Sau khi gia đình tôi phá sản, bạn trai tôi từ chối yêu cầu vay tiền của tôi và giới thiệu tôi với người anh em giàu nhất của anh ấy.
“Tiểu Bạch, anh rất muốn đưa tiền cho em, nhưng anh có nhiều thứ cần dùng đến tiền. Đây là anh em của anh, Hạ Nghiễn, em hỏi anh ấy vay đi.”
Không còn đường lui, tôi đành mặt dày vay tiền Hạ Nghiễn.
Hạ Nghiễn là người rất tốt, sảng khoái đưa cho tôi một tấm thẻ, rồi vô tình nói:
“Nghe nói hôm qua Tống Viễn mua một chiếc LV bản giới hạn cho một nữ minh tinh…”
“Trời ạ, tôi lỡ miệng rồi! Tôi thật sự không cố ý, sao lại bất cẩn thế này…”
“Nhưng mà, em đừng vì chuyện này mà giận cậu ta nhé. Tôi có một cô bạn cũng từng gặp chuyện như vậy, hình như cô ấy chọn cách chia tay ngay lập tức…”
“Ái chà, tôi nói vậy không có ý gì đâu, em đừng nghĩ nhiều quá. Dù sao tôi cũng là người rất giữ ‘đạo đức đàn ông’.”
1
Sau khi gia đình tôi phá sản, bố tôi lâm bệnh nặng và phải nhập viện.
Để chữa bệnh cho bố, tôi đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
Lần nữa bệnh viện thúc giục tôi đóng viện phí, tôi nhìn chiếc ví trống rỗng, bất đắc dĩ bấm số gọi cho bạn trai.
“Tiểu Viễn, là em đây.”
Đầu dây bên kia rất ồn, hình như cậu ấy đang ở quán bar. Giọng Tống Viễn khàn khàn, có chút khó chịu.
“Biết rồi, có chuyện gì?”
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy xấu hổ vì những lời sắp nói ra.
“Anh… anh có thể cho em mượn chút tiền không?”
Tống Viễn dường như không nghe rõ: “Cái gì?”
Tôi siết chặt điện thoại, lấy hết can đảm nói lại:
“Em nói, anh có thể cho em vay ít tiền không? Bố em bị bệnh, cần một khoản tiền gấp. Em có thể trả lãi, khi có tiền em sẽ trả ngay, Tiểu Viễn, anh yên tâm…”
“Kỷ Bạch.”
Tống Viễn cắt ngang lời tôi, giọng lười biếng, mang theo chút khinh thường khó nhận ra:
“Em là bạn gái anh, đừng nói chuyện vay mượn gì ở đây. Bố em bệnh, anh lo viện phí là chuyện nên làm.”
Mũi tôi cay cay, vội vàng nói: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ trả…”
“Nhưng mà.”
Không đợi tôi nói xong, giọng Tống Viễn chuyển lạnh, nhẹ nhàng buông một câu:
“Anh cũng rất muốn đưa tiền cho em, nhưng mà tiền của anh có việc phải dùng.”
Tôi sững người, nghe ra sự từ chối trong lời nói của anh ta, mặt bỗng đỏ bừng.
Tống Viễn im lặng chờ một lúc, thấy tôi không nói gì nữa, chủ động lên tiếng:
“Em biết Hạ Nghiễn chứ?”
Tôi không hiểu sao anh ta lại nhắc đến Hạ Nghiễn, nhưng tôi biết người này.
Anh ấy từng là học sinh xuất sắc lớp A hồi cấp ba, học giỏi, con nhà giàu, lại có khuôn mặt yêu nghiệt.
Hồi đó, tôi từng thầm viết tên anh ấy vào nhật ký sau khi xem một trận bóng rổ.
Nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy ra nước ngoài, sự nghiệp phát đạt.
Tôi không biết khi nào anh ấy trở về, càng không biết khi nào trở thành bạn thân của Tống Viễn.
