Lần đầu tiên đến nhà bạn trai, chị dâu anh ta tặng cho tôi một cây son đã qua sử dụng của cô ấy như kiểu bố thí.
Sau khi tôi từ chối, bạn trai liền nổi trận lôi đình, nói tôi là người không có giáo dục, không biết tôn trọng người khác.
Anh ta còn đe dọa rằng nếu tôi không kính trọng chị dâu anh ta, thì đừng mơ tới chuyện kết hôn với anh ấy.
Vậy nên tôi đập cây son đó xuống đất rồi giẫm nát bấy, sau đó giơ ngón giữa về phía bạn trai và chị dâu anh ta.
Buồn cười thật, đám cưới này tất nhiên không thể diễn ra, tôi còn cảm thấy may mắn là chưa kịp bước chân vào cái mớ hỗn độn này.
01
“Thỏi son này là tôi mua từ năm kia, dùng có hai lần rồi để không, giờ tặng cô vậy, giá nó không rẻ đâu.”
Chị dâu của Hàn Tuấn Nam, Mục Vân, đưa ra một thỏi son, giọng điệu như kiểu ban phát ân huệ, nói với tôi.
Tôi trừng mắt nhìn cây son MAC đó, không thể tin nổi. Chỉ còn lại một nửa thỏi son, thế mà bảo là dùng hai lần?
Dùng hai lần? Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy là dùng suốt hai năm rồi.
Còn bảo là không rẻ? Trời ơi, thời nay ai lại không mua nổi một cây MAC chứ?
Đang lúc tôi còn sững sờ, Hàn Tuấn Nam lén đá tôi một cái.
“Tiểu Lê, còn không mau cảm ơn chị dâu đi? Thỏi son đắt thế này mà chị dâu còn cắt lòng cho em, chứng tỏ chị ấy thật sự thích em.”
Tôi nhíu mày, nhìn Hàn Tuấn Nam mà không nói gì, ánh mắt như muốn hỏi: Đắt cỡ nào? Chắc là đắt hơn cả cây Louboutin trong túi tôi?
Thích tôi á? Tôi thấy là cố tình chơi xỏ thì đúng hơn.
02
Nhưng tôi không ngờ, Hàn Tuấn Nam lúc nào cũng hiểu lòng tôi, lần này lại làm như không thấy ánh mắt tôi, liền đưa tay nhận lấy cây MAC, sau đó cười tươi đưa cho tôi.
Anh còn cười nói với Mục Vân: “Chị dâu, Tiểu Lê mừng quá mà hóa đần rồi, để em thay cô ấy cảm ơn chị nhé.”
Ai ngờ Mục Vân nhướn mày, cười mà như không, nói: “Cô ấy không có tay không có miệng à? Còn phải làm phiền em. Em đúng là chiều chuộng cô ấy quá, cẩn thận sau này để cô ấy trèo lên đầu lên cổ đấy.”
Nghe vậy, tôi không thể chịu được nữa, cũng không muốn nhịn nữa.
Vậy nên tôi gật đầu, nói với Hàn Tuấn Nam: “Chị dâu anh nói đúng, em tay chân đầy đủ, không cần anh nhọc lòng, anh để cây son đó xuống đi.”
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào Mục Vân, giọng điềm đạm nhưng không kém phần mạnh mẽ: “Thỏi son này em không cần đâu, nó quý giá quá, em sợ dùng vào hỏng môi. Hay là chị tiếp tục dùng nó đi.”
Nghe vậy, mặt Mục Vân sa sầm lại, cau mày nhìn Hàn Tuấn Nam, vẻ không vui: “Đây là bạn gái mà em chọn à?”
Sắc mặt Hàn Tuấn Nam cũng không khá hơn. Tôi cứ tưởng anh sẽ đứng về phía tôi, nhưng không ngờ anh lập tức nhắm mũi dùi vào tôi mà chẳng cần suy nghĩ.
