Tôi đã chiến tranh lạnh với thanh mai trúc mã một tháng.

Hắn dẫn đàn chị hoa khôi trường ra bờ sông xem pháo hoa.

Giữa chừng, còn gửi ảnh và tin nhắn cho tôi.

【Em vẫn chưa hết giận à? Lần sau anh sẽ dẫn em đi xem nhé.】

Hắn không biết rằng, ở căn hộ cao tầng bên kia bờ sông,

tôi đang bị kẻ thù không đội trời chung của hắn ôm chặt eo, bế thẳng vào phòng trong.

Qua ô cửa kính sát đất rộng lớn, cảnh đêm rực rỡ của thành phố hiện ra rõ mồn một.

“Xem pháo hoa tôi chuẩn bị cho em đi, thích không?”

1

Lúc nhận được tin nhắn của Thẩm Tinh Kỳ,

tôi đang nằm sấp trên giường, vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi.

Phía sau vang lên tiếng vỏ bao nhựa bị xé rách.

Ngay sau đó, đầu tôi bị ai đó ấn mạnh xuống gối bằng một động tác bất ngờ.

“Văn Dã…”

Tôi không nhịn được mà lên tiếng oán trách.

Văn Dã thành thạo lấy điện thoại từ tay tôi.

Nhiệt độ cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

“Ai nhắn tin cho em?”

Không đợi tôi trả lời, hắn đã nhìn thấy rồi.

Tôi cảm nhận được hơi thở phía trên đầu bỗng chững lại, rồi trầm xuống.

Sau đó là tiếng điện thoại bị ném lên tủ đầu giường.

Ngay lập tức, một cơn đau nhói truyền đến từ cổ.

“A…”

Giọng nói khàn khàn, mơ hồ của Văn Dã vang lên bên tai tôi.

“Đến nước này rồi mà em còn nghĩ đến chuyện trả lời tin nhắn cậu ta?”

“Em không có.”

Tớ nhỏ giọng phản bác.

Nhưng hắn chẳng thèm nghe, chỉ khẽ cười lạnh một tiếng.

Rồi toàn bộ sức lực dồn hết vào hành động của mình.

Tôi hoàn toàn không thể nói được gì nữa.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin được.

Suốt hai mươi năm làm một cô gái ngoan ngoãn, thế mà lại dính dáng đến kẻ thù không đội trời chung của thanh mai trúc mã—Văn Dã.

Mà tất cả chuyện này, phải bắt đầu từ một tháng trước.

Khi tôi và Thẩm Tinh Kỳ bắt đầu chiến tranh lạnh.

2

Tôi và Thẩm Tinh Kỳ là thanh mai trúc mã hơn mười năm.

Vào cùng một trường đại học, ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ thuận lợi mà đến với nhau.

Không ngờ, hắn lại thích người khác.

Trong lúc buồn bã và đau lòng,

tôi vô tình chọc phải Văn Dã.

Văn Dã và Thẩm Tinh Kỳ là kẻ thù không đội trời chung.

Từ khi vào đại học, hai người đã chẳng ưa gì nhau.

Sau này, do vài cuộc thi đấu, cả hai lại càng gay gắt hơn khi tranh giành thứ hạng.

Sự đối đầu giữa hai người cứ thế mà ngày càng nghiêm trọng.

Trước đây, mỗi lần tình cờ gặp Văn Dã trên đường,

Thẩm Tinh Kỳ đều cau mặt nhắc nhở tôi:

“Trì Niệm, sau này gặp Văn Dã thì tránh xa ra.”

“Tại sao?”

Thẩm Tinh Kỳ nói với tôi.

“Văn Dã không phải người tốt.”

Hắn lông bông, ngang tàng, tùy tiện, ngạo mạn, chẳng học hành đàng hoàng.

Là kiểu người mà một học sinh ngoan, luôn được giáo viên và phụ huynh khen ngợi như Thẩm Tinh Kỳ ghét cay ghét đắng.

Thực ra, tôi không có cảm giác gì với Văn Dã.

Nhưng vì lớn lên cùng Thẩm Tinh Kỳ từ nhỏ,

cộng thêm việc tôi thầm thích hắn,

nên để thể hiện sự thân thiết, tôi luôn nghe theo lời hắn nói.

Trước đây, tôi vẫn luôn tránh xa Văn Dã.