Tôi thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Tống Viễn hắng giọng, lơ đễnh nói:
“Giờ cậu ấy giàu lắm, để anh gửi số cậu ấy cho em, em hỏi cậu ấy vay tiền đi.”
Không cần suy nghĩ, tôi từ chối ngay:
“Không được. Em không quen cậu ấy. Hơn nữa, Tiểu Viễn, cậu ấy là anh em của anh, em vượt mặt anh để vay tiền anh em của anh, chuyện này là sao chứ?”
Tống Viễn im lặng vài giây, sau đó cười phá lên qua điện thoại, giọng tràn đầy mỉa mai:
“Chuyện gì chứ? Trời ạ, chị gái ơi, bây giờ là thời đại nào rồi? Anh không cổ hủ như vậy đâu.
“Kỷ Bạch, em đúng là kiểu con gái mẹ anh thích, y hệt bà ấy, toàn suy nghĩ phong kiến. Để anh nói cho em biết, kể cả sau này chúng ta kết hôn, anh vẫn sẽ ra ngoài vui chơi. Em cũng có thể thoải mái chơi bời, anh không quản em, em cũng đừng mong quản anh.
“Là bạn gái anh, em phải có tư tưởng này. Nếu không, đừng mong gả vào nhà anh. Mẹ anh có thích em cũng vô ích.”
Nói xong, Tống Viễn dứt khoát cúp máy.
Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”
Năm phút sau, anh ta gửi số của Hạ Nghiễn cho tôi, kèm theo một câu:
【Dù sao tiền của anh cũng có việc phải dùng, không thể cho em vay.】
Tôi thử gọi lại, nhưng đã bị Tống Viễn chặn số.
Tôi nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại đó, trong lòng nặng trĩu.
Số đuôi của Hạ Nghiễn là 0709.
Trùng hợp thay, ngày sinh của tôi cũng là 0709.
2
Sáng sớm hôm sau.
Bác sĩ điều trị chính của bố tôi gọi đến năm, sáu cuộc.
Ông ấy nói bệnh của bố đã trở nặng, việc phẫu thuật không thể trì hoãn thêm nữa.
Nhưng tôi thực sự không còn một xu dính túi, họ hàng bạn bè cũng tránh mặt, ngay cả Tống Viễn cũng không chịu nghe máy.
Tôi siết chặt bàn tay, mở lại tin nhắn có số điện thoại mà Tống Viễn gửi cho tôi.
Do dự suốt năm phút, cuối cùng tôi bấm gọi.
Ngoài dự đoán, điện thoại chỉ reo đúng một giây rồi được nhấc máy.
Tôi căng thẳng nắm chặt vạt áo, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy:
“Hạ Nghiễn, chào anh, tôi là bạn gái của Tống Viễn.”
Không có ai trả lời.
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi vẫn đang kết nối.
Tôi liếm môi khô khốc, áp điện thoại sát tai hơn:
“Hạ Nghiễn, tôi là Kỷ Bạch. Không biết anh còn nhớ tôi không? Chúng ta là bạn học cấp ba.”
Bên kia im lặng một giây, sau đó vang lên một giọng nói dửng dưng:
“Nhớ. Kỷ Bạch, có chuyện gì?”
Anh ấy còn nhớ tôi. Điều đó khiến tâm trạng nặng nề của tôi vơi đi đôi chút.
Nhưng nghĩ đến chuyện vay tiền, tôi lại do dự:
“Tôi…”
Bao nhiêu năm không gặp, hồi cấp ba cũng chẳng thân thiết, bây giờ vừa mở miệng đã nói chuyện vay tiền, thật sự quá mức đường đột.
Hơn nữa, hồi đó ngoài việc Hạ Nghiễn học giỏi, đẹp trai, tôi còn nghe nói anh ấy là người khó gần, lạnh lùng, kiểu “cao ngạo khó với”.
Khi tôi còn đang lưỡng lự, Hạ Nghiễn cất giọng.
“Kỷ Bạch.”
