Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó dịu giọng nói khẽ khàng.

“Nghe nói xe em gái phát nổ, từ trong xe có một con quái vật bước ra… Xem đi, phụ nữ mà nắm quyền, quả nhiên sẽ có tai họa.”

Lời lẽ hoang đường gì thế này?

Chính miệng một thằng “0” sáng rực rỡ nói ra sao?

“Não anh bị đàn ông đâm hỏng rồi à?”

Tôi không khách khí chút nào.

Đầu dây bên kia vang lên một tràng cười âm trầm.

“Em gái, con quái vật bước ra từ xe em, anh đã từng gặp nó rồi.”

“Được rồi, được rồi.”

Tôi cũng cười khẩy.

“Anh đã từng gặp nó à… thế chắc anh cũng có một miếng ngọc phù hợp để ghép đôi với nó nhỉ?”

Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị xả thẳng.

“Tôi thấy anh bị chơi đến lú lẫn rồi, bắt đầu nói nhảm luôn—

Mông lỏng rồi, đánh rắm kêu rền vang—

À phải rồi anh trai, video anh bị bạn trai chịch đến mức ị bay lên màn che cửa sổ… tôi vẫn còn giữ đấy nhé.”

Giọng tôi trầm xuống.

“Cảnh cáo anh một câu, trước khi khiêu khích tôi, hãy nhớ lại tôi đã cướp sản nghiệp từ tay ông nội thế nào.”

Tôi cúp máy ngay trước khi hắn có cơ hội chửi rủa.

Chó điên.

Cả nhà họ Tiêu đều là tàn dư phong kiến, sinh ra một đống đàn ông không chấp nhận phụ nữ giỏi hơn họ.

Tiêu Phàm Kiếm là kẻ tiêu biểu nhất.

Bản thân kinh doanh sinh học dở sống dở chết, nhưng lại ghen ghét tôi nắm trong tay thị trường.

Dã tâm lớn như cái lỗ hậu, năng lực bé như hạt bụi.

Nhưng hắn đã từng thấy quái vật sao?

Là “đã thấy”, hay là có một tổ chức nghiên cứu quái vật trong phòng thí nghiệm?

Không lẽ hắn định tạo ra đại dịch sinh học?

Tâm trạng tôi bực bội, chỉ muốn ôm Thẩm Tinh Sinh hít một hơi cho bình tĩnh.

“Thẩm Tinh Sinh?”

Lần đầu tiên hắn không đáp lại.

Hắn quay lưng về phía tôi, dường như đang lục lọi gì đó trong cơ thể.

Tôi bước đến gần, thấy hắn khẽ khép mắt, hơi thở gấp gáp, một lúc sau từ trong cơ thể…

Lôi ra một quả…

Trứng?!

17

“Anh… anh thực sự đẻ trứng rồi…?”

Mọi ân oán với nhà họ Tiêu lập tức bay khỏi đầu, não tôi hoàn toàn trống rỗng.

Ban đầu tôi còn tưởng câu “bụng anh có trứng của em” chỉ là cái cớ ngớ ngẩn hắn bịa ra để bám trụ trong thế giới loài người.

Dù sao hắn cũng đọc quá nhiều truyện tổng tài bá đạo, không lạ gì nếu học được chiêu “mang thai bỏ trốn”.

Một con người, một đống xúc tu gel, chẳng lẽ lại không có cách biệt sinh sản?

Hơn nữa—

Người chịu đựng là tôi cơ mà?!

Sao trong bụng hắn lại có trứng thật?!

Sinh học không tồn tại nữa à?!

Thẩm Tinh Sinh có vẻ đau đớn, không nói gì, tiếp tục moi ra thêm một quả trứng…

Rồi quả thứ hai…

Rồi quả thứ ba…

Cuối cùng, tôi nhìn đống trứng trước mặt, hoàn toàn câm nín.

Những quả trứng vẫn đang nhẹ nhàng co giãn, tràn đầy sức sống.

Phải nói thật—

Chúng rất đẹp.

Dưới ánh mặt trời, chúng lấp lánh ánh cầu vồng trong suốt, như những viên ngọc opal mềm mại.

“Chúng cảm nhận được tâm trạng bất an của em, nên mới chào đời sớm hơn dự kiến.”

Thẩm Tinh Sinh mệt mỏi, khẽ lên tiếng.

Khuôn mặt hắn e lệ, dịu dàng, tỏa ra…

Ánh sáng mẫu tính.

Cộng thêm đống trứng bên cạnh, hiệu ứng quá bùng nổ.

“Xin lỗi, anh… đã trộm noãn bào trong cơ thể em, rồi tổng hợp con cái trong bụng mình.”

