Bà Thẩm ánh mắt có chút trống rỗng, nhưng không la hét, không phát điên.
Bà chỉ im lặng nhìn anh, thỉnh thoảng khóe môi sẽ cong lên một chút.
Khung cảnh này, tôi không nỡ quấy rầy.
Tôi đặt quà mua sẵn lên quầy y tá, dặn họ lát nữa đem vào, rồi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ.
“Trong thẻ có 1 triệu, dùng để thanh toán chi phí chăm sóc cho bệnh nhân giường 17.”
Tôi đưa qua một tấm danh thiếp.
“Hết tiền thì gọi cho tôi.”
Tôi không thèm khát cơ thể Thẩm Tùy.
Tôi chỉ đang giúp một người cần được giúp đỡ mà thôi.
Tối hôm đó, Thẩm Tùy lại bấm chuông căn hộ của tôi.
Tôi mở cửa, nhưng anh ta không bước vào.
Tôi nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi anh ta có ý gì?
Anh ta im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
“Cô nghiêm túc à?”
Tôi gật đầu.
“Nghiêm túc, còn thật hơn cả ngọc trai.”
Anh ta đứng lặng thêm một lúc, cuối cùng cũng sải đôi chân dài bước vào trong.
“Trình Gia, chúng ta chỉ là giao dịch.”
Giọng điệu của anh ta nghiêm túc đến mức khiến người ta phải bật cười.
Tôi “phụt” một tiếng, không nhịn được mà cười ra tiếng:
“Tôi biết mà.”
Thẩm Tùy tắm rất nhanh.
Tôi vừa rót xong ly rượu thì anh ta đã bước ra khỏi phòng tắm, người vẫn còn lấm tấm hơi nước, trên eo chỉ quấn độc một chiếc khăn.
Tám múi bụng rắn chắc, đường nét gọn gàng, v-cut sâu hun hút.
Lần trước đã nhìn thấy rồi, nhưng lần này vẫn khiến mặt tôi nóng lên.
“Sao không mặc quần áo?”
Anh ta giọng nhàn nhạt:
“Dù gì cũng sẽ cởi, vậy khỏi mặc luôn cho tiện.”
Tôi rót rượu xong, vẫy tay:
“Lại đây uống một ly.”
Anh ta hơi nhíu mày:
“Không vào thẳng vấn đề luôn à?”
Tôi nâng ly rượu đưa đến trước mặt anh ta, cười nhẹ:
“Phải có chút thú vị chứ, bắt đầu ngay thì chán quá.”
Thẩm Tùy không nói gì thêm, chỉ bước đến, cúi người theo tay tôi mà chậm rãi uống cạn ly rượu.
Đôi mắt hẹp dài của anh ta dán chặt lên tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Hơi thở tôi dần trở nên gấp gáp.
Nhìn thấy yết hầu anh ta chuyển động lên xuống, tôi không nhịn được, cúi xuống hôn từng chút một.
Anh ta vươn tay siết lấy eo tôi, nhẹ nhàng nâng người tôi lên đặt lên bàn ăn bên cạnh.
Sau đó, từng nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ, lên vai.
Nóng bỏng, còn có chút ngứa.
Tôi hơi ngửa đầu, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Ở… ở đây sao?”
Bàn tay anh ta nóng rực, giọng khàn đặc, xen lẫn ham muốn:
“Ừ, ở đây.”
Lúc cao trào, anh ta đột nhiên hỏi tôi:
“Cô thích chơi búi sắt à?”
Tôi trêu chọc:
“Anh muốn thử không?”
Anh ta khẽ hừ một tiếng, bật cười lạnh.
“Chơi cũng lắm trò đấy, Trình Gia.”
Động tác của anh ta bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, khiến tôi gần như choáng váng.
Tôi bấu chặt lấy vai anh ta, không ngừng cầu xin tha.
Đến khi kiệt sức, tôi cố tình liếc nhìn điện thoại.
Hay thật, hai tiếng rưỡi!
Nếu không phải chính mình trải qua, có nói thế nào tôi cũng không tin!
5
Không biết bằng cách nào, tin đồn tôi thích chơi búi sắt lan ra khắp cả giới.
Còn được gọi bằng cái danh hiệu “Nữ hoàng búi sắt”.