Giọng anh ấy hay quá, khiến tôi hơi mất tập trung.
“Tôi sắp vào họp rồi.”
Ý là có gì thì nói nhanh.
Tôi lập tức hiểu ý, vội vàng nói:
“Vậy đợi anh họp xong, tôi sẽ gọi lại, được không?”
Anh ấy ngập ngừng hai giây:
“Cuộc họp sẽ kéo dài đến chiều.”
Tôi hơi khó xử:
“Vậy tối tôi gọi cho anh.”
Anh ấy ngừng một chút, chậm rãi nói:
“Buổi tối tôi không thích nghe điện thoại.”
“Vậy mai tôi gọi.”
“Ngày mai cũng họp.”
Tôi suy nghĩ một chút, thử hỏi:
“Vậy… tôi đến đợi anh tan làm?”
“Được.”
Lần này, anh ấy không hề do dự:
“Tôi sẽ cho người đón cô.”
Nói xong, chẳng đợi tôi phản ứng, anh ấy dứt khoát cúp máy.
Tôi nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc, bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
3
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị làm khó, không ngờ lại dễ dàng gặp được Hạ Nghiễn đến vậy.
Thang máy đi thẳng lên tầng 30, cửa văn phòng mở ra êm ru.
Rõ ràng tôi chẳng quen ai ở đây, nhưng tất cả những người tôi gặp trên đường đều vô cùng thân thiện.
Tôi lo lắng nắm chặt quai túi, đứng ở cửa mà không dám bước vào.
Mãi đến khi người đàn ông sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên, tôi mới cứng đờ kéo ra một nụ cười gượng gạo:
“Hạ, Hạ tiên sinh.”
Trong trí nhớ của tôi, Hạ Nghiễn vẫn là chàng trai mặc sơ mi trắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt yêu nghiệt.
Thời gian trôi qua, bao năm rồi không gặp.
Gương mặt ấy đã thêm vài phần trưởng thành, cậu thiếu niên ngày nào giờ đã là một người đàn ông.
Nhưng anh ta vẫn đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tôi có chút ghen tị.
Người đàn ông trước mặt chậm rãi đứng dậy, bộ vest cao cấp được cắt may tinh xảo càng tôn lên dáng vẻ cao ráo của anh ta.
Cúc tay áo sơ mi được mở lỏng lẻo, tay áo tùy tiện xắn lên đến khuỷu, trông vừa tùy ý vừa cuốn hút.
Không hiểu sao, nhìn anh ấy, tôi chợt nhớ đến bốn chữ: “Nho nhã bại hoại.”
Hạ Nghiễn bước đến gần tôi.
Hình như anh ấy vừa tắm xong, hương sữa tắm nhàn nhạt trên người thoang thoảng trong không khí, dễ chịu đến lạ.
Tôi ngẩng đầu lên.
Anh ấy cúi mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy ẩn giấu ý cười và những tia sáng lấp lánh.
“Gọi tôi là Hạ Nghiễn là được rồi.”
Trông anh ấy cũng khá thân thiện.
Tôi bỗng thấy không còn căng thẳng nữa, cười nhẹ: “Hạ Nghiễn, đã lâu không gặp.”
Anh ấy khẽ đáp “Ừm”, sau đó lướt mắt nhìn về phía sau tôi, vô thức tiến gần thêm một bước:
“Tống Viễn không đi cùng em sao?”
Tôi gượng cười: “Anh ấy bận, nên không qua được.”
Hạ Nghiễn khẽ nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở của đối phương.
Sau vài giây im lặng, anh ấy lại cất giọng trầm thấp, như thể đang thì thầm bên tai tôi:
“Để bạn gái tự mình xoay sở đủ thứ, một người bạn trai như vậy… có vẻ không đủ tư cách lắm nhỉ?”
Tôi khựng lại, định ngẩng đầu lên biện hộ vài câu, nhưng ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh ấy.
Anh ấy đang nhìn tôi.