Môi Tống Bùi mím chặt đến tái nhợt, cả người như sắp không thể kiềm chế nổi cảm xúc.
Tôi nghiêng đầu, giọng điệu hơi trầm xuống:
“Sao cậu không nói gì?”
“Là vì có quá nhiều người thích cậu, còn tớ chỉ là người bình thường nhất, không xứng để theo đuổi cậu sao?”
Vừa dứt lời, cả người tôi đã bị kéo mạnh vào lồng ngực cậu ấy.
Hai cánh tay siết chặt lấy tôi, khẽ run lên.
Giọng nói của cậu ấy khàn khàn, trầm thấp.
“Đừng nói như vậy, Nam Nam.”
“Người không xứng đáng từ trước đến nay luôn là tớ.”
Tống Bùi là kiểu người luôn đè nén cảm xúc.
Nếu không ép cậu ấy một lần, cậu ấy sẽ không bao giờ tự mình phá vỡ lớp vỏ ngụy trang.
Tôi lặng lẽ ôm lấy eo cậu ấy.
Cọ cọ đầu vào ngực cậu ấy, giọng mềm mại, buồn bực nói:
“Tớ nói cậu xứng là cậu xứng.”
18
Sau khi hẹn hò với tôi, Tống Bùi như mắc chứng “thiếu hơi người”.
Buổi tối.
Ở một góc khuất của khuôn viên trường, nơi hầu như không ai lui tới.
Tống Bùi ôm tôi ngồi trên đùi cậu ấy, đầu khẽ cọ vào cổ tôi.
Những nụ hôn dày đặc lướt dọc lên trên, cuối cùng ngậm lấy dái tai tôi.
Tôi lo có người đi ngang qua.
Khẽ đẩy vai cậu ấy.
“Tống Bùi, chúng ta vào khách sạn có được không…?”
Cánh tay đang ôm tôi bỗng khựng lại.
Tống Bùi ngước lên nhìn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cảm xúc trong mắt cậu ấy cuộn trào, mơ hồ ẩn hiện.
Tôi chậm hiểu, nhận ra cậu ấy đã hiểu lầm, vội vàng giải thích:
“Không phải! Không phải như cậu nghĩ! Tớ chỉ sợ có người thấy thôi!”
“Tớ không có ý bảo cậu vào khách sạn để làm chuyện gì khác đâu…”
Nhưng Tống Bùi từ chối thẳng thừng.
Ngón tay cậu ấy vuốt nhẹ sau tai tôi, nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn sâu.
“Vào khách sạn thì tớ sẽ không kiềm chế được.”
“Đừng sợ, chỗ này không ai đến đâu.”
Tôi vịn vào vai cậu ấy, đắm chìm trong nụ hôn, từ từ nhắm mắt.
Không khí như bị rút cạn.
Mãi đến khi môi tôi đỏ tấy lên, cậu ấy mới chịu buông ra một chút.
Tôi lờ mờ mở mắt, rồi sững sờ.
Qua bờ vai của Tống Bùi—
Tôi bắt gặp ánh mắt của Lục Chấp Lễ.
Anh ta nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Chẳng bao lâu sau, anh ta cụp mi xuống, lặng lẽ rời đi.
Tôi nghĩ rằng tận mắt chứng kiến cảnh này, hẳn anh ta sẽ từ bỏ.
Nhưng—
Ngày hôm sau, anh ta vẫn như mọi khi.
Nhờ bạn cùng phòng của tôi mang đến một hộp bánh ngọt.
“Làm sao bây giờ, Nam Nam? Anh ta đang đợi tớ dưới lầu.”
“Anh ta nói cậu chỉ thích ăn bánh của thương hiệu này, nhất định muốn tớ mang lên cho cậu.”
Tôi cầm hộp bánh chạy ra khỏi ký túc xá, đuổi theo Lục Chấp Lễ.
Ném thẳng vào lòng anh ta.
“Nếu còn quấy rầy tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát tố cáo anh tội quấy rối.”
Anh ta cười tự giễu, khẽ nhếch môi.
“Em không phải thích bánh của thương hiệu này nhất sao?”
Anh ta mở hộp ra.
Những chiếc bánh bên trong bị xô lệch, kem dính đầy thành hộp, chẳng còn hình dạng ban đầu.
“Trước đây, mỗi lần em giận anh.”
“Chỉ cần anh từ công ty trở về, mang theo hộp bánh này, em sẽ lại tha thứ.”
Giọng anh ta lầm bầm như tự nói với chính mình, khó khăn mở lời:
“Sao lần này lại không dỗ được nữa nhỉ…?”
“Lục Chấp Lễ.”
Tôi bình tĩnh nhìn chàng trai đứng trước mặt, người đang bao trùm bởi một tầng u ám.
“Mãi sống trong quá khứ, có gì thú vị không?”
Anh ta luôn cố gắng khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian yêu đương và kết hôn của kiếp trước.
Nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến tôi mềm lòng.
Nhưng tôi đã sớm bước ra khỏi nó rồi.
Ký ức vẫn còn đó.
Nhưng thứ đã bị lãng quên—chính là cảm giác yêu anh ta khi ấy.
19
Sau đó, Lục Chấp Lễ không còn tìm tôi nữa.
Mỗi ngày của anh ta chỉ xoay quanh đua xe và bay khắp thế giới du ngoạn.
Nhưng rồi, có một ngày… anh ta biến mất hẳn.
Gia đình họ Lục cử người đến làm thủ tục thôi học cho anh ta.
Một cậu ấm thân thiết với anh ta vô tình tiết lộ:
“Lục Chấp Lễ gặp tai nạn trong một cuộc đua xe trái phép ở nước ngoài.”
“Toàn bộ phần thân dưới bị liệt.”
“Không còn khả năng đứng dậy nữa.”
Nghe xong, tôi chỉ sững sờ đúng một giây.
Sau đó, tôi tiếp tục tận hưởng cuộc sống ổn định, vui vẻ yêu đương với Tống Bùi.
Nhưng, sự bình yên luôn đi kèm với vài đoạn nhạc nền nhiễu sóng.
Lần đầu tiên tham gia buổi liên hoan của câu lạc bộ, tôi đã bị ép uống rượu giao bôi với đàn anh.
“Kỷ Nam, cậu không nể mặt đàn anh à?”
Anh ta đập mạnh bàn, nấc lên mùi rượu nồng nặc.
Tôi giữ nguyên thái độ bình tĩnh, đáp lại không kiêu ngạo cũng không hèn mọn:
“Xin lỗi, đàn anh, bạn trai tôi không cho phép.”
“Mẹ kiếp, chỉ là ly rượu thôi, mà cậu làm quá thế? Tôi có đòi ngủ với cậu đâu, mà bày đặt làm giá cái gì?”
Bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng đáng sợ.
Những tân sinh viên có mặt lén lút liếc nhìn tôi, mỗi người một sắc thái.
Trưởng bộ phận vội vã bịt miệng đàn anh kia lại, liên tục xin lỗi tôi.
“Xin lỗi cậu, Kỷ Nam.”
“Anh ta uống nhiều quá rồi, đừng chấp nhặt nhé.”
“Mai khi tỉnh rượu, tôi sẽ bắt anh ta đích thân xin lỗi cậu.”
Nhưng, trong lời dỗ dành của mấy trưởng nhóm, lại mang theo cả cảnh cáo.
Họ ngầm ám chỉ—chuyện này nếu làm lớn lên thì không tốt cho bất kỳ ai, mong tôi đừng nói ra ngoài.
Nhưng trong phòng khi đó có hơn chục người.
Chắc chắn sẽ có người không kín miệng.
Quả nhiên, tin đồn vẫn bị truyền ra ngoài.
Tống Bùi nghe được từ bạn cùng phòng.
Hôm đó, vào buổi tối.
Tại căng-tin, tôi và cậu ấy ngồi đối diện nhau.
Cậu ấy chỉ lặng lẽ gẩy thức ăn trong khay, không ăn một miếng nào.
“Sao cậu không nói với tớ?”
Tôi không thể nhìn ra cậu ấy có tức giận hay không, vô thức vân vê ngón tay.
“Đàn anh đó đã xin lỗi tớ rồi, thầy cố vấn cũng bắt anh ta viết kiểm điểm 800 chữ.”
“Chuyện đã được giải quyết xong, nên tớ nghĩ… nếu nói với cậu, cậu sẽ chỉ tức giận vô ích thôi.”
Cậu ấy khẽ nhếch môi cười nhẹ.
“Ừm.”
Sau bữa ăn, Tống Bùi đưa tôi về ký túc xá.
Suốt cả đường đi, cậu ấy gần như không nói gì.
Tôi kéo nhẹ tay áo cậu ấy.
“Đừng giận nữa, được không?”
“Sau này tớ sẽ kể cho cậu mọi chuyện.”
Tống Bùi cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi, thì thầm:
“Tớ không giận cậu.”
“Nam Nam, cậu vào trước đi.”
“Tối nay tớ có tiết học mở với giáo viên hướng dẫn ở trường bên cạnh.”
Tôi không nghi ngờ gì.
Cho đến khi về phòng chưa bao lâu, một bạn cùng phòng gửi tin nhắn nhờ tôi mang iPad lên thư viện giúp.
Trên đường đến thư viện, khung cảnh càng lúc càng vắng vẻ.
Nên bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng bị phóng đại gấp nhiều lần.
Tiếng loạt xoạt vang lên từ phía sau tòa giảng đường bên tay phải của tôi.
Nếu không phải vô tình nhìn thấy một góc vạt áo quen thuộc, có lẽ tôi đã gọi ngay cho bảo vệ.