“Tiểu Lê, em làm sao thế? Chị dâu có ý tốt tặng quà, sao em lại nói chuyện khó nghe như vậy? Em thật quá bướng bỉnh!”
Ngọn lửa giận trong tôi bùng lên ngay lập tức. Tôi không chịu yếu thế, đáp lại: “Ý tốt? Hàn Tuấn Nam, mắt anh mù à? Ai đời đi tặng quà lại tặng thỏi son cũ dùng dở? Anh tưởng tôi là ăn mày à? Tôi không nhận nổi, tôi thấy ghê tởm.”
Hàn Tuấn Nam trông như nghe phải chuyện nghịch lý kinh khủng, mắt anh gần như tóe lửa, giận dữ quát: “Giang Lê! Em nói lại lần nữa xem!”
Tôi đứng phắt dậy, nghiến răng: “Tôi nói, tôi thấy ghê tởm!”
Lúc này, Mục Vân lên tiếng: “Tuấn Nam, thôi đi, đừng cãi nữa. Là chị làm chị dâu không tốt, khiến người ta ghét, chị về quê đây.”
Nói xong, chị ta còn rơi vài giọt nước mắt.
Tôi đứng đó, cảm giác như bị sét đánh ngang tai. Đây là chị dâu thật hay là “trà xanh” đời đầu vậy?
03
Sau khi Mục Vân khóc, người phản ứng mạnh nhất là Hàn Tuấn Nam. Đôi mắt anh ta mở to gần như muốn lòi ra, cơn giận trong đó như thể sắp đốt trụi tôi.
“Giang Lê! Xin lỗi ngay!”
Hàn Tuấn Nam chỉ vào mặt tôi, nghiến răng ra lệnh.
Tôi hất tay anh ta ra, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận dữ, nhếch môi cười lạnh: “Hàn Tuấn Nam, đầu óc anh có vấn đề không?”
Hàn Tuấn Nam đập mạnh xuống bàn, đe dọa: “Cô còn muốn kết hôn không?”
Lúc này, Mục Vân vội vàng chen ngang: “Tuấn Nam, em đừng giận nữa, chuyện này là lỗi của chị được chưa? Chị vốn có ý tốt, không ngờ lại bị hiểu lầm, em đừng vì chị mà cãi nhau chứ.”
Hàn Tuấn Nam quay sang nhìn Mục Vân, nhíu mày: “Chị dâu, đây là vì cô ấy không biết điều. Chị tặng quà, cô ấy không biết nhận mà còn nói năng thô lỗ…”
Tôi không chịu nổi nữa, cầm lấy chiếc cốc trên bàn ném thẳng về phía Hàn Tuấn Nam.
Cốc trúng vào ngực anh ta rồi rơi xuống đất, nước trong cốc đổ hết lên áo anh ta.
“Anh nói đủ chưa?” Tôi nhìn chằm chằm vào Hàn Tuấn Nam, không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng hỏi.
Tôi chưa bao giờ nổi giận như vậy. Hàn Tuấn Nam sững sờ.
Mục Vân thì giật mình kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng lao tới, vừa lau nước trên người Hàn Tuấn Nam vừa lo lắng hỏi: “Có bỏng không? Đau không?”
Nhìn cảnh này tôi thấy chướng mắt vô cùng, trong lòng thầm nghĩ: đây là chị dâu của anh ta hay vợ anh ta vậy? Ai đời chị dâu lại thân thiết với em chồng đến mức này?
“Yên tâm, không chết được đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Mục Vân quay lại lườm tôi, giận đến mức mặt đỏ bừng, môi và cằm run lên.
“Giang Lê, cô dựa vào cái gì mà đánh người? Cô nghĩ mình là cái thá gì? Nhà tôi đồng ý cưới cô là phúc phận của cô, đừng quá đáng!”