Cũng khá là độc lạ.
Sau đó, Thẩm Tùy nghỉ việc ở câu lạc bộ.
Ban ngày hầu hết thời gian anh ta ở bên mẹ.
Buổi tối thì ngủ lại nhà tôi.
Thi thoảng, anh ta còn bày trò diễn cái màn “tối nay có thể không dùng búi sắt được không?”
Tôi đau đầu.
“Tôi đã bao giờ dùng chưa?”
Anh ta híp mắt, giọng điệu đầy ý cười:
“Nhưng danh tiếng của cô đã lan xa rồi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Tối nay anh ngủ sofa!”
Thế mà đến nửa đêm, tôi vẫn len lén bò ra sofa, chui vào lòng anh ta.
Anh ta lười nhác nói:
“Nữ hoàng nửa đêm có gì dặn dò sao?”
Tôi giơ tay đập mạnh lên ngực anh ta một cái:
“Ngủ đi!”
Anh ta im lặng vài giây, sau đó vẫn vòng tay ôm lấy eo tôi.
Rất lâu sau, khi tôi đã mơ màng sắp ngủ, từ lồng ngực anh ta truyền ra một tiếng cười trầm thấp.
Bạn tôi tổ chức một buổi triển lãm xe, đã giữ lại hai suất cho tôi.
Nhưng Thẩm Tùy không muốn đi.
“Tại sao? Trước đây anh chẳng phải rất hay đi sao?”
Anh ta cúi mắt, xoay xoay khối rubik trong tay.
“Em cũng nói rồi, đó là trước đây.”
“Có tôi ở đây, không ai dám nói gì anh đâu!” Tôi hùng hồn cam đoan.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi một lát, mang theo chút dò xét:
“Tôi không tin.”
Cuối cùng, Thẩm Tùy vẫn đi.
Lý do là vì tôi hứa sẽ cho anh ta nghỉ ba ngày mỗi tuần.
Buổi triển lãm xe rất náo nhiệt.
Chúng tôi vừa đến thì đã có ba người đàn ông đi về phía này.
Người dẫn đầu là Lục Thừa, nhị thế tổ trong giới.
Cũng là kẻ đối đầu lâu năm của Thẩm Tùy.
Rõ ràng, hắn ta đến đây là nhắm vào anh ta.
Lục Thừa vừa đi đến đã khoác tay lên vai Thẩm Tùy, ánh mắt quét qua lại giữa tôi và anh ta, cười đầy ẩn ý:
“Nghe nói đại thiếu gia Thẩm bây giờ không làm nam mẫu nữa?”
“Chuyển sang chà búi sắt rồi hả?”
Tôi nhìn bàn tay của hắn đang đặt trên vai Thẩm Tùy mà thầm khoái chí.
Theo như tôi biết, Thẩm Tùy rất ghét người khác chạm vào mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo, vị nhị thế tổ này đã bị một cú quật vai quăng thẳng xuống đất.
Đẹp mắt!
Lục Thừa bò dậy, tức đến mức nhảy dựng:
“Thẩm Tùy, anh tưởng anh vẫn là thái tử gia như trước à?”
“Dám đối xử với tôi như vậy, hôm nay tôi không dạy dỗ anh một trận thì không được!”
Thẩm Tùy mặt không đổi sắc, lùi một bước về sau, đứng ngay phía sau tôi.
Lục Thừa lại gào lên:
“Núp sau lưng phụ nữ là kiểu gì vậy?”
Thẩm Tùy nhướng mày, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống:
“Sao? Ghen tị à? Hay là tức tối?”
…
Được rồi được rồi.
Lục Thừa không dám động đến tôi.
Nhưng Thẩm Tùy lại cố tình đứng sau lưng tôi.
Cuối cùng, hắn tức đến mức đề nghị đua xe phân thắng bại.
“Nếu mày thua, mày phải thừa nhận tao mới là thái tử gia của giới này!”
“Tao mới là số một!”
“Còn mày, chỉ là một thằng phế vật!”
Thẩm Tùy từ chối ngay lập tức:
“Không hứng.”
Lục Thừa ngơ ngác:
“Dựa vào đâu mà mày từ chối tao?”
“Dựa vào việc mày từng thua tao.”
