10
Viên Hạo làm gián đoạn khiến tôi phải chờ thêm một ngày nữa.
Tối hôm sau, Phương Dụ Tuyết cuối cùng không kìm được, đến nhờ tôi vay tiền.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi còn lo cô ấy không nhờ tôi hay nam chính mà lại dính đến tín dụng đen thì chết.
Tôi bảo quản lý Lục Trạch đến tiệm để trả lại sợi dây chuyền mà mẹ Viên Hạo đã tặng.
Vừa khi số tiền được hoàn vào tài khoản, tôi thấy mẹ Viên Hạo tất tả chạy đến.
Tôi chột dạ, chẳng lẽ trùng hợp thế, bà ấy biết tôi trả lại sợi dây chuyền?
Nhưng mẹ Viên Hạo trông hơi tiều tụy, hỏi tôi: “Cô gái đó có ở đây không?”
Tôi đáp: “Không, cô ấy bận việc gia đình, xin nghỉ rồi.”
Mẹ Viên Hạo thở dài: “Chân Chân, trước đây dì mong con là con dâu của dì, giờ dì mong con là con gái dì.”
“Viên Hạo mấy ngày nay tâm trạng tệ lắm, suốt ngày uống rượu, ăn uống không đàng hoàng. Dì thấy nó có vẻ bị trầm cảm.”
“Dìi thật sự không biết phải giúp nó thế nào. Giá mà nó giỏi giang được như con.”
Tôi vốn luôn nghĩ việc mở tiệm sửa xe bị xem như không có tương lai trong giới này. Không ngờ mẹ Viên Hạo lại đánh giá cao tôi như vậy. Nghe bố mẹ nguyên chủ kể, mẹ Viên Hạo hồi trẻ nổi tiếng cứng rắn, được gọi là “hoa bá vương” của Bắc Kinh.
Bây giờ bà ấy trông chẳng khác gì một bà mẹ trung niên lo nghĩ nhiều.
Tôi buông cái búa sửa xe, mỉm cười nói: “Dì ạ, con nghĩ Viên Hạo không sao đâu.”
“Dì ơi, con nghĩ chắc do Viên Hạo luôn có được mọi thứ, nên khi gặp cái mình không thể có, nó rất cố chấp.”
“Nếu những thứ dễ dàng có được đều bị lấy đi, thì sẽ có nhiều thứ nó không có nữa, và cũng chẳng thiếu gì một cô gái.”
Mẹ Viên Hạo có vẻ đang suy ngẫm.
Tôi tất nhiên không thể trực tiếp gợi ý bà ấy đuổi Viên Hạo ra khỏi nhà.
Tôi chỉ ngầm ám chỉ.
Dù sao mẹ Viên Hạo cũng quý tôi, nên tôi mới dám nói vậy.
Mẹ Viên Hạo nói: “Dì nghĩ Viên Hạo hiện tại không thể gánh vác gia đình này.”
“Nếu nó không học được trách nhiệm, cứ như thế mãi, dì cũng không cần nó thừa kế nữa.”
Ngày hôm sau, cả giới thượng lưu Bắc Kinh bùng nổ.
Người thừa kế nhà họ Viên – Viên Hạo bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ Viên Hạo tái hiện phong thái quyết đoán hồi trẻ, cắt hết thẻ ngân hàng của Viên Hạo, còn thông báo cho bạn bè anh ta không được chứa chấp.
Tôi nghĩ mẹ Viên Hạo làm rất đúng.
Nếu không có hào quang gia thế mà vẫn sống tốt, đó mới là nam chính đúng nghĩa.
Chẳng bao lâu sau, Viên Hạo mặc chiếc sơ mi trắng nhăn nheo đến tìm tôi.
Bộ vest, đồng hồ trên tay, dây chuyền trên cổ đều không còn, có lẽ đã bán hết rồi.
Viên Hạo hỏi: “Chỗ cô có thiếu người không?”
Tôi hỏi lại: “Cậu biết làm gì?”
Viên Hạo từ từ lắc đầu.
Tôi nghi ngờ anh ta đang đùa.
Nhìn vào ánh mắt trong trẻo của anh ta, tôi biết mẹ anh ta không nói cho anh ta biết tôi chính là nguyên nhân khiến anh ta bị đuổi ra khỏi nhà.
Vừa hay tôi đang thiếu một người làm vặt, nên giữ Viên Hạo lại.
Tôi nói với anh ta: “Sau này gọi tôi là bà chủ.”
Viên Hạo từ nhỏ đã quen xe cộ, nên việc sửa xe làm quen rất nhanh.
Quản lý Lục Trạch thì không vui chút nào.
Trước đây anh ấy ở phòng ký túc xá nhân viên một mình.
