Bằng trực giác, tôi biết anh ấy vẫn luôn nhìn tôi.

Đột nhiên, tôi có chút căng thẳng, vội quay đầu đi, nhìn về những tòa nhà ngoài cửa sổ:

“À… anh ấy… rất bận…”

“Ừ, vậy à.”

Hạ Nghiễn thu lại ánh mắt, khẽ thở dài, giọng điệu như vô tình nói ra:

“Có lẽ do tôi được dạy dỗ khác, dù sao tôi cũng không thể để bạn gái một mình đối mặt với những rắc rối như vậy.”

Tôi mím môi, im lặng.

Nhưng đầu óc lại không tự chủ được mà nhớ lại những chuyện trước đây.

Từ khi quen Tống Viễn, anh ấy lúc nào cũng bận rộn.

Tôi ốm cũng vậy, nhà có chuyện cũng thế, tất cả đều phải tự mình đối mặt.

Trong vài giây tôi chìm vào suy nghĩ, Hạ Nghiễn không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Tôi không nhịn được liếc nhìn anh ấy một cái.

Từ lúc tôi bước vào, anh ấy đã liên tục nhắc đến Tống Viễn, có lẽ thật sự muốn gặp anh ta.

Nghĩ vậy, tôi vừa rút điện thoại ra vừa nói với anh ấy:

“Vậy để tôi gọi Tống Viễn qua đây nhé?”

Hạ Nghiễn: “…”

Không biết có phải tôi ảo giác hay không, nhưng hình như anh ấy hơi sững lại.

Anh ấy không trả lời. Tôi liền hỏi lại: “Tôi gọi anh ấy qua nhé?”

Hạ Nghiễn đột nhiên bật cười hai tiếng, nhưng trong mắt không hề có ý cười, giọng nói cũng mang theo chút nghiến răng nghiến lợi:

“Không cần, ngồi xuống trước đi.”

Gương mặt này đúng là hoàn mỹ đến mức vô thực, ngay cả khi cười nhạt như không, cũng khiến người ta say đắm.

Nhưng anh ấy có vẻ không còn vui như trước nữa.

Lặp đi lặp lại chuyện của Tống Viễn, nhưng đến khi tôi thật sự gọi anh ta đến, thì lại không vui.

Tên đàn ông kỳ quặc này.

4

Tôi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Hạ Nghiễn.

Trên khay trà trước mặt là món bánh xoài yêu thích của tôi, nhưng tôi chẳng có tâm trạng nhìn đến.

Bởi vì, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để mở miệng vay tiền, căng thẳng đến mức móng tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay.

Hạ Nghiễn ngồi bên cạnh, hai chân vắt chéo, lười biếng tựa vào gối ôm phía sau, kiên nhẫn chờ tôi lên tiếng.

Tôi lấy hết can đảm, hít sâu một hơi:

“Hạ Nghiễn, xin lỗi, tôi biết điều này có chút đường đột, nhưng— anh có thể cho tôi vay…”

“Được.”

Tôi đã chuẩn bị lời thoại suốt cả buổi sáng, nhưng mới chỉ nói được một câu đã bị Hạ Nghiễn cắt ngang.

Anh ấy điềm nhiên như thể chỉ đang bàn chuyện thời tiết, không nói hai lời, rút ngay mấy tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi.

Tôi trợn tròn mắt, không dám tin.

Anh ấy vẫn luôn quan sát tôi, thấy tôi mãi không phản ứng, dứt khoát nhét cả ví tiền vào tay tôi, sau đó đứng dậy.

“Em đợi tôi một chút, tôi còn nữa.”

Sau đó, tôi sững sờ nhìn anh ấy lấy ra một bản chuyển nhượng cổ phần mà không hề do dự.

Tôi kinh ngạc đến mức vội vàng đặt lại mấy tấm thẻ lên bàn, chỉ giữ lại một cái.

“Đủ rồi, đủ rồi, em không cần nhiều như vậy. Hạ Nghiễn, cảm ơn anh, anh yên tâm, em sẽ trả cả gốc lẫn lãi theo đúng lãi suất ngân hàng.”

