Điều khiến tôi không thể chấp nhận được là thái độ của Hàn Tuấn Nam.
Cứ cho là có một chị dâu không an phận đã đủ làm tôi ngần ngại, vậy mà Hàn Tuấn Nam vẫn một mực bênh vực chị ấy.
Nếu tôi có thể chịu đựng nổi điều này, thì tôi chẳng còn là Giang Lê nữa, cứ gọi tôi là Đức Mẹ Maria đi.
“Hàn Tuấn Nam, anh còn mặt mũi nào bảo tôi thông cảm chứ? Chị dâu anh cô đơn, lạnh lẽo là lỗi của tôi sao? Tôi thông cảm chị ấy? Anh sao không mở to mắt ra mà nhìn rõ, chính chị dâu anh cố tình gây sự với tôi! Mới gặp lần đầu đã giở trò, sau này chị ấy không lên trời luôn à? Tôi chịu không nổi. Anh còn dám quát tôi? Ngay cả ba tôi cũng chưa từng mắng tôi như vậy! Nói cho anh biết, tôi không hiểu nổi, càng không thông cảm nổi.”
Hàn Tuấn Nam vò đầu bứt tóc, thở dài, giọng nặng nề: “Tiểu Lê, đó là chị dâu anh. Em đừng nói chị ấy như vậy, chị ấy thật sự rất đáng thương, anh cũng hết cách.”
“Dễ giải quyết mà.”
Tôi nhếch môi cười lạnh, chậm rãi nói: “Vậy thì tôi rút lui. Hai người cứ vui vẻ sống bên nhau, tôi là người ngoài, sẽ không làm phiền nữa.”
Mặt Hàn Tuấn Nam biến sắc, nhíu mày không vui: “Tiểu Lê, sao em nói chuyện khó nghe vậy? Quá đáng quá rồi…”
Tôi chẳng buồn nghe thêm: “Xuống xe! Xuống xe! Anh nói tôi khó nghe? Sao không thấy chị dâu anh làm chuyện khó coi? Nói thẳng luôn, tôi là một người ích kỷ, kiểu hôn nhân đầy hệ lụy thế này tôi không đời nào chọn.”
Những lời thẳng thừng và dứt khoát của tôi như đâm vào lòng Hàn Tuấn Nam. Anh ta thất thần nhìn tôi, lẩm bẩm: “Tiểu Lê… nhất định em phải tuyệt tình như vậy sao?”
Tâm trạng tôi vốn đã bực bội, chẳng muốn nghe thêm lời nào. Tôi nói: “Hàn Tuấn Nam, lúc nãy chỉ cần anh bênh vực tôi một chút, tôi cũng sẽ không dứt khoát chia tay thế này. Anh không xuống xe đúng không? Không xuống thì tôi xuống!”
Nói xong, tôi bước xuống xe, đóng sầm cửa rồi rời đi.
06
Sau khi rời khỏi nhà Hàn Tuấn Nam, hôm sau tôi mới nhờ bạn tới lấy xe về giúp.
Trong thời gian này, Hàn Tuấn Nam gọi vô số cuộc điện thoại, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn WeChat. Tôi bực bội quá mà chặn luôn hết mọi liên lạc.
Không liên hệ được trực tiếp, Hàn Tuấn Nam đành đổi sang chiến thuật vòng vo.
Khi cô bạn thân Diệp Vân Du gọi điện rủ tôi ra ngoài, tôi đang rảnh rỗi nên liền đồng ý ngay.
Khi tôi ăn mặc xinh đẹp xuất hiện trước mặt Vân Du, cô ấy nhìn tôi không nói nên lời. Ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt tôi như một chiếc máy quét.
“Chỉ mấy ngày không gặp mà quên mất mặt tôi rồi à?”
Tôi tháo kính râm xuống, trêu chọc.
Vân Du nhìn tôi như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, từ tốn hỏi: “Nghe nói cậu và Hàn Tuấn Nam cãi nhau rồi?”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Không hẳn cãi nhau, mà là dứt khoát chia tay.”
Vân Du: …
“Cậu ăn diện lồng lộn thế này chẳng giống người vừa chia tay gì cả.”
“Chia tay á? Đây đâu phải chia tay, mà là thoát khỏi địa ngục đúng lúc. Tất nhiên phải tràn đầy sức sống chứ.” Tôi nghịch chiếc kính râm trong tay, điềm nhiên nói.
Vân Du nhìn tôi mà cạn lời, thử thăm dò: “Tớ thấy cậu chỉ đang giận dỗi, cố tình làm lơ Hàn Tuấn Nam thôi đúng không? Hai cậu trước giờ vẫn là đôi tình nhân kiểu mẫu, là minh chứng rõ nhất cho câu ‘hữu tình nhân chung thành quyến thuộc’ mà.”
Nghe vậy, tôi bật cười, nhướng mày nói: “Cậu lại chẳng biết tớ là người thế nào. Tớ chẳng phải kẻ mê muội vì tình yêu. Chọn Hàn Tuấn Nam chẳng qua vì anh ta đối xử tốt với tớ. Tất nhiên, nói tớ không có chút cảm tình nào với anh ta thì không đúng, nhưng chút cảm tình đó lại bị chính anh ta hủy hoại mất rồi. Nói thật, hôm đó xảy ra chuyện buồn cười đến mức nào cậu còn chưa biết đâu.”
Sau đó, tôi kể lại toàn bộ chuyện hôm đó cho Vân Du nghe.
Nghe xong, Vân Du buột miệng chửi thề, bực bội mắng: “Bị điên hết rồi à!”
“Đúng vậy, bọn họ bị điên cả, nên tớ mới phải nhanh chóng cắt đứt.”