Giờ thì có ba người.
Anh ấy, Hà Dương, và Viên Hạo.
Căn phòng đơn lập bỗng chốc thành ký túc xá nam sinh.
Tôi nghĩ anh ấy hơi không biết đủ.
Vì dù là người bình thường, anh ấy vẫn đang hưởng đãi ngộ ngang với nam chính và nam phụ.
Nghĩ kỹ thì hình như tôi đã trở thành bà chủ của cả nam chính, nữ chính và nam phụ.
Ohaha, tôi tự nhiên thấy hãnh diện.
11
Con người không nên quá kiêu ngạo, càng kiêu ngạo thì càng dễ xui xẻo.
Tiệm sửa xe của tôi bị thanh tra.
Vì thiếu thiết bị chống trơn trượt, tôi bị yêu cầu nộp phạt và đóng cửa tạm thời để chỉnh sửa.
Cặp bố mẹ chẳng mấy yên tâm của nguyên chủ không biết vì sao lại tham gia thị trường tiền ảo, sau đó phá sản, còn nợ thêm một khoản lớn.
Hà Dương và Lục Trạch thì bị người ta tông vào nhập viện.
Lục Trạch cũng có giấy phép lái xe đua, anh ấy tình nguyện làm hoa tiêu cho Hà Dương.
Cả hai trên đường làm quen với địa hình đường đua rally thì bị một gã say rượu tông phải.
Vậy là cuộc thi cũng không tham gia được.
Tôi nghi ngờ rằng vì mình đã thay đổi cốt truyện, nên cả thế giới quan này đang nhắm vào tôi.
Rõ ràng trong nguyên tác, bố mẹ nguyên chủ phá sản là do bị gia đình nam chính chèn ép.
Tôi ngồi trong tiệm sửa xe đã đóng cửa, không nói nên lời.
Viên Hạo hiếm khi nói được câu tử tế: “Bà chủ, tôi về nhà mượn tiền cho chị.”
Tôi ngăn Viên Hạo lại.
Tôi không thích nợ người ta ân tình.
Trước tiên, tôi đi xử lý chuyện Hà Dương và Lục Trạch bị tông xe.
Kẻ gây tai nạn tỏ ra chẳng biết gì.
Tôi tìm đến trường con gái của hắn và chụp vài tấm ảnh.
Hắn cuối cùng cũng thú nhận rằng quản lý đội đua Long Đằng đã bảo hắn làm chuyện đó.
Quản lý đội đua Long Đằng muốn thương lượng riêng với tôi.
Tôi không đồng ý. Số tiền hắn bồi thường chẳng đáng là bao, tôi còn lo hắn sẽ ra tay lần nữa.
Tôi gửi hắn vào trại để đạp máy may.
Tôi nói với Viên Hạo: “Tôi sẽ tham gia giải đua rally, anh làm hoa tiêu của tôi. Chúng ta đi luyện tập thôi.”
Kiếp trước, tôi là một tay đua, kiếp này để đề phòng bất trắc, tôi đã lấy giấy phép lái xe đua.
Viên Hạo cũng có giấy phép lái xe đua.
Viên Hạo nói: “Bà chủ, chị đùa kiểu gì vậy?”
Tôi không đùa.
Một vài màn drift của tôi đã khiến Viên Hạo câm nín.
Viên Hạo tặc lưỡi: “Bà chủ, không ngờ chị còn biết làm mấy trò này.”
Tôi không nói gì, thực ra tôi hơi căng thẳng.
Kiếp trước, tôi đã chết trong một tai nạn rally, nên giờ cũng có chút PTSD(Rối loạn căng thẳng sau sang chấn).
Dù không phải PTSD, tôi cũng không muốn làm tay đua. Làm bà chủ vẫn là điều tôi thích nhất.
Khi lái xe trên sân tập thì không sao, nhưng khi đến địa hình rally thực sự, tay tôi không ngừng run.
Ngược lại, Viên Hạo lại khá bình tĩnh. Dù sao anh ta cũng là nam chính từ nhỏ đã quen siêu xe.
Tôi cắn răng, chạy thử một vòng, làm xong sổ tay ghi chép, cuối cùng tay tôi cũng ngừng run.
Có lẽ PTSD của tôi cũng không nặng lắm. Tôi luôn là người rộng lượng, dễ bỏ qua.
Đến ngày thi đấu, nhiều người thấy tôi là một tay đua nữ, đều rất ngạc nhiên.
Ai nói ra miệng đều bị Viên Hạo đáp trả.
Thời tiết không quá nóng, nhưng tôi vẫn mướt mồ hôi.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Dù sao thì tôi cũng phải vượt qua rào cản tâm lý này.
Khi thực sự xuất phát, lòng tôi trở nên tĩnh lặng.
