9

Mẹ chú rể hừ lạnh một tiếng:
“Sao đây, tiền thì lừa lấy rồi, người lại mất hút? Cô dâu đâu hả?”

Ông bà tôi run rẩy nói:
“Thông gia… bọn tôi… bọn tôi không biết, hôm qua nó vẫn còn ở nhà mà…”

Mẹ chú rể nổi giận đùng đùng:
“Ai dám cam đoan với tôi rằng ‘đói hai ngày là được, nhét thẳng lên xe là xong’?
Giờ cô dâu mất tích, thì trả tiền lại đây!”

Hai ông bà tôi nào nỡ trả lại hai trăm ngàn.
Van xin một hồi, mẹ chú rể chỉ nói đúng một câu:
“Không có người, thì trả tiền!”

Hai người nhìn nhau, nghiến răng đề nghị:
“Thông gia, hay là thế này… nhà tôi còn một đứa cháu gái, năm nay mới vừa tròn mười lăm, học hành giỏi giang, gả cho con trai bên thông gia thì quá hợp rồi.”

Đám đông vây xem đều xôn xao, ai nấy đều mắng ông bà tôi mặt dày vô liêm sỉ.
Nhưng họ chẳng thèm để tâm, chỉ chờ xem mẹ chú rể phản ứng ra sao.

Mẹ chú rể hơi giãn lông mày, nhưng vẫn tỏ vẻ kén chọn:
“Mười lăm tuổi còn nhỏ quá, chưa chín chắn, sao so được với mấy cô ba mươi biết chăm sóc người khác?”

Ông bà tôi cười nịnh nọt:
“Ôi dào, con bé Lộ Lộ nhà tôi tuy còn nhỏ, nhưng việc nhà trong ngoài đều giỏi, nấu ăn cũng ngon, chắc chắn chăm sóc con trai nhà thông gia không thiếu sót gì đâu!”

Mẹ chú rể gật gù hài lòng:
“Nghe cũng được đấy. Vậy con bé đâu? Nhà tôi chuẩn bị sẵn cả rồi, đưa nó theo về tổ chức cưới là xong chuyện.”

Ông bà tôi vào phòng tôi tìm không thấy người, gọi quanh trong ngoài cũng chẳng có ai trả lời.
Lúc này họ mới chợt hiểu ra — nhớ lại đĩa rau xào hôm qua hơi đắng, nhớ đến việc cô út và tôi đều biến mất không dấu vết — cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Bà tôi lập tức nhảy dựng lên, gào to:
“Đồ ranh con, muốn chết hả?!”
Còn ông tôi thì ngã bệt xuống đất, mắt đờ đẫn như người mất hồn, cú sốc quá lớn.

Thấy không giao được cô dâu, mẹ chú rể hừ lạnh, dẫn người xông vào phòng ông bà, lục tìm ra thẻ ngân hàng đựng sính lễ, ôm luôn hộp tiền của bà tôi, đập phá tung nhà rồi nghênh ngang bỏ đi.

Căn nhà chỉ còn lại hai ông bà tôi, co ro trong góc phòng khách, run rẩy như lá rụng.

Tôi xem xong đoạn video mà bác hàng xóm gửi đến, cảm thấy hả hê vô cùng.

Cô út lau nước mắt vì cười, nhẹ nhàng xoa má tôi:
“Lộ Lộ, cảm ơn con… Nếu không có con, cô cũng không thoát ra được.”

Tôi dụi dụi vào tay cô, ngoan ngoãn nói:
“Cô à, con mới là người phải cảm ơn cô. Nếu năm xưa cô không thuyết phục ba mẹ con giữ lại con, thì giờ con chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
Với lại, nếu hôm nay không phải nhờ cô dẫn con đi, thì người ngồi trong xe hoa… chính là con rồi.”

Lúc ấy, tôi mới thật sự hiểu vì sao cô nhất định phải đưa tôi đi.
Ngay đến con ruột mà ông bà còn dám bán — thì một đứa cháu gái như tôi, họ càng chẳng thèm để tâm.

