Rõ ràng tối qua mẹ Chu đã gọi điện cho anh ta, báo tin em gái ruột đã trở về.
Nhưng anh ta chỉ hờ hững đáp lại:
“Về thì về, liên quan gì đến tôi?”
Sự mệt mỏi và khó chịu trên mặt tôi không tài nào che giấu nổi.
Sống lại một lần nữa, đồng nghĩa với việc mọi chuyện trong quá khứ sẽ lặp lại từ đầu.
Những lời khinh bỉ và chế nhạo.
Như một cuộn phim tua nhanh, từng cảnh lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Những ký ức tồi tệ ấy, tôi ghê tởm chúng, không muốn chúng tái diễn lần nữa.
Chu Lâm Phong cũng giống như kiếp trước, ngạo mạn định cho tôi một bài học ra mặt để củng cố vị trí của Chu Minh Châu trong gia đình:
“Đừng tưởng rằng có quan hệ huyết thống thì tôi sẽ nhận cô là em gái, trong mắt tôi, chỉ có Minh Châu mới là em gái tôi.”
“Nhà chỉ có một chiếc xe đưa đón, ba người ngồi thì chật chội quá.”
“Vì vậy, cô tự tìm cách đến trường đi.”

8
Chu Minh Châu khẽ cười như thể rất vui, giả vờ khó xử:
“Anh hai, nhà cách trường xa như vậy, nếu chị Giang phải đi bộ, e rằng sẽ mất cả buổi sáng.”
Bíp—
Một chiếc taxi dừng trước cửa biệt thự, bóp còi.
Vượt qua gương mặt kinh ngạc của Chu Lâm Phong và Chu Minh Châu, tôi bình thản nói:
“Tôi tự gọi taxi.”
Kiếp trước, tôi đã đuổi theo sau xe đưa đón, vừa khóc vừa van xin họ cho tôi đi cùng.
Chỉ có thể nhìn chiếc xe chạy ngày một xa, cho đến khi biến mất trên con đường núi.
Ngày thứ hai sau khi về nhà, tôi mất một giờ để gọi được một chiếc taxi chịu đến đón, trả giá bằng hai giờ đi trễ mới tới được trường.
Tôi mãi mãi là kẻ bị bỏ rơi.
Lần này, ngay khi thức dậy, tôi đã đặt trước chuyến xe.
Taxi đến đúng giờ đón tôi ngay trước cửa biệt thự.
Còn đúng giờ hơn cả tình thân mà họ đã không trao.
Cha mẹ Chu không hề cho tôi tiền tiêu vặt.
Số tiền tôi dùng vẫn là một ít học bổng tôi nhận được trước khi chuyển trường.
Lần này làm lại, tôi chẳng còn kỳ vọng gì vào họ nữa.
Ai ức hiếp tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi.
Giống như lúc này đây, khi tôi đứng trong lớp học mới.
Bàn học của tôi bị chất đầy rác.
Kiếp trước, tôi không dám lên tiếng, chỉ nuốt ấm ức vào lòng, tự mình thu dọn sạch sẽ, coi như chuyện chẳng đáng để làm to.
Nhưng lần này, tôi lạnh lùng nhìn đám ánh mắt trêu chọc trước mặt, bình thản hỏi:
“Ai làm vậy?”

9
Một nhóm công tử, tiểu thư nhà giàu cười đùa:
“Trường quý tộc của chúng ta, đâu phải ai cũng có thể vào được.”
“Đúng vậy, nhìn cô ta quê mùa nghèo kiết xác, kéo thấp đẳng cấp của trường mình xuống.”
“Minh Châu, cậu thật tốt bụng, để một đứa con nuôi trèo lên đầu mình, lại còn nuông chiều nó thế.”
Chu Minh Châu, giữa vòng vây của đám người, mỉm cười nhân hậu:
“Đừng nói vậy về chị tôi, tôi đã hứa với ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho chị ấy mà.”
Tôi nheo mắt.
Kiếp trước, tôi thật đáng thương làm sao.
Rõ ràng bị mẹ ruột của Chu Minh Châu ngược đãi suốt mười bảy năm.
Vậy mà kẻ chiếm tổ chim lại ngang nhiên hưởng phú quý vinh hoa bấy lâu.
Thậm chí còn cố tình tỏ ra mập mờ bên ngoài, khiến người khác hiểu lầm rằng tôi là con riêng của cha Chu.
Nếu cô ta có thể biến mất, giống như Chu Ứng Hoài, thì tốt biết mấy.
Trên bàn có cốc cháo kê còn uống dở.
Tôi vớ lấy cốc, dốc thẳng xuống đầu cô ta.
Cùng với tiếng hét thất thanh của Chu Minh Châu, tôi nắm cổ áo cô ta, tát liên tục vào mặt:
“Mẹ ruột cô năm đó tráo đổi chúng ta, để cô được hưởng mười bảy năm giàu sang, khiến cô không biết mình rốt cuộc là con ai!”
“Dù cô mặc hàng hiệu từ đầu đến chân, cũng không thay đổi sự thật rằng mẹ cô là bảo mẫu, cha cô là kẻ nghiện cờ bạc!”