Vừa nhẹ nhàng bước lại gần, tôi vừa bất giác nhớ đến một chuyện.
Lần đó, khi tôi nói với Tống Bùi rằng cậu ấy không thể đánh thắng Lục Chấp Lễ.
Cậu ấy đã cười khẩy đầy khinh thường.
Còn cả lần leo núi đó nữa.
Nghĩ lại thì…
Ngay cả Lục Chấp Lễ cũng không thể dễ dàng bế tôi lên tận đỉnh núi mà không tốn chút sức lực nào.
Bước chân tôi dừng lại.
Tống Bùi đứng quay lưng về phía tôi, tay cầm một cây gậy golf.
Đầu gậy dính vài vệt máu lấm tấm.
Rất có thể là máu từ vết thương trên trán của người đang co rúm dưới đất.
Người đó… chính là đàn anh đã ép tôi uống rượu trong buổi tụ họp hôm trước.
Tống Bùi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu gậy lên mặt anh ta.
Giọng điệu vẫn lịch sự, nhã nhặn.
“Đàn anh, sẽ không có lần sau nữa, biết chứ?”
“Bệnh thích gây sự với bạn gái người khác, sửa được không?”
“Đ-được! Được mà!!!”
“Sau này gặp Kỷ Nam, tôi lập tức tránh xa!”
Tôi thở dài, nhẹ giọng nói:
“Tống Bùi, hả giận chưa?”
“Nếu rồi thì đi về với tớ nào.”
Chú chó nhỏ hai mặt.
Cây gậy golf trượt khỏi tay cậu ấy, rơi xuống đất.
Nhưng cậu ấy vẫn chưa quay đầu lại.
Đàn anh kia trông thấy tôi, sắc mặt tái mét như gặp ma.
Không chần chừ chạy trối chết.
Tôi bước tới, nắm lấy tay Tống Bùi, giọng nhẹ nhàng:
“Đừng tự giam mình trong những suy nghĩ tiêu cực.”
“Tớ không sợ cũng không giận đâu.”
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới siết chặt lấy tay tôi.
“Tại sao…?”
Tôi nghĩ một chút, rồi đáp:
“Bởi vì, lý do cậu làm vậy… là vì yêu tớ.”
“Vì yêu tớ, nên cậu căm ghét đàn anh đó, thay tớ xả giận.”
“Nhưng cũng vì yêu tớ, nên cậu đã biết chừng mực, vẫn để lại đường lui cho tương lai của chúng ta.”
Sau khi đưa iPad đến thư viện giúp bạn cùng phòng,
Tôi kéo Tống Bùi đến một băng ghế gần đó.
Dùng khăn ướt lau sạch vết máu bắn lên mặt cậu ấy.
“Nhưng sau này đừng đánh nhau nữa.”
“Cậu sẽ trở thành một người rất giỏi, rất nổi tiếng.”
“Đến lúc đó, những chuyện này sẽ trở thành vết đen trong quá khứ của cậu đấy.”
Tống Bùi khẽ bóp nhẹ đầu ngón tay tôi, bật cười.
“Sao cậu cứ chắc chắn rằng tớ sẽ trở nên xuất sắc trong tương lai thế?”
“Nhỡ đâu tớ chẳng đạt được gì, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường sau khi tốt nghiệp thì sao?”
Tôi dựa đầu lên vai cậu ấy, thẫn thờ đung đưa chân.
“Vậy thì cậu sẽ nhàn nhã hơn.”
“Không cần phải vất vả đến vậy.”
“Dù sao thì, tớ thấy thế nào cũng tốt cả.”
Tôi ngáp dài, buồn ngủ díp mắt.
Trong cơn mơ màng, tôi gãi nhẹ má, lẩm bẩm nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Phải tiết kiệm tiền mua bảo hiểm thật đắt cho quả thận của mình…”
“Lỡ có lần nữa bị đào mất, chắc cũng được bồi thường kha khá…”
20
Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp đại học.
Trên màn hình TV, phóng viên đang phát sóng cuộc phỏng vấn Tống Bùi, hỏi lý do cậu ấy quyết định thu mua tập đoàn Lục thị đang trên bờ vực sụp đổ.
Tôi ngồi bệt trên sàn, sắp xếp lại những món đồ cũ của Tống Bùi.
Vô tình lật ra một cuốn Giấc mộng đêm hè.
Tôi mở trang sách có một chiếc bookmark kẹp sẵn.
Bên cạnh lời thoại của Helena:
“Hãy đối xử với tôi như cách anh đối xử với chú chó của mình đi—Đá tôi, đánh tôi, lạnh nhạt với tôi, phớt lờ tôi cũng được, miễn là anh cho phép tôi được đi theo anh.”
Có một dòng chữ viết tay ngay sát bên.
Là nét chữ của Tống Bùi.
“Bởi vì khao khát được yêu.”
(Hết.)