Giống như hai đứa học sinh tiểu học…
Nhưng trong giới đua xe, Thẩm Tùy là số hai thì không ai dám nhận số một.
Mặt Lục Thừa xanh mét.
Người đứng sau hắn không nhịn được mà buông lời châm chọc:
“Lục ca, hôm nay chắc không đua được rồi.”
“Dù gì xe cưng của Thẩm đại thiếu gia cũng bị anh ta bán mất rồi.”
Lời vừa dứt, tôi lập tức cảm nhận được người phía sau cứng đờ trong giây lát.
Năm đó, vì chữa bệnh cho mẹ, Thẩm Tùy đã bán hết tất cả những gì có thể bán.
Bao gồm cả chiếc mô tô mà anh ta yêu thích nhất.
Người đàn ông kiêu hãnh vừa nãy, lúc này ánh mắt chợt trầm xuống, có phần u tối.
Tôi liếc nhìn bạn mình, cô ấy lập tức hiểu ý rồi gọi một cuộc điện thoại.
Sau đó, tôi quay lại nhìn kẻ vừa nãy châm chọc Thẩm Tùy, nở nụ cười nhạt:
“Mày giỏi nói như vậy, sao không đua với anh ta luôn đi?”
Hắn ta lập tức rụt cổ, lẩn vào đám đông.
Chậc, hề thật.
Tôi lại quay sang Lục Thừa, cười tít mắt:
“Người thua, phải tự thừa nhận mình là phế vật nhé.”
Ngay khoảnh khắc đó, cổng vào bỗng nhiên náo động.
Một chiếc Kawasaki bạc lao đến, thân xe lướt mượt mà, đuôi xe hơi vểnh lên, đẹp không tì vết.
Giống hệt như Thẩm Tùy.
Đôi mắt anh ta vào khoảnh khắc đó, lập tức sáng rực lên.
Anh ta quay đầu, chậm rãi nhìn thẳng vào tôi.
Sau một lúc, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên.
Đôi mắt vốn luôn trầm lặng bỗng ánh lên chút ý cười.
Lục Thừa lại tiếp tục gào lên đòi đua, lần này Thẩm Tùy gật đầu ngay.
“Được thôi.”
Khi mọi người đang chuẩn bị, anh ta cúi người, ghé sát bên tai tôi, giọng thấp trầm:
“Tối nay, cho em thêm món khai vị.”
6
Xe của Lục Thừa, cũng như hắn ta, vô cùng lòe loẹt—một chiếc BMW G310 R màu đỏ rực.
Hình như còn đắt hơn xe của Thẩm Tùy một chút.
“Lâu rồi không đua, không biết đại thiếu gia Thẩm còn nhớ cách lái không đấy?”
Lục Thừa khoanh tay, ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn Thẩm Tùy đang kiểm tra xe.
Người sau chẳng buồn để ý, chờ súng hiệu lệnh vang lên liền phóng vọt đi như tên bắn.
Trên đường đua màu đen, chiếc Kawasaki bạc lao đi như một tia chớp.
Drift góc cua, tăng tốc nước rút—Thẩm Tùy dùng thực lực nghiền nát đối thủ.
Gần về đến đích, anh ta còn làm một cú drift ngoạn mục, dừng xe lại một cách hoàn hảo, sau đó quay về phía Lục Thừa vẫn còn đang loay hoay vào cua, giơ một tay làm dấu yếu xìu.
Rồi trong tiếng hò reo và la hét của đám đông, anh ta phong độ vượt qua vạch đích.
Cởi mũ bảo hiểm xuống, mái tóc lộn xộn tung bay trong gió.
Ánh mắt kiêu bạc, cả người tràn đầy khí thế.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi như có một đàn hải âu bay ngang, tạo nên những đợt sóng xôn xao.
Lục Thừa thua rất thảm, nhưng vẫn chưa đến mức mất mặt bỏ chạy.
Hắn đứng trước mặt Thẩm Tùy, nhỏ giọng nói:
“Tao là phế vật.”
“Nghe không rõ.” Thẩm Tùy khoanh tay, nhàn nhã nhìn hắn.
Lục Thừa nghiến răng:
“Tao nói tao là phế vật! Nghe rõ chưa, đại thiếu gia Thẩm?!”