10
Những gương mặt xung quanh bỗng chốc tràn đầy kinh ngạc.
Mọi người rụt ra xa, sợ rằng cái tát của tôi sẽ đổi hướng trúng vào mặt họ.
Cùng lúc đó, những tiếng xì xào nhỏ to bắt đầu vang lên.
“Chu Minh Châu là con của bảo mẫu?”
“Suốt ngày ra vẻ tiểu thư, hóa ra chính cô ta mới là kẻ giả mạo.”
“Vậy trước giờ tôi bám lấy cô ta là để làm gì?”
“Là vì cậu bị mù đấy.”
Chu Minh Châu, người chưa từng chịu ấm ức trong cuộc sống thuận buồm xuôi gió của mình, khóc nức nở chạy đi.
Trong lòng tôi tràn ngập sự sảng khoái.
Không giải quyết được vấn đề, thì hãy giải quyết kẻ gây ra vấn đề.
Bàn học của tôi đã được bạn cùng lớp tinh ý dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng sự yên bình này sẽ không kéo dài lâu.
Lúc tan học, tôi vừa bước ra khỏi cửa lớp.
Chu Lâm Phong đã đứng chờ sẵn, gằn giọng:
“Giang Nghiên, là cô đánh Minh Châu phải không?”

11
Rắc rối lại đến.
Trong ngôi trường quý tộc này, tôi và Chu Minh Châu học lớp 11, còn Chu Lâm Phong học lớp 12.
Đám con nhà giàu ở đây chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện học hành, hầu hết đều định du học ngay sau khi tốt nghiệp trung học.
Đôi mắt Chu Lâm Phong ánh lên sự hung ác, từ trên cao nhìn xuống đánh giá tôi:
“Ngay lần đầu gặp cô, tôi đã biết cô lòng dạ hẹp hòi, không chịu thua kém.”
“Không dạy cho cô một bài học, xem ra cô không nhận ra vị trí của mình ở nhà họ Chu.”
Kiếp trước, Chu Lâm Phong cũng đã nói y chang những lời này.
Lý do chỉ vì ngày đầu tiên đi học, tôi làm Chu Minh Châu không vui.
Lúc tan học về nhà, tôi bị một nhóm côn đồ chặn lại, đòn roi như mưa trút xuống thân thể.
Quay về nhà với bộ dạng thảm thương, tôi chỉ nhận được những lời trách mắng từ cha mẹ Chu:
“Ngày đầu đi học đã thành ra như vậy, ngay cả việc xử lý quan hệ với người khác đơn giản thế cũng không làm được sao?”
Ngày trước khi được đón về nhà họ Chu, tôi vẫn còn ôm hy vọng về hai người anh trai.
Có lẽ tôi sẽ được cưng chiều trong gia đình này, phải không?
Nhưng thực tế nhanh chóng đập tan giấc mơ đẹp của tôi.
Người được cưng chiều là Chu Minh Châu.
Còn tôi, là nhân vật phản diện độc ác ngáng đường họ.
Là cô tiểu thư thật mà ai cũng ghét.
Chu Lâm Phong, với giọng điệu ngọt ngào dỗ dành Chu Minh Châu, đã đi xa.
Tôi rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn bằng danh nghĩa của Chu Ứng Hoài cho Chu Lâm Phong:
[Điện thoại hỏng rồi, mượn điện thoại người khác nhắn tin này, tối nay tới phía nam thành phố đón tôi nhé.]

12

Kiếp trước tôi nhớ rõ mồn một.

Chu Lâm Phong vì sợ bị người khác lần ra nên chưa từng gặp đám côn đồ đó.

Chuyện này chỉ lộ ra khi tôi khập khiễng về nhà báo cảnh sát, và trong quá trình cảnh sát hòa giải, mọi chuyện mới được biết đến.

Vì vậy, anh ta luôn vững tâm, không lo sợ gì.

