Anh cầm tay tôi, đưa khẩu súng đồ chơi lên ngực mình.

“Nhắm vào đây mà bắn.”

Tôi run lên: “Anh, anh—”

Lời thoại tiếp theo trong kịch bản tôi đã quên sạch, người bị bắt cóc trở thành người nắm thế trận, còn tôi thì thành kẻ bắt cóc thảm hại.

Chu Yến đặt tay lên eo tôi: “Lê Lê sinh con rồi mà eo vẫn thon như vậy…”

Tôi ném khẩu súng đi, đưa tay bịt miệng anh lại: “Anh không được nói nữa—”

Anh nhẹ nhàng cắn vào ngón tay tôi, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch và yêu chiều.

“Tối nay nghe theo em hết.”

Cảnh “cuộc chiến bắt cóc” cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở mức thử thách nhẹ nhàng, không tiếp tục diễn ra.

Chu Yến dạo này rất cẩn thận, chẳng có chút ham muốn gì, nên tôi cũng không ép anh.

Không có việc gì làm, chúng tôi ngồi luyện thoại với nhau. Anh không yêu cầu gì nhiều ở tôi, chỉ cần tôi đọc ra được là được. Đọc đến giữa chừng, tôi dần buồn ngủ, thì điện thoại bỗng vang lên tin nhắn.

“Sao, người này là đồng nghiệp của chị à?”

Tôi cố mở mắt, bấm vào đường link. Một trang cá nhân hiện ra, bên dưới đầy những dòng “nhật ký”. Dòng trạng thái mới nhất của cô ấy là: “Đã sinh con thì nên rút khỏi công việc.”

Câu nói quen thuộc này khiến tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Diệp Tinh khi viết nó. Tôi sắp xếp các bài đăng theo thứ tự ngược lại và xem bài đăng đầu tiên của tài khoản này từ thời gian đầu.
“Ngày đầu đi làm! Công chúa này sẽ tỏa sáng và đạt được mục tiêu lớn!”

Những bài sau đó chủ yếu là chia sẻ về cuộc sống cá nhân của cô ấy. Tôi bị thu hút bởi sự tò mò, muốn biết tại sao cô ấy lại có ác cảm với tôi. Sau khoảng chục bài, tôi đã tìm ra câu trả lời.

Một bức ảnh kèm theo dòng trạng thái: “Tôi thường cảm thấy mình không hợp với họ. Họ xa hoa phung phí, nói mua là mua ngay những chiếc túi trị giá hàng chục triệu, đắm chìm trong chủ nghĩa hưởng thụ, chẳng chịu cố gắng kiếm tiền. Vậy mà lại khoe khoang trước mặt người khác. Tại sao không thể làm việc chăm chỉ? Bánh mì sẽ có, túi cũng sẽ có.”

Trong bức ảnh là chiếc túi của tôi. Có lẽ vì câu này đã đánh trúng tâm lý của nhiều người, bài đăng đó bất ngờ trở nên nổi tiếng.

“Cố lên chị ơi, chị giỏi hơn họ nhiều!”
“Đúng thế, chúng ta không chọn được xuất thân, nhưng ít nhất chúng ta có thể cố gắng và kiểm soát số phận của mình.”
“Có phải bị bắt nạt không? Bị bắt nạt ở nơi làm việc à?”

Diệp Tinh lần đầu tiên cảm nhận được sự ngọt ngào của việc được chú ý, cô không ngừng tương tác với mọi người: “Không có gì đâu, chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, dù sao tôi và cô ấy cũng không cùng một thế giới.”

“Chị cố gắng lên! Chị chắc chắn sẽ giỏi hơn cô ấy.”

Từ đó, cô ấy bắt đầu xây dựng hình tượng, tự biến mình thành một nữ cường nhân kiên cường trong công việc. Thời gian trôi qua, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng tin vào điều đó.

Trang cá nhân của Diệp Tinh luôn tràn ngập hình ảnh ly cà phê đen buổi sáng và văn phòng hào nhoáng.

Trong khi đó, có thể tôi vẫn đang gục trên bàn làm việc sau một đêm không ngủ, bữa sáng đầu tiên của tôi là bánh bao nguội từ tối qua.

“Em đang xem gì thế?” Chu Yến hỏi.

Tôi đưa bức ảnh cho anh xem: “Anh có nhớ cái túi này không?”

“Nhớ chứ.” Chu Yến cười “Không có cái túi đó, có lẽ anh sẽ phải mất nhiều công hơn để theo đuổi em.”

Lúc đó, tôi phải đi gặp một học giả ở ngoại tỉnh. Nghe nói bà ấy có yêu cầu khá cao về trang phục của người khác, nên tôi mất hơn nửa tháng để tìm hiểu sở thích của bà.