“Hàn Tuấn Nam, cái tên khốn này, còn dám mặt dày nhờ tớ làm người hòa giải. Nếu tớ mà biết chuyện sớm hơn, chắc chắn đã tát anh ta bay khỏi đó rồi…” Nói tới đây, Vân Du bỗng nghĩ ra điều gì, sắc mặt lập tức lộ vẻ chột dạ.
Chưa đợi tôi hỏi, tôi đã hiểu nguyên nhân.
Bởi vì Hàn Tuấn Nam vừa bước vào.
07
Tôi đeo kính râm đứng dậy chuẩn bị rời đi. Không ngờ Hàn Tuấn Nam lại giữ tay tôi lại.
“Tiểu Lê, anh xin em đừng tuyệt tình như vậy, được không? Em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”
Hàn Tuấn Nam trông khá tiều tụy, giọng nói cũng khàn khàn.
Nhìn anh ta như vậy, tôi bật cười lạnh: “Cơ hội? Không phải là không thể.”
Ánh mắt Hàn Tuấn Nam lập tức sáng lên, vui mừng nói: “Tiểu Lê, anh biết mà, em vẫn còn yêu anh.”
“Nhưng tôi có điều kiện: anh phải đưa chị dâu của anh đi, sau này không cần thiết thì đừng để chị ta đến nhà nữa, không để chị ta xen vào bất kỳ chuyện gì của chúng ta. Anh phải nói rõ với chị ta rằng nếu chúng ta kết hôn, tôi mới là nữ chủ nhân. Chị ta phải hiểu rõ vị trí của mình và cư xử lịch sự với tôi. Được không?”
Tôi khoanh tay trước ngực, chậm rãi đưa ra yêu cầu.
Nghe tôi nói xong, mặt Hàn Tuấn Nam lộ rõ vẻ do dự: “Tiểu Lê, chị ấy là chị dâu anh. Anh trai anh mất sớm, anh không thể không lo cho chị ấy…”
Tôi biết anh ta sẽ phản ứng như vậy, cũng không thấy buồn, chỉ cười lạnh, giễu cợt: “Hàn Tuấn Nam, anh về với chị dâu của anh đi, đừng đến đây làm tôi thêm phiền.”
Nói xong, tôi hất tay anh ta ra, bước nhanh ra cửa quán cà phê.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng, trước mặt mọi người, Hàn Tuấn Nam lại quỳ xuống, hét lớn: “Tiểu Lê! Em biết anh yêu em nhất mà. Chúng ta bên nhau lâu như vậy, em nỡ lòng chia tay sao? Chị ấy là người thân của anh, chẳng lẽ em không thể chấp nhận gia đình anh được sao?”
Lập tức, mọi ánh mắt trong quán cà phê đổ dồn về phía chúng tôi. Một số người còn giơ điện thoại lên quay phim.
Tôi đảo mắt, không dừng lại giây nào, chỉ bước nhanh hơn rời khỏi quán.
Tôi không muốn mình giống một chú hề bị quay clip tung lên mạng để mọi người bàn tán. Còn Hàn Tuấn Nam, anh ta muốn làm gì thì cứ làm, giờ đây chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Nói là nói vậy, nhưng nghĩ đến việc anh ta quỳ gối cầu xin tôi trước mặt mọi người, tôi vẫn thấy rất bực mình. Anh ta đang giữ tôi lại hay cố tình làm tôi mất mặt?
Đúng là chẳng còn gì để nói.
08
Diệp Vân Du đuổi theo xin lỗi tôi liên tục.
Tôi biết cô ấy cũng không hay biết chuyện, dù sao tôi cũng chưa công khai việc chia tay với Hàn Tuấn Nam, nên cũng không trách cô ấy được.
Vậy là tôi lấy điện thoại ra, đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân, thông báo rằng mình không gặp được người phù hợp và giờ đã độc thân trở lại.
Tôi nghĩ làm đến nước này thì Hàn Tuấn Nam chắc phải từ bỏ thôi, đúng không?
Nhưng thực tế cho thấy, anh ta không những không buông bỏ, mà còn đeo bám hơn nữa.
Anh ta bắt đầu thường xuyên “tình cờ” xuất hiện dưới nhà tôi, ở trước công ty tôi.
Ban đầu tôi định làm ngơ, dù sao tôi cũng chẳng thể áp dụng biện pháp mạnh gì. Nhưng không ngờ anh ta ngày càng đi quá giới hạn.
Hôm đó sau giờ làm, vài đồng nghiệp trong công ty rủ nhau đi hát karaoke.
Mấy người chúng tôi tuổi tác xấp xỉ, sở thích tương đồng nên trò chuyện rất hợp. Ai nấy đều vui vẻ, uống chút bia rượu, lúc ra về còn cười đùa náo nhiệt.
Không ngờ ngay khi đang cười nói, tôi đột nhiên bị một người kéo mạnh sang bên. Bất ngờ quá, suýt nữa tôi ngã nhào.
Nhìn kỹ lại thì người kéo tôi chính là Hàn Tuấn Nam.
Mấy đồng nghiệp của tôi chưa từng gặp Hàn Tuấn Nam, thấy anh ta bất ngờ động tay động chân với tôi thì tưởng là kẻ quấy rối, thế là mấy chàng trai lập tức vây lại.
“Ê, làm gì đấy? Mau buông tay ra!”
Sắc mặt Hàn Tuấn Nam cực kỳ khó coi, giọng nói lại càng hung hăng, quát thẳng vào mặt đồng nghiệp tôi: “Liên quan gì đến mấy người! Cút ngay!”
Tôi tức điên, vừa cố giật tay ra vừa mắng: “Hàn Tuấn Nam, anh làm đủ chưa? Buông tay tôi ra!”