  1. Chuyện nhà trai đến làm loạn ở nhà tôi nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
    Việc ông bà nội lừa con gái ruột rồi còn định bán cháu gái đã gây nên một trận chấn động lớn trong làng.

Bố mẹ tôi nghe nói ông bà muốn bán tôi thì lập tức chạy xe về nhà trong đêm, giận tím mặt, nổi cơn thịnh nộ.
Hai người quăng hết đồ đạc của ông bà ra khỏi nhà.

Hai ông bà cũng biết mình chẳng còn mặt mũi nào, lén lút dọn đồ dọn đạc, quay về ngôi nhà cũ ở sau làng, chỉ dám trồng vài luống rau bên cạnh nhà để sống qua ngày.

Ngay cả tiệm tạp hóa trong làng cũng không chịu bán đồ cho họ, còn mắng họ không ra gì.
Họ đành phải cuốc bộ lên trấn để đi chợ, không có chiếc xe nào chịu chở họ cả.

Dân làng còn lấy chuyện họ ra làm bài học cảnh tỉnh:
“Ông bà ấy vì tiền mà hóa điên, suýt nữa thì đem con gái bán cho thằng ngốc bên làng bên.”

11.

Tôi ở nhà cô út vui chơi thỏa thích suốt nửa tháng.
Ban ngày tôi nằm xem tivi, ăn uống thì tự lo — tủ lạnh hai cánh nhà cô chất đầy đồ ăn, tôi muốn ăn gì thì nấu nấy.

Tối đến, khi cô út về nhà trong bộ dạng mệt mỏi, trên bàn ăn vẫn còn phần cơm tôi chừa lại cho cô.

Lúc cô được nghỉ, cô dẫn tôi đi chơi những nơi mà trước giờ tôi chỉ thấy trên tivi:
Công viên giải trí, sở thú, thủy cung — chỗ nào vui là cô đưa tôi đến đó.

Ngoài vui chơi, cô còn dẫn tôi đi mua sắm khắp trung tâm thương mại.
Tới lúc sắp khai giảng, đồ cô mua cho tôi đã chất đầy hai cái vali cỡ lớn.

Tại sân bay, cô nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Lộ Lộ, thi tốt kỳ thi chuyển cấp nhé. Nếu con thi giỏi, cô sẽ đưa con đi du lịch châu Âu.”
“Thật ạ? Tuyệt quá!”

Tôi vui đến mức nhảy bật cả người lên, nhào vào lòng cô, lưu luyến không rời:
“Cô ơi, lúc con không ở đây, cô nhớ ăn uống đầy đủ nhé, chăm sóc bản thân nữa.”

Cô mỉm cười, ôm tôi một cái thật chặt rồi đẩy tôi vào cổng kiểm tra an ninh.
Trước khi đi qua, tôi ngoái lại nhìn — cô đứng bên ngoài khu chờ, nước mắt lưng tròng, cố vẫy tay thật mạnh với tôi.

Mắt tôi nóng lên, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
“Cô ơi, về đi nhé! Hè này con lại đến thăm cô!”
“Ừ, nhất định đấy!”

Phiên ngoại

Chương Hoa làm sao cũng không ngờ được — ba mẹ ruột của cô lại vì hai trăm ngàn tệ mà bán cô cho một gã ngốc ở thôn bên.

Ngày hai mươi mốt tháng Chạp, cô nhận được cuộc gọi từ ba.
“Gì cơ? Mẹ bị bệnh nặng lắm à?”

Chương Hoa hoảng loạn, lập tức đặt vé chuyến bay sớm nhất, cả đêm vội vã quay về quê.
Máy bay, rồi chuyển tàu hỏa, xe buýt nhỏ, xe máy…
Cô đeo ba lô, trong đó chỉ có hai bộ quần áo thay, còn lại toàn là đồ ăn vặt, ngồi sau xe máy trở về nhà.

Tới đầu làng, cô gặp cháu gái — Chương Lộ.
Chương Lộ cầm chặt tờ hai mươi tệ, mặt nhăn như khổ qua, lầm lũi đi bộ ra trấn.

