây an toàn cho tôi.

Trong suốt quá trình, anh giữ khoảng cách an toàn, cực kỳ lịch thiệp.