Ngừng một chút, tôi lại lịch sự bổ sung thêm một câu:

“Em sẽ trả sớm nhất có thể, thật sự rất cảm kích anh, cảm ơn anh rất nhiều.”

Lời vừa dứt, gương mặt Hạ Nghiễn cứng lại rõ rệt.

Anh ấy không nói gì, chỉ cụp mắt xuống.

Tôi không biết anh ấy bị sao, nên chỉ đành tiếp tục nói mấy câu khách sáo:

“Hôm nào em và Tống Viễn mời anh ăn một bữa.”

Anh ấy đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt dài hơi nheo lại, ánh nhìn sắc bén đến mức mang theo sự xâm lược, nhưng giọng nói lại vô cùng hào phóng:

“Không cần khách sáo vậy đâu.”

Tôi thở phào, định đứng dậy chào tạm biệt, nhưng đúng lúc đó, anh ấy lại buột miệng nói như vô tình:

“Giờ Tống Viễn giỏi quá rồi, quà cáp cho nữ minh tinh toàn là túi LV hàng hiệu. Tôi nào dám làm phiền cậu ta chứ…”

Tôi lập tức khựng lại, vô thức nhìn anh ấy:

“Anh… vừa nói gì?”

Hạ Nghiễn dường như cũng vừa nhận ra mình lỡ lời, nghiêng đầu né tránh, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong mắt, môi mím chặt:

“Không… không có gì đâu. Tôi tuyệt đối không nói Tống Viễn mua túi LV bản giới hạn cho nữ minh tinh. Em chắc chắn nghe nhầm rồi.”

Tôi khó khăn nuốt nước bọt:

“Tống Viễn… thật sự mua túi hàng hiệu cho nữ minh tinh sao?”

Hạ Nghiễn bày ra dáng vẻ như vừa bị tôi nói trúng tim đen, vẻ mặt hoảng hốt ra trò, nhìn tôi đầy kinh ngạc:

“Sao em lại biết chuyện đó?”

Tôi trừng mắt nhìn Hạ Nghiễn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm:

“Chuyện này… xảy ra khi nào?”

Ánh mắt Hạ Nghiễn chuyển sang lo lắng, anh ấy nhìn tôi, sau đó cúi đầu, gương mặt lộ rõ sự khó xử, khe khẽ lắc đầu:

“Kỷ Bạch, em đừng làm khó tôi. Tôi không thể bán đứng Tống Viễn đâu, tôi thực sự không biết cậu ta vừa mới mua một chiếc LV bản giới hạn cho một nữ minh tinh vào ngày hôm qua…”

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Nói đến đây, anh ấy liếc nhìn gương mặt càng lúc càng sa sầm của tôi, khóe môi không một tiếng động hơi nhếch lên.

Sau đó, lại nghiêm túc thở dài, vẻ mặt đầy đau lòng:

“Trời ạ, sao tôi lại lỡ miệng nữa rồi. Tôi thật sự không cố ý, sao lại bất cẩn thế này…

“Em đừng vì câu nói của tôi mà giận cậu ta nhé. Tôi có một cô bạn cũng gặp chuyện tương tự, hình như cô ấy quyết định chia tay ngay lập tức…”

“Ài, tôi nói vậy không có ý gì đâu, em đừng nghĩ nhiều quá. Dù sao thì tôi cũng không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu, vì tôi luôn giữ ‘đạo đức đàn ông’ mà.”

5

Tôi mơ mơ màng màng rời khỏi công ty của Hạ Nghiễn.

Nhưng ngay khi chạm vào tấm thẻ ngân hàng trong túi, tôi lập tức tỉnh táo, chạy thẳng đến bệnh viện đóng viện phí cho bố.

Nhân lúc bố đang ngủ, tôi ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, chìm vào suy nghĩ.

Những lời Hạ Nghiễn vừa nói cứ quanh quẩn bên tai tôi.

Tống Viễn nói anh ta có chuyện cần dùng đến tiền.