Gửi tin nhắn xong, tôi cảm thấy tâm trạng rất phấn chấn.

Khi tôi bắt taxi về nhà, trời đã tối mịt.

Nhà cửa rối tung cả lên.

Một người giúp việc nói với tôi:

“Đại thiếu gia bị phát hiện ngã xuống vách núi, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện!”

Tôi giả vờ ngạc nhiên, lấy tay che miệng:

“Thật ư, vậy nhớ nấu cơm ít đi một suất nhé!”

“À… à…

“Dọn cơm chưa?”

“À… dọn rồi.”

Không có ai nhà họ Chu ở đó, bữa tối vì thế cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tôi thong thả dùng xong bữa rồi mới để quản gia lái xe đưa tôi đến bệnh viện.

Chu Ứng Hoài nằm trong ICU, toàn thân cắm đầy ống dẫn.

Mẹ Chu khóc đến rách cả họng, đứt quãng thút thít:

“Tôi đã nói bao lần rồi, đi chiếc xe đó nguy hiểm lắm, mà Ứng Hoài không nghe.”

“Bây giờ thì hay rồi, bác sĩ nói có khả năng thằng bé phải nằm liệt giường cả đời, vậy tôi sống sao đây…”

Chiếc mô tô bị đập nát tan tành.

Chỉ cần Chu Ứng Hoài không tỉnh, sẽ không ai biết vấn đề là do dây phanh.

Mọi người đều cho rằng chỉ vì anh ta sơ ý nên mới rơi xuống vách núi.

Giữa lúc nước mắt rơi như mưa, mẹ Chu liếc nhìn tôi, đột nhiên mất bình tĩnh:

“Giang Nghiên, người nằm trên giường là anh ruột của con, sao con chẳng có vẻ gì đau buồn thương tiếc vậy hả?”

“Kể từ khi đón con về nhà, con đối xử với gia đình này có chút tình cảm nào chưa?”

Nhà họ Chu từng đối xử với tôi có chút tình thân nào không?

Ngay từ giây phút đầu bước chân vào nhà họ, điều tôi nhận được chỉ là ánh mắt khinh bỉ, chán ghét của bọn họ.

Họ chê tôi ngu ngốc, giống dân nhà quê, đưa ra ngoài thì chỉ tổ mất mặt.

Ngay cả chuyện năm xưa bảo mẫu tráo đổi tôi với Chu Minh Châu, vì người bảo mẫu đó đã mất nhiều năm trước, sợ rằng làm Chu Minh Châu đau lòng, họ cũng chẳng buồn truy cứu nữa.

Mười bảy năm sống thay đổi của tôi, trong mắt họ chỉ là quá khứ đã qua, không đáng nhắc lại.

Tôi cố gắng mỉm cười một cách miễn cưỡng:

“Mẹ, mẹ đừng khóc vội.”

“Anh hai cũng không thấy đâu nữa.”

13

Khi Chu Lâm Phong được đưa vào bệnh viện, mẹ Chu thở không nổi, ngất xỉu tại chỗ.

Chân anh ta đã bị đánh gãy, máu thịt be bét, trông vô cùng kinh khủng.

Cha Chu hét lên đòi báo cảnh sát, nhưng lại bị Chu Lâm Phong, mặt mày méo xệch, ngăn lại:

“Không được báo cảnh sát…”

Giọng anh ta đầy vẻ chột dạ.

Người là do anh ta gọi đến, nhưng gậy lại đập trúng chân anh ta.

Nếu báo cảnh sát, anh ta sẽ không có lợi lộc gì.

Kiếp trước, khi tôi bị đánh, cha Chu chẳng thèm nghĩ ngợi, quyết định êm xuôi mọi chuyện, nghiêm khắc giáo huấn tôi:

“Quan hệ với người khác cũng không biết xử lý, còn mặt mũi nào báo cảnh sát? Đúng là suốt ngày chỉ làm xấu mặt gia đình.”

Nhưng đến lượt đứa con trai ông nuôi dưỡng từ nhỏ gặp chuyện, việc đầu tiên ông nghĩ đến lại là báo cảnh sát.

Quả thật là… phân biệt đối xử quá rõ ràng!

Qua đám đông, Chu Lâm Phong nhìn tôi, đột nhiên la hét điên cuồng:

“Giang Nghiên, nhất định là cô giở trò, nhất định là cô!”

Tôi vờ sợ hãi:

“Anh hai đang nói gì vậy, em chẳng hiểu gì cả.”

Miệng anh ta kêu rằng là tôi làm.