Sau nhiều lần đắn đo, tôi quyết định vay tiền của Chu Yến (khi đó chúng tôi còn chưa thân thiết lắm). Vay tiền để thuê một chiếc túi. Sau khi hoàn thành giao dịch đó, tôi kiếm được năm mươi triệu.

Trên đường về, chiếc túi bị kẻ trộm cắt rách, nên tôi dùng mười triệu để mua chiếc túi đó.

Bây giờ nó vẫn đang nằm ở nhà. Tôi tiếp tục lướt xuống và đọc một bài đăng khác.

“Đồng nghiệp đi ăn với nhau, còn tôi phải ở lại văn phòng làm thêm giờ, ăn nốt phần cơm thừa họ mang về. Cuộc sống thật là gian khổ.”

Rất nhiều người bên dưới bình luận bênh vực cô ấy.

“Không thể tin được, sao không ném cơm vào mặt họ luôn?”

Diệp Tinh: “Sếp thích cô ấy mà.”

“Bó tay, chắc lại là quan hệ tốt với sếp?” Đến đây tôi thực sự cảm thấy bực mình.

Đó không phải là cơm thừa, mà là món ăn mới tôi đặc biệt gọi về cho cô ấy từ nhà hàng.

Bởi vì hôm đó Diệp Tinh nói cô ấy không khỏe, không thể đi ăn được, tôi còn gọi đồ ăn mang tới cùng với thuốc và nước đường đỏ cho cô ấy.

Cảm giác tức tối này làm tôi muốn buông đũa mà chửi một trận nhưng không thể làm gì.

Đúng lúc tôi đang bực bội, một trợ lý bước tới nói: “Chị dâu, cô ấy lên hot search rồi, cùng với hai người.”

Trong bức ảnh chụp màn hình, tài khoản của Diệp Tinh đứng ở vị trí thứ hai, kèm theo từ khóa: “Vợ Chu Yến – Bắt nạt nơi công sở.”

6

“Với kinh nghiệm nhiều năm của tôi, những chiêu bôi nhọ như thế này, dù cho có đội ngũ PR ra mặt, cũng sẽ ít nhiều gây ảnh hưởng đến ông chủ.”

Trong phòng họp, anh Lưu đang nghiêm túc phân tích tình hình.

“Bởi vì không có chứng cứ rõ ràng, mọi người thường tin vào câu ‘không có lửa sao có

khói’. Một vài fan quá khích, những trang tin đối thủ, thành phần phức tạp, chỉ cần kéo theo vài đợt dẫn dắt dư luận là có thể phá hủy tất cả.”

“Không sao đâu, anh không sợ.” Chu Yến bình thản như thường lệ. “Còn Lê Lê thì sao?”

Anh Lưu nhìn tôi với vẻ ái ngại: “Bị dân mạng tấn công.”

Tôi mỉm cười với họ: “Trùng hợp thật, tôi cũng không sợ.”

Dù không sợ, nhưng chúng tôi vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến truyền thông này.

Diệp Tinh lợi dụng việc tôi không thể giải thích mọi chuyện, hoạt động quá mức.

Cô ta tung tin rằng tôi đã lợi dụng mối quan hệ với Chu Yến trong những năm qua để lấy được nhiều tài nguyên công việc. Nhiều người nhanh chóng lao vào ủng hộ và động viên cô ta:

“Chị ơi, nhất định phải tự bảo vệ mình, đối đầu với tư bản không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Chu Yến không thể chìm đâu, trách nhiệm này thuộc về tất cả chúng ta.”
“Và còn An Lê nữa, chẳng qua là người dựa vào mối quan hệ thôi.”
“Bây giờ cô ta đã nhảy việc rồi, lên một nền tảng cao hơn nữa.”

Công ty của Chu Yến ngày nào cũng nhận những cuộc gọi chửi rủa, cả đội làm việc mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Còn tôi thì ngồi ở một góc gần cửa sổ, đối diện với những bài đăng của Diệp Tinh, viết và chuẩn bị tài liệu.

Chu Yến càng ngày càng bận rộn. Dù anh không nói, tôi cũng biết áp lực mà anh đang gánh chịu từ truyền thông. Các đối tác liên tục gọi để hỏi thăm, thậm chí có người đã hủy hợp đồng…

Sóng gió này ảnh hưởng tới anh nhiều hơn tôi rất nhiều. Dù vậy, anh vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì, dành thời gian đều đặn để ăn cơm và nghỉ ngơi cùng tôi. Vài ngày sau, tôi tạo một tài khoản mới.

Dòng đầu tiên: “Chào mọi người, tôi là An Lê.”

Dòng thứ hai: “Tôi sẽ dần đăng lên một số đoạn chat kèm theo mốc thời gian làm bằng chứng.”

