12

“Hoàng thượng nói lời đồn đại là nhảm nhí, nhưng lại không để chúng thần đến hậu sơn tra xét, như vậy chẳng phải càng khiến người ta bất an sao?”

“Nếu thật sự có yêu vật chuyển sinh, ắt sẽ tổn hại quốc vận!”

“Thần bất tài, nếu hôm nay không thể giúp bệ hạ phân ưu, ngày mai còn mặt mũi nào mà vào triều diện thánh?”

“Hoàng hậu nương nương suốt nửa năm nay không lộ diện, e rằng cũng bởi nguyên do từ công chúa mà ra chăng?”

Khi ta đến nơi, vừa vặn nghe được đám đại thần đang thi nhau dâng sớ, miệng lưỡi sắc bén.

Những người có mặt hôm nay, đều là bậc quyền cao chức trọng, nắm giữ giám sát, có gì nói nấy, xưa nay chẳng hề kiêng dè.

Nhưng giữa bầu không khí căng như dây đàn, Song Phù Chu chỉ thản nhiên đáp một câu:

“Nếu đại công chúa là yêu vật, vậy trẫm là gì? Thả mặc cho lời đồn dấy lên, mới thực sự làm loạn triều cương.”

Giọng điệu bình thản, nhưng lại không cho phép phản bác.

Ngay khi một đại thần đứng ở mé ngoài cùng định mở miệng, ánh mắt hắn bất chợt lướt đến ta, lập tức sững sờ, mặt biến sắc, mắt trợn trừng:

“Hoàng… Hoàng hậu?”

Ta ôm công chúa, chậm rãi tiến lên.

Song Phù Chu cũng ngước nhìn ta, thoáng hiện vẻ sửng sốt, nhưng rồi lại nhanh chóng thu lại, trở về dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

Ta khẽ nhếch môi cười, như thể vậy sẽ khiến bản thân thêm phần ung dung:

“Công chúa lúc chào đời, suýt nữa đã không thể giữ được tính mạng, là từ Quỷ Môn Quan mà giành giật trở về. Sau này may nhờ cao nhân chỉ điểm, mới hay mệnh cách con bé quá nhẹ, không thể gánh vác thân phận hoàng gia, càng không thể chịu nổi tôn vinh phú quý, bất đắc dĩ đành phải giấu đi, lại còn phải tuyên bố tin giả là đã băng hà.”

Chúng thần nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, có vẻ lưỡng lự.

Thuyết về mệnh cách, thật giả khó phân, nhưng mục đích họ đến đây hôm nay là để xác nhận chân thân công chúa.

Hiện giờ nàng đang ở trước mặt họ, một thân một thể, rõ ràng là nhân nhi, đâu thể mở miệng vu oan rằng nàng là yêu vật nữa?

Trước khi để các đại thần lui về, Song Phù Chu nói:

“Sở dĩ nay có thể để công chúa lộ diện, là bởi mệnh chướng đã giải, không còn bị hạn chế.”

Chúng thần lão luyện, lập tức tiếp lời:

“Vậy thì hãy từ từ lan truyền tin tức ra ngoài, đến khi thiên hạ đều đã hay biết, thì việc công khai chân tướng cũng sẽ tự nhiên mà thành.”

Đợi đến khi đám đại thần rời đi hết, Song Phù Chu mới để lộ ra một tia kinh ngạc.

Chàng từ đầu đến chân đánh giá công chúa một lượt, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.

Cuối cùng, ánh mắt chàng dừng lại nơi hai bàn chân nhỏ bé, lộ ra bên dưới vạt váy.

Chàng cúi người, nhẹ nhàng cầm lấy.

Một bàn tay thôi, cũng đủ ôm trọn lấy đôi mắt cá chân mềm mại nhỏ nhắn.

Chàng chậm rãi nói:

“Phải nuôi chân con bé mập lên, sau này mới dễ tập đi.”

Ngữ điệu có vẻ bình thản, cứ như thể đang bàn về một chuyện nhỏ nhặt thường ngày.

Nhưng cuối câu lại khẽ run, rõ ràng chàng đang cố kìm nén vui mừng, nhưng không sao nén nổi.

Bởi vì, dù gì thì gì, chàng cũng không dám quá vui mừng, sợ lỡ như trời cao lại cướp mất đôi chân này đi một lần nữa.