Còn bây giờ, khi đang bám chặt lấy cánh tay hắn,

giữa những chuyển động dập dềnh, tôi bất giác nghĩ đến—

Nếu Thẩm Tinh Kỳ biết chuyện,

biết rằng cô gái ngoan ngoãn, luôn nghe lời hắn răm rắp như tôi lại đang dây dưa với Văn Dã,

không biết hắn có tức đến hộc máu không.

3

Mười giờ, tôi kết thúc quấn quýt với Văn Dã.

Ngồi ở mép giường mặc quần áo.

Văn Dã vươn tay chạm vào eo tôi.

Đọc full tại page@ ” Nguyê.t hoa c@c”

“Không thể ở lại sao?”

“Không được, mười rưỡi em phải về nhà, không thì mẹ em lại gọi điện tìm.”

Hắn bật cười khẽ.

“Sao bây giờ lại ngoan thế?”

Hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.

Nghe ra giọng điệu trêu chọc của hắn, mặt tôi nóng lên.

“Em … em vẫn luôn như vậy mà.”

Đo/c full tại pag!e ” Nguyệt Hoa các.”

Đây là sự thật.

Suốt hai mươi năm sống trên đời,

đây là chuyện liều lĩnh nhất tôi từng làm.

Văn Dã không nói gì thêm.

Hắn cong môi cười nhẹ, rồi đứng dậy mặc quần áo vào.

“Để anh đưa em về.”

Tôi không từ chối.

Văn Dã lái xe đưa tôi về nhà.

Sợ bị phát hiện, tôi cố tình bảo hắn dừng xe ở đầu con phố trước nhà.

“Thả em ở đây đi, em tự đi bộ về là được.”

“Hôn một cái rồi đi.”

Trước khi xuống xe, Văn Dã giữ lấy tay tôi khi tôi đang định tháo dây an toàn.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị hắn nghiêng người tới hôn nhẹ lên môi.

Thấy tôi sững người, hắn nhướng mày, đáy mắt ánh lên tia cười cợt nhả.

“Sao, ngây thơ thế à?”

Tôi bị hắn trêu chọc đến đỏ bừng mặt.

Không nói nổi một câu, chỉ biết vội vàng mở cửa xe chạy đi.

4

Vừa đến cổng khu biệt thự, tôi đã thấy Thẩm Tinh Kỳ cùng Hạ Uyển đang trở về.

Hạ Uyển khoác tay Thẩm Tinh Kỳ,

dịu dàng gọi tôi.

“Trì Niệm~”

Hạ Uyển chính là “người khác” mà tôi vừa nhắc đến—người mà Thẩm Tinh Kỳ thích.

Cô ấy là đàn chị trực hệ của Thẩm Tinh Kỳ.

Lúc mới vào đại học, tôi và Thẩm Tinh Kỳ đã nghe danh cô ấy là hoa khôi của trường.

Hạ Uyển dịu dàng, hào phóng, vừa có nhan sắc lại vừa có tài.

Là nữ thần trong mộng của rất nhiều nam sinh trong học viện.

Ngay cả Thẩm Tinh Kỳ, sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với cô ấy,

cũng nhanh chóng si mê, rồi bắt đầu thường xuyên đi cùng cô ấy.

Sau đó, hắn dần dần bỏ mặc tôi.

Một tháng trước, tôi và Thẩm Tinh Kỳ chiến tranh lạnh.

Chỉ vì hắn lấy lý do đi du lịch với tôi,

dẫn tôi đi rồi lại bỏ mặc, để tôi tự đi chơi một mình.

“Niệm Niệm, anh hẹn với chị Hạ Uyển rồi, em đừng mách bố mẹ anh đấy. Ba ngày nữa anh gọi cho em, rồi mình về nhà cùng nhau.”

Lúc đó, tôi vui lắm.

Dù sao thì từ khi có Hạ Uyển,

đã rất lâu rồi tôi và Thẩm Tinh Kỳ không đi chơi riêng với nhau nữa.

Sau vài lần tôi giận dỗi, hắn cuối cùng cũng chịu đồng ý bù đắp.

Tôi cứ ngỡ chuyến du lịch lần này là cách hắn chuộc lỗi với tôi.

Không ngờ, hóa ra tôi chỉ là tấm bình phong.

5

Nhìn thấy Hạ Uyển, tôi hơi bất ngờ.

