Trong lúc leo núi, tôi gặp một con chồn vàng chắn đường đòi tạ lễ.
“Cô em…”
Trước khi nó kịp cúi mình xin lễ, tôi đã nhanh chóng lên tiếng:
“Đại tiên, ông nhìn tôi giống người hay giống thần?”
Con chồn vàng trố mắt nhìn tôi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không thể tin nổi, lại thêm chút giận dữ, trừng trừng đôi mắt quát lên:
“Cô giống cái méo gì, cô đang nói lời của tôi!”
1
Dạo gần đây không có cảm hứng, tôi định lên núi tìm chút ý tưởng. Tôi lái xe đến bãi đỗ giữa lưng chừng núi, đeo bảng vẽ và màu, rồi đi bộ theo đường mòn lên đỉnh.
Đi được vài bước, tôi thấy phía trước có thứ gì đó màu vàng, lông xù, nhưng cận thị nặng không nhìn rõ là gì. Tôi cứ tưởng đó là một con mèo vàng.
“Tới đây nào! Này cục cưng!”
Tôi còn lục túi, lấy ra một cái xúc xích để dụ.
Đi thêm vài bước, tôi càng nhìn càng thấy lạ. Sao con mèo này lưng dài thế? Mà nó lại đứng dậy nữa.
Vẫn thắc mắc, tôi rón rén tiến gần hơn.
“Chết cha, con chuột to!”
Hóa ra là một con chồn vàng. Tôi vội nhét luôn cái xúc xích vào miệng mình, rồi làm bộ như không có gì, đi ngang qua. Con chồn đứng bất động nhìn tôi, cứ như không ngờ phần thưởng lại biến mất nhanh đến vậy.
Gặp chồn vàng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, vừa đi vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn thoại cho bạn:
“Hôm nay quên đeo kính, nhìn nhầm chồn vàng thành mèo.”
Bạn tôi hỏi lại: “Nó không chặn đường chứ?”
“Không đâu, nó chỉ đứng nhìn tôi thôi.”
“Ở quê tớ kiêng nhất là gặp chồn vàng chắn đường xin tạ lễ. Nó sẽ hỏi cậu giống người hay giống thần. Nếu cậu nói giống người, nó xin lễ không thành sẽ oán hận trả thù. Còn nói giống thần, nó thành thần, mà nếu sau này nó hại người, cậu sẽ gánh nghiệp báo.”
Tôi nghe xong cũng chẳng để tâm. Nghĩ bụng, chuyện như trong truyện tranh vậy, lại có thêm ý tưởng mới.
Lên tới đỉnh, tôi chọn một chỗ có phong cảnh đẹp, dựng giá vẽ. Quay lại định lấy nước suối để rửa cọ, thì phát hiện con chồn vàng cũng đi theo, đứng dưới gốc cây cách đó tầm hai mét. Tôi không chắc có phải do tưởng tượng không, nhưng nó như đang nheo mắt nhìn tôi.
Tôi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ vì mình không cho xúc xích mà nó để bụng tới mức này?”
Tôi móc túi, lấy ra nửa cây xúc xích còn lại, rồi gọi nó: “Tới đây nào! Lại đây tôi cho ăn!”
Nó nhìn tôi một lát rồi cũng tiến lại thật. Tôi ném cây xúc xích xuống đất:
“Ăn đi!”
Kết quả, nó chẳng thèm nhìn đến cây xúc xích mà chỉ chằm chằm nhìn tôi, rồi từ từ đứng thẳng dậy, thốt ra một câu bằng tiếng người:
“Cô em…”
Tôi hoảng hốt đến nhảy dựng khỏi ghế, nghĩ bụng: “Mình xui thế nào mà lại gặp phải chồn vàng xin tạ lễ thật!”
Trí óc tôi hoạt động nhanh như chớp.
Trước khi nó kịp cúi chào, tôi đã lên tiếng trước:
“Đại tiên, ông nhìn tôi giống người hay giống thần?”
Con chồn vàng ngớ người ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa không tin nổi, lại pha chút giận dữ. Nó trợn trừng hai mắt, quát lớn:
“Cô giống cái méo gì, câu đó là của tôi mà!”
Nó chống hông, lườm tôi:
“Cô nhanh miệng thật đấy! Tôi còn chưa kịp hỏi cô mà cô đã hỏi ngược lại tôi rồi! Cô giống người hay giống thần? Cô giống cái tay thợ xây Vương Đại Chùy, thích chơi bẩn như Arale, hay cái thằng trộm nắp cống ven đường ấy.
Thời buổi bây giờ khó sống thế nào hả? Bọc da người mà đi xin tạ lễ, đúng là đảo lộn trời đất, muốn gì làm nấy.”
Nhìn cái con nhỏ bé dưới đất chống hông mắng mình, tôi nghĩ: “Nó mồm mép thế này, mang về đối phó mấy ông bà thúc cưới chắc chắn ăn đứt.”
“Biến đi, đồ quỷ quái.”
“Dạ, đại tiên.”
Tôi vội vã thu dọn đồ đạc, lao xuống núi, phóng xe đi như bay.
Về đến nhà, tôi gọi ngay cho bạn:
“Cậu ơi, tớ vừa bị chồn vàng xin tạ lễ, còn bị nó chửi cho một trận. Nó mắng bậy kinh khủng! Con chồn vàng này mà về làng tớ chắc chắn chửi thắng mấy bà dì.”
Bạn tôi thắc mắc: “Cậu không sợ à? Nghe giọng cậu có vẻ còn hào hứng?”
Tôi nói: “Nó chửi mình rồi, chắc sẽ không bám theo nữa đâu.”