Thấy tôi hoàn toàn im lặng, ánh mắt Thẩm Tinh Sinh thoáng chút bất an, nhẹ giọng nói, mang theo ý muốn làm nũng.

“Em không thích sao? Nếu em không thích, anh có thể ăn hết chúng.”

Nghe Thẩm Tinh Sinh nói vậy, đám trứng lập tức co cụm lại, run rẩy bần bật.

“Nuôi… nuôi đi.”

Tôi lau mồ hôi trên trán hắn, lòng bỗng dưng nhói lên một chút.

Lạ thật, chỉ với một câu nói, tự nhiên tôi lại có cảm giác mình là một thằng tra nam bỏ vợ bỏ con…

“Cần mua lồng ấp không?”

“Không cần phiền phức vậy đâu.”

Thẩm Tinh Sinh nói xong, đứng dậy lôi ra một cái chậu rửa mặt, mở vòi hứng ít nước, sau đó ném cả đống trứng vào.

Trong chậu đủ thứ màu sắc, khiến tôi như quay lại thời thơ ấu, ngồi canh đám “thú cưng nước” trong chậu nhựa.

… Nhưng lần này, thú cưng nước thật sự có thể nở ra.

18

Sáng hôm sau, tôi giật mình tỉnh dậy từ một cơn ác mộng bị con gọi “mẹ”.

Hiếm có lạ thay, Thẩm Tinh Sinh vẫn còn ngủ.

Hắn trông có vẻ hơi mệt.

Khi nhắm mắt, hàng mi dài mềm mại phủ xuống, nhìn chẳng khác gì một vị thần mệt mỏi.

Tôi tranh thủ ngắm nhan sắc tuyệt trần của bạn trai quái vật, rồi đi nấu một tô mì ăn liền cho bữa sáng.

… Và tôi đã gặp phải hiện tượng tâm linh khó giải thích.

Tôi bóc gói gia vị, đổ vào tô, thêm nước sôi—

Chỉ vài giây sau, nước súp trong tô bốc hơi sạch sẽ một cách kỳ dị.

Trên mặt mì xuất hiện một con bạch tuộc nhỏ, tám cái xúc tu mềm mại trải dài, hai cái gác lên thành tô, tạo dáng quý phu nhân đi spa, nhẹ nhàng thở dài.

Tôi chọc chọc nó.

Vẫn còn sống.

“Là con của mình?”

Nó đã nở rồi?!

Tôi hoảng hốt chạy về phía chậu nước trên bàn.

Trứng đâu mất rồi?!

Đọc full tại page ” Sâu nhỏ đáng yêu”

Chậu cũng không thấy!

Trên bàn chỉ còn vài con bạch tuộc khô trong suốt!

“Thẩm Tinh Sinh! Con chúng ta hình như chết hết rồi!”

Tôi hét lên.

Thẩm Tinh Sinh hoàn toàn không hoảng loạn, vô cùng nhân tính hóa mà dụi mắt đi tới, nhấc từng con bạch tuộc khô lên, thả vào nước.

“Không sao đâu, chỉ là đói quá nên mất nước tạm thời thôi.”

Mấy con bạch tuộc nhỏ: “=.= “

“Chúng ăn gì?”

“Về lý thuyết, chúng có thể ăn tất cả mọi thứ— cái chậu nhựa cũng bị chúng nó ăn mất rồi.

Nhưng sau khi ăn xong, chúng trở nên thông minh hơn, biết rằng nếu cứ ăn bậy bạ thì em sẽ nổi giận.”

Thế sau này chúng nó có thể giúp tôi xử lý… những “thứ” bị chôn trong bê tông không?

Thôi bỏ đi, giờ tôi đã không còn làm mấy chuyện đó nữa.

Nhìn tôi nghiêm túc suy nghĩ, Thẩm Tinh Sinh tưởng tôi đang bận lòng vì bọn trẻ, ánh mắt hắn bỗng trở nên nguy hiểm.

“Chỉ cần cho chúng ăn rác thải thực phẩm là được.”

… Đồ cha vô trách nhiệm.

“Để tôi tự cho ăn thì hơn.”

19

Thế là, nhà tôi có thêm một chiếc bể cá âm tường.

Mấy con bạch tuộc nhỏ sống trong bể, tôi mỗi ngày cho chúng ăn cá trích nhỏ tươi sống.

Chúng rất dễ nuôi, không làm nước bẩn, không bệnh tật, lại còn tương tác cực tốt.

Thỉnh thoảng, tôi còn thấy Thẩm Tinh Sinh nhe răng đe dọa bọn chúng, bắt chúng phải nghe lời mẹ, nhưng không được tranh giành vị trí “đứa con cưng nhất” của bố.