Vì nhà cô ấy không ở đây.

Nhìn ra sự khó hiểu trong mắt tôi, Hạ Uyển mỉm cười dịu dàng, có chút thẹn thùng.

“Trễ quá rồi, Tinh Kỳ bảo tôi ở nhà anh ấy một đêm.”

Ở nhà qua đêm?

Sau Tết, bố mẹ Thẩm Tinh Kỳ đã sang nước ngoài lo công việc.

Tôi biết, trong nhà hắn giờ chỉ có một mình hắn.

Tôi cũng biết, một chàng trai đưa một cô gái về nhà có ý nghĩa gì.

Dù mối quan hệ của hai người họ đã công khai,

tôi cũng chẳng có tư cách gì để lên tiếng.

Nhưng dù gì, tôi cũng đã thích Thẩm Tinh Kỳ rất lâu.

Giờ tận mắt nhìn thấy cảnh này, vẫn không khỏi có chút sững sờ.

Nhìn tôi như vậy,

Thẩm Tinh Kỳ lập tức nhíu mày,

đôi mắt đen thẫm ánh lên vẻ cảnh cáo.

“Ồ…”

Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, che giấu đi sự thất thố của mình.

Hạ Uyển không để ý, thuận miệng hỏi:

“Trì Niệm cũng về trễ vậy, đi chơi với bạn trai sao?”

Vừa dứt lời,

Thẩm Tinh Kỳ lập tức quay sang nhìn tớ đầy khó hiểu.

Dường như lúc này hắn mới sực nhớ ra,

bình thường giờ này tôi đã ở nhà từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay, cũng về trễ như hắn.

Bị ánh mắt dò xét của Thẩm Tinh Kỳ khóa chặt,

tôi bỗng chột dạ, hoang mang.

Dù sao tôi cũng lớn lên cùng Thẩm Tinh Kỳ.

Hắn hiểu tôi, không chỉ là nói suông.

Tôi thật sự sợ hắn nhìn ra điều gì đó.

Chỉ có thể bừa bãi kiếm cớ:

“À… Bạn cấp ba hẹn đi ăn rồi xem phim, nên về muộn.”

“Vậy à.”

Hạ Uyển mỉm cười.

Tôi không dám để lộ thêm gì nữa, định quay người rời đi.

Nhưng Thẩm Tinh Kỳ đột nhiên lên tiếng với Hạ Uyển:

“Uyển Uyển, em vào trước đi, anh có chuyện muốn nói với Trì Niệm.”

“Được.”

Hạ Uyển cầm chìa khóa, ánh mắt lướt qua hai bọn tôi, rồi xoay người bước vào nhà.

6

“Có chuyện gì?”

“Trì Niệm, sao em không trả lời tin nhắn của anh?”

Thẩm Tinh Kỳ hỏi thẳng.

Tin nhắn gì?

Tôi sững lại, rồi lập tức nhớ ra.

Là tin nhắn hắn gửi tối nay.

Nhưng tôi còn chưa kịp xem, thì điện thoại đã bị Văn Dã cướp mất.

Hắn đã gửi gì nhỉ?

Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại ra xem.

Là một bức ảnh pháo hoa, kèm theo một tin nhắn.

【Em vẫn còn giận à? Lần sau anh sẽ dẫn em đi xem.】

Pháo hoa sao?

Tôi hơi bất ngờ.

Không phải vì giọng điệu giống như đang xin lỗi của Thẩm Tinh Kỳ.

Mà bởi vì—

Tối nay, lúc giữa chừng với Văn Dã.

Hắn bất ngờ bế thốc tôi lên, đi về phía cửa sổ sát đất.

Một tay ôm chặt tôi, một tay “soạt” một tiếng kéo rèm ra.

“Đừng!”

Lúc đó, tôi vội vàng nép sát vào lòng hắn.

Nghe thấy hắn khẽ rít lên:

“Em muốn kẹp chết anh à?”

Mặt tôi đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

May mà ánh đèn trong phòng mờ tối, Văn Dã không nhìn rõ.

Tôi nhỏ giọng nói:

“Đừng kéo rèm ra.”

“Sợ gì? Bên ngoài không nhìn thấy đâu.”

Hắn vỗ nhẹ lưng tôi, ra hiệu tôi nhìn ra ngoài.

“Xem pháo hoa tôi chuẩn bị cho em đi, thích không?”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.