Nghe vậy, tôi giận quá hóa cười: “Phúc phận của tôi? Thế nào, nhà anh là hoàng thân quốc thích hay là tỷ phú thế giới? Lúc trước bám riết lấy tôi như chó săn thì không nói, giờ lại vênh váo à? Nói cho anh biết, tôi không thèm!”
Nói xong, tôi cầm thỏi son trên bàn ném xuống đất, trước mặt họ giẫm nát.
“Hàn Tuấn Nam, trước đây tôi nghĩ anh là người đáng tin cậy, không ngờ chỉ là một kẻ ngu ngốc. Cũng không cần anh phí công nữa, tôi chính thức thông báo: hủy hôn!”
Sau đó, tôi mỉm cười, duyên dáng giơ ngón giữa lên trước mặt hai người bọn họ, nhấn từng chữ: “Thứ kinh tởm, tôi khinh!”
04
Sau khi tôi rời khỏi nhà Hàn Tuấn Nam, anh ta liền vội vàng đuổi theo.
“Xuống xe!”
Tôi không thèm nhìn Hàn Tuấn Nam đang ngồi ghế phụ, lạnh lùng nói.
Lúc này, Hàn Tuấn Nam dường như biến thành một người khác, dịu dàng xin lỗi tôi.
“Tiểu Lê, đừng giận nữa được không? Em muốn đánh muốn mắng cũng được, có đánh tàn phế anh cũng không sao, nhưng em không được mặc kệ anh, càng không thể hủy hôn.”
Tôi nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: “Hàn Tuấn Nam, anh bị thần kinh à?”
Anh ta đúng là bệnh rồi, vừa nãy chẳng phải chính anh ta lấy hôn nhân ra đe dọa tôi sao.
Biết mình đuối lý, Hàn Tuấn Nam hạ giọng nhận lỗi: “Tiểu Lê, anh biết vừa rồi anh sai rồi, anh xin lỗi em được chưa? Em không biết đâu, anh làm vậy là có lý do, anh cũng hết cách rồi.”
Nhìn anh ta nhăn nhó buồn bã, tôi cười lạnh mà không nói gì. Thực ra, tôi cũng khá tò mò xem lý do củ chuối gì mà anh ta đưa ra.
05
“Tiểu Lê, em cũng biết mẹ anh và anh trai anh đều đã mất, mấy năm nay trong nhà đều do chị dâu anh lo liệu, còn phải chăm sóc ba anh đã già. Nhất là hồi anh học đại học, chị dâu anh phải vất vả kiếm tiền lo học phí và sinh hoạt phí cho anh, chưa bao giờ than vãn một lời. Chị ấy đã hy sinh cả đời cho gia đình chúng ta. Nếu anh không biết báo đáp, chẳng phải là kẻ vô ơn sao?”
Tôi im lặng lắng nghe mà không mở miệng. Nghe thì thương cảm đấy, nhưng chẳng lẽ vì thế mà được quyền làm mọi chuyện mình muốn?
Hàn Tuấn Nam tiếp tục giải thích: “Có lẽ là do cuộc sống quá khó khăn, thêm nữa anh trai anh không còn, chị dâu anh không con không cái. Năm nay chị ấy còn bị trầm cảm. Dù vậy, khi anh khuyên chị ấy tìm một người thích hợp để tái hôn, chị ấy cũng không chịu… Haiz, chị dâu anh thật sự rất đáng thương. Tiểu Lê, em có thể thương chị ấy, cũng như thông cảm cho anh được không?”
Tôi vẫn lặng thinh không nói, trong lòng đã quyết định rằng nên dừng lại trước khi quá muộn.
Nói thật lòng, điều kiện của tôi không tệ, người theo đuổi tôi cũng không ít. Hàn Tuấn Nam hơn người khác ở sự bao dung và kiên nhẫn.
Không ngờ vừa mới bàn chuyện cưới xin, đã lòi ra một người chị dâu đầy mưu đồ thế này.