Vậy, chuyện quan trọng đó chính là mua túi hàng hiệu cho nữ minh tinh sao?

Tôi nhắm mắt, bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Tống Viễn.

【Tống Viễn, em có chuyện muốn hỏi anh.】

Tin nhắn còn chưa viết xong.

Bỗng nhiên, điện thoại rung mạnh hai cái.

Tin nhắn của Hạ Nghiễn nhảy ra.

Giây tiếp theo, tôi thấy anh ấy gửi đến mấy đoạn video.

Tôi nhấn vào xem.

Nội dung video là cảnh Tống Viễn uống say bí tỉ trong quán bar, ôm chặt một cô gái xinh đẹp trong lòng.

Tôi nhận ra cô ấy.

Cô ta là đàn em khóa dưới của tôi và Tống Viễn.

Họ của cô ta là Trương.

Tống Viễn được tâng bốc đến mức cười tít mắt, tiện tay rút một xấp tiền mặt từ trong túi, tung lên trời.

Sau đó, anh ta nằm ngửa trên ghế sofa, say bí tỉ, ánh mắt đờ đẫn.

Những người xung quanh đều thân mật gọi anh ta là “Công tử Tống.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình suốt ba phút.

Xoa xoa hốc mắt cay xè, tôi kéo xuống xem tiếp.

Hạ Nghiễn: 【Tống Viễn, cậu làm vậy có thấy có lỗi với Kỷ Bạch không?】

Hạ Nghiễn: 【Trinh tiết là món hồi môn quý giá nhất của đàn ông, vậy mà cậu lại vứt bỏ nó. Cậu khiến tôi cảm thấy khinh bỉ.】

Hạ Nghiễn: 【Tại sao cậu không thể giống tôi, giữ vững đạo đức đàn ông? Cậu thật đáng xấu hổ.】

Ngón tay tôi khựng lại trên màn hình.

Có vẻ như Hạ Nghiễn gửi nhầm người rồi.

Đang do dự không biết có nên nhắc anh ấy không, thì liên tục có thêm mấy tin nhắn nữa.

【Tôi gửi nhầm rồi! Kỷ Bạch, em tuyệt đối đừng xem những video đó, đừng xem, đừng xem mà!】

【Em đã xem rồi sao? Tôi thật bất cẩn, em chắc chắn chưa xem chứ?】

【Kỷ Bạch, sao em không trả lời? Em giận rồi à? Em tính chia tay với Tống Viễn à?】

Dù sao anh ấy cũng vừa cho tôi vay tiền, tôi không thể khiến anh ấy khó xử giữa hai bên được, nên lịch sự đáp lại.

【Anh yên tâm, tôi không xem.】

Bên kia đột nhiên im lặng.

6

Tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, thì bố tôi đột nhiên giật mình tỉnh dậy, hoảng loạn gọi tên tôi.

Tôi đặt điện thoại xuống, đi tới bên giường:

“Bố, bố sao thế?”

Bố nắm chặt tay tôi, lo lắng hỏi:

“Tiểu Bạch, mấy ngày nay bố không thấy Tống Viễn đâu. Hai đứa chia tay rồi à? Là do bố làm khổ con phải không? Là lỗi của bố…”

Tôi mỉm cười, lắc đầu trấn an:

“Con với Tống Viễn vẫn tốt mà, bố đừng nghĩ lung tung. Anh ấy nói vài hôm nữa rảnh sẽ đến thăm bố.”

Bố tôi không tin lắm, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nằm xuống, ánh mắt tràn đầy lo âu.

Tôi không muốn thấy bố cứ suy nghĩ mãi như vậy.

Suy đi tính lại, tôi quyết định ra ngoài gọi Tống Viễn đến giúp một tay.

Vừa đi vừa gọi cho Tống Viễn, nhưng gọi mấy lần liền vẫn không có ai bắt máy.

Tôi bắt đầu thấy bực bội.

Không để ý, tôi va thẳng vào người đối diện.

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình lập tức nứt một đường dài.