Mấy con bạch tuộc nhỏ co rúm lại vì sợ hãi, túm tụm vào nhau.

Tôi bước đến, hôn lên trán Thẩm Tinh Sinh để xoa dịu, sau đó xoa đầu từng đứa con.

Một đại mỹ nam đáng yêu, và một đàn tiểu đáng yêu.

Gia đình thực sự có thể thay đổi một con người.

Trước đây, tôi liều lĩnh, điên cuồng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mở rộng và chiếm đoạt.

Bây giờ, tôi lại cảm thấy chuyện chém giết tranh quyền đoạt lợi thật vô nghĩa.

Chỉ muốn rửa tay gác kiếm, về làm một người nuôi (bạch tuộc) an phận.

Mỗi ngày vuốt ve đàn bạch tuộc con ở nhà, rồi dán hình Hồ Lô Huynh Đệ lên bụng Thẩm Tinh Sinh.

Thẩm Tinh Sinh có tám múi cơ bụng, mỗi Hồ Lô Huynh Đệ đều có một ô riêng, thậm chí còn dư một chỗ cho ông nội.

“Ưm… nhột quá.”

Thẩm Tinh Sinh cuộn tròn lại, giả vờ không cho sờ, nhưng thực chất là lén mong chờ tôi chạm vào.

Đây là chiêu tranh sủng mới mà hắn học được— dùng kế “dục cầm cố túng” (muốn bắt phải thả).

Tôi lập tức rút tay lại.

Muốn bắt phải thả? Haha, thả luôn!

Thẩm Tinh Sinh cuống lên, nhanh chóng nắm tay tôi, đặt lại lên bụng hắn.

Tôi vỗ nhẹ lên cơ bụng mềm đàn hồi.

“Đi mua đồ ăn đi.”

Thẩm Tinh Sinh gật đầu, bước ra cửa… rồi không bao giờ trở lại nữa.

… Thẩm Tinh Sinh mất tích rồi.

20

Tôi tổng động viên toàn bộ lực lượng lính đánh thuê của công ty, tìm kiếm Thẩm Tinh Sinh suốt một ngày, cuối cùng khoanh vùng được Tiêu Phàm Kiếm.

Sắp xếp quân số, chuẩn bị xuất phát xử lý hắn, thì quản gia nhận được một kiện hàng.

Bên trong là một chiếc USB.

Mở ra, là một đoạn video.

Trong một bể kính khổng lồ, chiếm trọn cả căn phòng, nước đen kịt bao quanh một sinh vật quái dị.

Xấu xí đến ghê rợn.

Hàng chục xúc tu vặn vẹo, vô số mắt và miệng lởm chởm, toàn bộ sinh vật như một đống hắc thạch hắc ám điên loạn.

Trước bể kính, Tiêu Phàm Kiếm giơ tay tạo dáng trái tim với ống kính.

“Đây mới là bộ mặt thật của bạn trai em đó ~”

“Ở cùng một con quái vật thế này suốt bao lâu, gia tộc rất lo lắng về sự trinh tiết của em đấy ~ Nhưng may mắn thay, nó có giá trị nghiên cứu rất cao, xem như em cũng có công lớn với nhà họ Tiêu…”

Trong bể, quái vật như hiểu được hắn đang làm gì, liều mạng lao vào kính, nhưng ngay lập tức bị điện giật, toàn thân co giật liên hồi.

Màn hình tắt ngúm.

ĐM.

Tên khốn này muốn tạo phản rồi.

Tôi bước đến bể cá, lần lượt nhét từng con bạch tuộc con vào người.

“Đi thôi, cùng mẹ đi giải cứu mỹ nhân nào.”

21

Tôi dẫn theo đội ngũ, nhanh chóng xâm nhập vào công ty sinh học của Tiêu Phàm Kiếm.

Hắn có lẽ không ngờ rằng sau khi biết bạn trai là quái vật, tôi vẫn lao tới cứu, nên hệ thống phòng vệ cực kỳ lỏng lẻo.

Cũng vì vậy mà tôi thấy được nhiều thứ không nên thấy.

Ví dụ như—

Một con chuột biến dị to bằng xe tải.

Một bầy gián lớn cỡ bánh xe, đang gặm nhấm xác thịt.

Một bức tường đầy nấm nhầy và giun khổng lồ.

Nhà họ Tiêu rốt cuộc đang làm gì? Muốn tận diệt nhân loại sao?

Chúng tôi thuận lợi lẻn đến khu vực có bể kính, nhưng tình trạng của Thẩm Tinh Sinh không khả quan chút nào.

Hắn héo rũ, dường như không còn nhận ra tôi.

“Thẩm Tinh Sinh!”

Tôi vẫy tay, đập mạnh vào kính, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.