Từ miệng con bé, Chương Hoa biết ra: mẹ mình hoàn toàn không có chuyện gì.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng đã về rồi thì về nhà một chuyến cũng không sao.

Nào ngờ, vừa bước chân vào nhà, mẹ đã cho cô một cú sốc.
Bà ta kéo tay cô đầy thần bí:
“Con gái à, mẹ tìm cho con một nhà chồng cực kỳ có tiền, sau này con cứ yên tâm mà hưởng phúc đi!”

Cô và ba mẹ cãi nhau kịch liệt, tức đến mức uống nước liên tục.
Cô không hề biết — nước đó đã bị động tay động chân.
Sau khi uống, cô lờ đờ, rồi ngất lịm đi.

Tỉnh lại, cô đã bị trói chặt vào đầu giường.
Ba còn đặc biệt đóng ván kín cửa sổ lại.

Hai ông bà đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống:
“Tiểu Hoa, đây là vì tốt cho con. Con đi làm bên ngoài cực khổ bao nhiêu năm, chẳng bằng gả vào nhà khá giả, cả đời sau sung sướng.”

Cô chửi ầm lên, mẹ không còn cách nào, liền nhét khăn mặt vào miệng cô, nhét thật sâu để cô không thể nhả ra.
Bà ta còn cười lạnh:
“Không được đâu! Con ranh này sắp ba mươi lăm tuổi rồi mà còn chưa chịu cưới, con muốn chọc tức chết mẹ phải không!”

Nhưng không gì đau hơn bằng việc nhận ra mình đã thật sự bị cha mẹ bán đi.
Cô từng nghĩ đến cái chết.
Cô nghĩ — nếu bị đưa đến nhà trai, cô sẽ tìm nơi nào đó đập đầu chết cho xong.

Ngày mai, xe cưới sẽ đến.
Chương Hoa nằm trên giường, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ dần tối lại, bóng đêm như thủy triều tràn về, siết chặt hơi thở và trái tim cô.

Cô đói, khát, mệt mỏi, nhưng không dám nhắm mắt.
Cô mở to mắt, từ cổ họng trào ra những tiếng khóc như dã thú bị dồn đến đường cùng.

Ngay lúc cô rơi vào tuyệt vọng nhất, cánh cửa — có tiếng gõ.

Chương Hoa tưởng mình nghe nhầm, cô vẫn nhìn trân trân lên trần nhà, những âm thanh lạch cạch vang lên dồn dập.
Cho đến khi ổ khóa rơi xuống đất, một tia sáng rọi qua lỗ khóa — cô mới xoay đầu nhìn về phía cửa.

Cháu gái cô — Chương Lộ — đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc đó, trái tim đã nguội lạnh của Chương Hoa như sống lại.
Cô nhìn thấy hy vọng.

Và Chương Lộ đã không khiến cô thất vọng.
Một cô bé mới mười lăm tuổi, vậy mà gọi xe đưa cô ra huyện, đưa cho cô 350 tệ, hai chiếc bánh kẹp thịt, còn cẩn thận chuẩn bị bản photo chứng minh thư.

Cô bé nhỏ ấy nhét tất cả vào tay cô, đôi mắt to tròn sáng rực như có lửa:
“Cô ơi, mau chạy đi.”

Chương Hoa biết rất rõ, nếu cô trốn đi, hậu quả sẽ rất lớn.
Cô không thể để Lộ Lộ gánh lấy rủi ro ấy.

Cô lấy lại điện thoại, chứng minh thư và ba lô.
Trên đường đi, cô đặt hai vé tàu và hai vé máy bay.

Trên máy bay, Chương Lộ tựa đầu vào vai cô, ngủ ngon lành.
Chương Hoa khẽ vuốt má đứa cháu gái bé nhỏ, mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng tựa đầu lên đầu con bé.

Đây là cháu cô.
Cũng là người hùng nhỏ của cô.

(HẾT)