13

Phụ thân ta cuối cùng vẫn quyết định quay về Bội Châu.

Người mang theo không nhiều đồ, chỉ có một ít vải vóc rực rỡ, cùng với thi thể con bạch xà đã khô cứng.

Nhưng người nói:

“Nó dai lắm, không dễ dàng biến mất đâu. Có khi đã đổi sang một thân xác khác, đang cuộn mình nơi nào đó mà đợi ta.”

Còn về cơn bạo bệnh đột ngột kia, người đoán có lẽ là do hộ gia tiên đột nhiên rời đi, cộng thêm vận mệnh ta gập ghềnh trắc trở, nên mới khiến lòng người sinh cảm ứng.

Người ở lại cho đến khi công chúa tròn một tuổi mới rời đi.

Cũng vào ngày ấy, công chúa rốt cuộc cũng có một cái tên.

Trước kia, vì sợ lộ tung tích, ngay cả tên cũng không dám đặt, chỉ sợ lỡ miệng nói ra.

Giờ đây, nàng được gọi là Chiêu Ninh.

“Chiêu”, tức là được thấy ánh sáng.

Chiêu Ninh vừa mới mọc chân, vẫn chưa quen đứng vững.

Đừng nói là bước đi, chỉ riêng việc đứng thôi, đã phải luyện rất lâu.

Sau cùng, khi nàng bắt đầu tập đi, lại lảo đảo xiêu vẹo.

Từ góc Đông Nam đi, tất yếu lại ngả sang góc Tây Bắc.

Bởi vậy, lúc nào cũng cần có người đỡ.

Để lấy lòng Song Phù Chu, Thôi chưởng sự chủ động ra làm “cây gậy” dìu nàng.

Nhưng Chiêu Ninh đang mọc răng, miệng ngứa, đột nhiên cúi xuống cắn vào cánh tay hắn một cái.

Cắn rất nhẹ, không để lại dấu vết, nhưng Thôi chưởng sự kinh hoảng trợn tròn mắt, thở hổn hển.

Như thể trước mặt hắn vẫn là một con rắn, chứ không phải một đứa bé con.

“Răng của Chiêu Ninh không có độc.”

Song Phù Chu không biết đến từ lúc nào, chậm rãi lên tiếng.

Thôi chưởng sự lập tức sụp xuống, dập đầu cầu xin tha mạng.

Nhưng Song Phù Chu chẳng có vẻ gì là tức giận, chỉ lặng lẽ bước tới, xem thử công chúa đã mọc bao nhiêu răng rồi.

Hai cái, mới có hai cái.

Xem ra, còn phải cắn thêm một thời gian nữa mới xong.

Nhưng không chỉ có Thôi chưởng sự sợ nàng.

Đầu năm, khi đưa nàng vào cung yết kiến Thái hậu, bà cũng không dám chạm vào nàng.

Nhưng Chiêu Ninh lại thích chiếc vòng vàng trên cổ tay bà nội, bèn lảo đảo bước tới, nhất quyết phải chạm vào.

Thái hậu bị sự ấm áp chân thật ấy làm dao động, rốt cuộc cũng dịu sắc mặt.

Nhưng sau đó, bà vẫn không nhịn được mà hỏi Song Phù Chu:

“Ngươi thực sự không có chút khúc mắc nào trong lòng sao?”

Song Phù Chu trầm giọng đáp:

“Xà tiên ban phúc, ấy là phước lành của Chiêu Ninh.”

Thái hậu nhíu mày:

“Nói bậy nói bạ.”

Không.

Chàng thực sự tin tưởng điều đó.

Bởi vì, chính Chiêu Ninh đã từng vô tình thốt lên như vậy.

14

Sau khi hoàn toàn học được cách đi, Chiêu Ninh bỗng trở nên vô cùng hiếu động.

Nàng đi khắp nơi nghịch phá, ngay cả Tàng Thư Các của phụ hoàng cũng không tha.

Dù chưa biết chữ, nàng lại có thể hết sức chăm chú xem tranh minh họa trong các thư tịch cổ.

Đặc biệt là những sách chí quái, thần thoại, yêu vật.

Thực ra, những cuốn sách này vốn không nên xuất hiện trong Tàng Thư Các của hoàng cung.