Tôi không phải là người có trí nhớ quá tốt, vì vậy từ nhỏ tôi đã có thói quen ghi lại mọi thứ.

Phải nói rằng, đây là một thói quen rất tốt.

?

Tôi bắt đầu với câu chuyện về chiếc túi xách. Hình ảnh biên lai giao dịch với cửa hàng, mục đích sử dụng, ảnh túi bị cắt rách do bị kẻ trộm làm hỏng và đề nghị bồi thường của tôi, tất cả được đăng lên mạng.

Kèm theo dòng trạng thái: “Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, tất cả đều là vì cuộc sống.”

Bài đăng nhanh chóng thu hút nhiều người quan tâm.

“Ơ? Nếu mình hiểu không sai, An Lê thuê túi là để đi gặp đối tác đúng không?”
“Nói nhỏ nhé, mình cũng từng làm thế. Không có xe xịn hay túi hàng hiệu thì đôi khi chẳng ai cho mình bước chân vào cửa. Đó là thực tế cuộc sống.”
“Đúng rồi, đồng cảm với chị, làm công ăn lương mà.”
“Thay vì chê trách An Lê cố gắng, có lẽ Diệp Tinh đang ganh tị với cô ấy.”
“Chưa rõ toàn bộ câu chuyện, cứ từ từ quan sát đã.”

?

Tôi lật trang đầu của sổ ghi chép, nhanh chóng đăng thêm một bài thứ hai. Đó là những đoạn chat giữa tôi với sếp và đồng nghiệp.

Sếp: “An Lê, lo xong phương án nhanh nhé.”
Tôi: “Tôi nhớ là Diệp Tinh làm mà?”
Sếp: “Cô ấy xin nghỉ rồi.”

Cùng ngày hôm đó, mẹ tôi nhắn tin cho tôi: “Lê Lê, sao chưa về? Hôm nay là sinh nhật con mà.”
“Con đang tăng ca mẹ ạ, chắc phải tối mai mới về được. Đồng nghiệp nghỉ nên con phải làm thêm.”

Bức ảnh thứ hai.

Đồng nghiệp: “An Lê, cô có thấy Diệp Tinh không?”
Tôi: “Không thấy.”
Đồng nghiệp: “Sao cô ấy không đến nhỉ, nghe nói là đi hẹn hò à? Bạn trai cô ấy khá giàu…”
Tôi: “Cô cần gì à?”

Đồng nghiệp: “À, kế hoạch của cô ấy chưa làm xong, mà bên tôi đang cần gấp. Hai người cùng phòng mà, cô nhắc giúp tôi được không…”
Tôi: “… Thôi để tôi làm cho.”

Những đoạn hội thoại tương tự thế này có đến hàng chục cái, tôi ghép lại thành một bức ảnh chín ô và đăng lên.

Dòng trạng thái: “Cố gắng không chỉ nói bằng lời, hãy thể hiện bằng hành động.”

Phần bình luận bùng nổ.

“Trời ơi, không thể tin nổi, kinh thật!”
“Toàn xin nghỉ, hóa ra là cô ta.”
“Mới lướt qua mấy dòng trạng thái của Diệp Tinh, đúng vào lúc này cô ta đang than vãn vì tan làm muộn. Trong khi An Lê phải làm xuyên đêm vì cô ta!”
“Quá chuẩn rồi, còn thêm bằng chứng nữa không?”

?

Về vụ việc “cơm thừa” mà cộng đồng mạng đang tranh cãi nhiều nhất, tôi quyết định phản hồi.

“An Lê, tôi không khỏe, mọi người cứ đi đi.”
“Sao thế?”
“Đau bụng quá.”
“Vậy để tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi chút là được, mọi người cứ đi ăn.”
“Ok, tôi đã đặt thuốc cho cô rồi, nhớ uống nhé.”

Kèm theo đó là ảnh chụp biên lai giao hàng.

“Diệp Tinh, cô còn ở văn phòng không? Tôi mua cho cô cháo thịt nạc và cả trứng hấp vàng ngon lắm, mới gọi thêm cho cô đấy.”
“Wow, cảm ơn nhé!”

Cuối cùng, tôi viết thêm: “Nếu đã thích ăn cơm thừa như vậy, biết thế mình mang hẳn cơm thừa cho rồi.”

Dòng bình luận lại rộ lên với nhiều người theo dõi.

“Haha, buồn cười quá, An Lê đáp trả quá đỉnh!”
“Đúng là kiểu người vừa ăn vừa chửi, đúng không? Đúng là quá đạo đức giả.”
“Cô ấy không muốn đi ăn đâu, chỉ muốn ở lại văn phòng để chụp hình sống ảo thôi mà.”

?