Sau khi giành chức vô địch, tôi từ chối mọi cuộc phỏng vấn vì không muốn tiếp tục con đường đua xe.
Tôi dùng tiền thưởng để trả những khoản nợ gia đình khẩn cấp nhất, rồi mua thêm thiết bị, mở cửa tiệm sửa xe trở lại.
12
Phương Dụ Tuyết quay lại, tiếp tục làm việc tại quầy lễ tân.
Mỗi ngày Phương Dụ Tuyết và Viên Hạo cãi nhau vài câu, nhưng xem ra họ lại hòa hợp bất ngờ.
Viên Hạo nhận một cuộc gọi rồi nói với tôi: “Bà chủ, Kiều Nguyệt về nước rồi. Xe cô ấy bị trầy, lát nữa sẽ đến đây sửa.”
Ồ, hóa ra anh ta vẫn còn nhớ đến “bạch nguyệt quang.” Nhưng có khách là có doanh thu, tôi không ngại gì.
Trong nguyên tác, “bạch nguyệt quang” mượn cớ xe bị trầy để nối lại liên lạc với nam chính, rồi hai người dây dưa không dứt.
Tôi còn đang hồi tưởng thì bỗng nghe Viên Hạo lẩm bẩm: “Lần này phải làm cho cô ấy sạch ví mới thôi.”
Ok, có lẽ tôi đã nghĩ nhiều.
Tôi lập chính sách chiết khấu: nếu Viên Hạo mang khách đến sửa xe, bảo dưỡng hoặc mua thẻ thành viên, anh ta sẽ nhận được hoa hồng.
Giờ đây, Viên Hạo đã hoàn toàn chuyển từ thái tử gia Bắc Kinh thành “người của xã hội,” luôn nở nụ cười tiêu chuẩn với tất cả khách hàng.
Tôi cũng hơi không quen.
Kiều Nguyệt ăn mặc xinh đẹp, lái xe đến.
Viên Hạo ngẩng đầu lên, vì vừa sửa xe xong nên mặt còn lem luốc.
Kiều Nguyệt nhìn Viên Hạo với đôi mắt đẫm lệ: “Hạo ca, sao anh lại… Mẹ anh thật sự hơi quá đáng.”
Mặt cô ấy tràn đầy thương cảm.
Viên Hạo mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều: “Nguyệt Nguyệt, xe này cần bảo dưỡng không?”
Kiều Nguyệt cố gắng gợi lại kỷ niệm cũ, Viên Hạo im lặng nghe hết rồi kéo cô ấy đi mua thẻ thành viên năm.
Đúng là một nhân tài bán hàng.
Sau khi Hà Dương và Lục Trạch hồi phục, họ đã giành được chức vô địch trong cuộc đua đầu tiên của mình và nổi tiếng rầm rộ.
Tôi không nhận phỏng vấn, nhưng Hà Dương và Lục Trạch thì có.
Rồi còn có người ghép đôi họ.
Dù sao cả hai đều đẹp trai.
Hai người mỗi ngày đều than thở vì sao lại cùng nhau nhận phỏng vấn.
Ferrari muốn mời Hà Dương làm đại sứ thương hiệu.
Tôi liền thương lượng với Ferrari.
Tôi muốn quyền đại lý của Ferrari tại Trung Quốc, đổi lại sẽ giảm mức tài trợ.
Ferrari điều tra hồ sơ tài chính của tôi, thấy vốn tôi không đủ, liền từ chối.
Tôi bám riết lấy họ. Cuối cùng Ferrari đưa ra yêu cầu khắt khe: trong một tháng phải bán được 20 chiếc xe.
Đáp ứng được thì sẽ ký hợp đồng.
Tôi sẽ nhận quyền đại lý độc quyền của Ferrari ở Trung Quốc.
Vì chỉ tiêu này, tôi và Viên Hạo phải chạy đến gãy cả chân.
Phương Dụ Tuyết dường như cũng nhận thấy sự nỗ lực của Viên Hạo.
Trước đây, Phương Dụ Tuyết chỉ pha nước, đấm lưng cho tôi. Giờ cô ấy cũng rót nước cho Viên Hạo.
Viên Hạo nhận ly nước từ cô ấy, trông rất ngỡ ngàng, như thể được ban ân huệ lớn lao.
Viên Hạo đúng là có tài ăn nói và giao thiệp.
Đến cuối tháng, chúng tôi đã bán được 18 chiếc xe.
Hầu hết bạn bè của Viên Hạo đã mua siêu xe để ủng hộ anh ta.
Mẹ Viên Hạo cũng mua một chiếc để giúp đỡ chúng tôi.
Nhưng còn hai chiếc cuối cùng, chẳng tìm được ai mua.