Nhưng cũng bởi Chiêu Ninh sinh ra với hình hài xà, Song Phù Chu đã từng lật tung tất cả những loại thư tịch kỳ dị nhất, mong tìm ra lời giải đáp.

Rốt cuộc, những cuốn sách ấy lại lọt vào tay Chiêu Ninh.

Hôm ấy, nàng chỉ vào một hình vẽ trong sách, hưng phấn nói:

“Nương ơi, ở đây có một cây gậy cong cong!”

Ta cúi đầu nhìn, nhẹ giọng đáp:

“Đó là một con rắn.”

Chiêu Ninh chớp chớp mắt, phồng má trầm tư thật lâu, rồi bỗng thốt ra một câu kinh người:

“Trước kia, khi còn ở trong bụng nương, con cứ bơi qua bơi lại. Bơi mãi, bơi mãi, đến khi không thở nổi nữa, tưởng chừng bị nghẹn chết. Nhưng đúng lúc đó, con trông thấy một con rắn trắng, nó dẫn đường, đưa con ra ngoài…”

Ta sững sờ hồi lâu.

Rồi đột nhiên, trong lòng có một loại cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.

Như là mừng rỡ, cũng như là chợt giác ngộ điều gì đó.

Ta nhớ lại lời của vị cao nhân đã từng xem mệnh cho công chúa, rằng nàng vốn dĩ không thể sinh ra.

Ta cũng nhớ lại lời Song Phù Chu năm ấy, khi chàng thở dài mà nói.

Chính nó đã đỡ lấy Chiêu Ninh ra đời.

Cũng bởi chấp niệm tu thành người, vì phụ thân ta năm xưa từng lập thệ trước nó.

Vậy nên, nó không nỡ rời đi.

Dẫu là như vậy, nó vẫn là ân nhân lớn nhất của chúng ta.

Năm Chiêu Ninh bốn tuổi, hoàng tử thứ hai ra đời.

Bọc trong tã lót, được đặt ngay bên gối.

Ta nghiêng người nhìn đứa nhỏ ấy, bỗng thấy hốc mắt lập tức nóng lên.

Hôm ấy, đáng lý đã gần đến kinh thành, nhưng giữa đường ta chuyển dạ, máu chảy không ngừng, đành phải quay lại Hàn Sơn Tự.

Song Phù Chu cúi đầu, ánh mắt rơi trên đứa trẻ một thoáng, sau đó, lại nhìn về phía ta.

Chàng khẽ cau mày:

“Sao nàng lại khóc?”

Ta hít sâu một hơi, thấp giọng:

“Tự người xem đi.”

Song Phù Chu trầm mặc, do dự trong chốc lát, rồi như thể đang tự trấn an chính mình, chàng cúi đầu, thì thầm một câu:

“Một lần sinh lạ, hai lần sinh quen.”

Ta không nghe rõ.

Khẽ nhíu mày:

“Người nói gì?”

Song Phù Chu không đáp, chỉ lặng lẽ mở tã lót ra.

Trước mắt chàng là một cái đầu tròn trĩnh, một thân hình bụ bẫm, và một đôi chân nhỏ nhắn mũm mĩm.

Song Phù Chu thoáng ngây ra.

Chàng như thể bị giật mình.

Ta cười khẽ, chậm rãi hỏi:

“Sao thế? Người chê nó xấu à? Trẻ sơ sinh đều như vậy cả thôi.”

Song Phù Chu bỗng bật cười, quay đầu nhìn ta:

“Thế nàng khóc cái gì?”

Ta nhìn đứa bé, lại nhìn chàng, giọng nói có chút nghèn nghẹn:

“Vì… vui mừng.”

Ta rốt cuộc cũng hiểu ra.

Nhẹ giọng nói tiếp:

“Người nghĩ rằng nó cũng giống như Chiêu Ninh sao? Điều đó không thể nào đâu.”

Song Phù Chu trầm mặc thật lâu.

Sau đó, chàng khẽ cười, nắm lấy tay ta, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên lòng bàn tay ta, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:

“Chiêu Ninh… quả nhiên là một đứa trẻ khác biệt, rất có phúc khí.”

Chàng ngừng một chút, ánh mắt ôn hòa:

“Bởi vì, đó là đứa trẻ đầu tiên của trẫm và A Oanh.”

-Hết-