Bạn tôi thở dài: “Chồn vàng hay thù dai lắm. Tớ nghĩ nó vẫn sẽ tìm cậu, cậu nên nhờ người xem giúp đi.”
Nửa đêm, nghe tiếng động trên ban công, tôi bật đèn ra kiểm tra.
Bạn tôi đoán không sai.
Con chồn vàng ban sáng lại mò đến thật.
Lần này, nó lên tiếng trước. Đứng ngoài cửa kính, nó cúi chào:
“Này, cô em.”
Tôi ngắt lời nó, hỏi:
“Chồn vàng, năm nay tôi có vượng hay không?”
Nó nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi giơ tay gõ vào cửa kính:
“Lại đây, mở cửa rồi nói chuyện, tôi sẽ cho cô biết cô vượng hay không!”
2
Tôi quyết đoán kéo rèm lại, tắt đèn, chui vào phòng ngủ.
“Chắc là mộng du thôi mà.”
Chui trong chăn, tôi lấy điện thoại tìm kiếm: “Gặp chồn vàng bám theo thì làm sao?”
Mấy kết quả trên mạng khiến tôi lạnh sống lưng:
“Bị hút cạn tinh khí, trở thành xác khô.”
“Chờ bạn sơ hở rồi cắn chết.”
“Nhập hồn vào bạn, khiến bạn tự sát.”
Các câu trả lời cứ loạn xạ cả lên. Đang lướt xem thì biên tập viên nhắn tin tới:
“Bản vẽ phải nộp trong ba ngày nữa, nếu không sẽ không thanh toán nhuận bút.”
Tôi ném điện thoại sang một bên, lòng nghĩ: “Lần này lại không xong nữa rồi. Bị mắng lần ba mà còn bắt nộp tiếp, kiếm tiền đúng là khó thật. Cũng chẳng thà để con chồn vàng kia giết luôn cho rồi.”
Nói thế nhưng… sao tôi không nghe thấy nó động tĩnh gì nữa? Chẳng lẽ đi rồi?
“Bộp!”
Cửa sổ bị mở từ bên ngoài, một cái bóng chui vào, còn chưa kịp nhìn rõ là gì thì tôi đã cảm thấy bụng bị đá một cái đau điếng.
Ai nuôi mèo hay chó chắc sẽ hiểu cảm giác bị chúng nhảy lên người.
Tôi hét lên: “ông chơi úp sọt à!”
Tiếng nói lạnh lẽo cất lên bên tai:
“Hỏi năm nay vượng không, cô hỏi đúng giống loài chưa? Nhìn tôi giống chó ở điểm nào? Cô mới là chó đấy, đồ người da thú!”
Tôi giật mình, vội vàng ngồi bật dậy mở đèn.
Con chồn vàng ngồi trên gối, nheo mắt nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi bực bội nói:
“Tôi chỉ hỏi một câu, ông mắng tận mấy câu làm gì, đúng là cục súc.”
“Nói đi, ông tìm tôi xin tạ lễ làm gì? Muốn thành thần thì tự mà tu luyện đi, còn tìm người xin tạ lễ, tôi đâu phải Khương Tử Nha có bảng phong thần.”
Con chồn vàng nghe xong ngớ người ra, một lúc sau mới nói:
“Ai bảo tôi xin tạ lễ? Tôi là…”
Tôi đẩy nó xuống khỏi gối:
“Tránh ra!”
“Dù ông là gì đi nữa, tôi cũng không phong ông đâu. Muốn giết muốn mổ thì cứ làm, ông cũng bảo thời buổi giờ khó sống, kiếm tiền khó, ăn bẩn khó, chết quách cho xong.”
Con chồn vàng lại trưng ra vẻ mặt không thể tin được, nhưng lần này nó không nói gì cũng chẳng mắng chửi nữa.
Một lát sau, thấy nó vẫn ngồi im, tôi khẽ nói: “Không giết thì thôi, tôi đi ngủ đây. Ông từ đâu tới thì về đó.”
Nói rồi nhắm mắt lại. Chắc độ vài phút sau tôi cũng thiếp đi thật.
Lúc này tôi nói với con chồn vàng: “Trước khi đi, nhớ tắt đèn giúp nhé, để đèn suốt đêm phí điện lắm.”
“Phụt” một tiếng, đèn trong phòng tắt.
Ngủ một mạch đến sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng qua cửa sổ.
Vươn tay định với lấy điện thoại trên đầu giường, tôi lại sờ phải một thứ lông lá. Ngẩng đầu nhìn, thấy con chồn vàng hôm qua vẫn đang cuộn tròn trên đầu giường.
Nó mở mắt liếc tôi một cái rồi lại quay đầu ngủ tiếp.
“Ông chưa đi à?”
Con chồn vàng không thèm nhìn: “Tại sao phải đi?”
“Không đi chẳng lẽ ông định lấy mạng tôi?”
Con chồn vàng khẽ cười: “Mạng cô đáng mấy đồng? Bắt tôi hạ đạo hạnh đi giết cô à? Đừng tự dát vàng lên mặt mình.”
Tôi cầm điện thoại xem giờ, đã gần 11 rưỡi trưa, đang cân nhắc gọi đồ ăn hay nấu mì.
“Vậy ông ở nhà tôi làm gì? Mà nói thật, chồn vàng các ông xì hơi hôi lắm.”
Nghe vậy, nó bật dậy: “Ở nhà cô là phúc khí của cô đấy! Xì hơi của tôi là thứ các người phàm muốn ngửi cũng không được! Còn nữa, cô không đánh răng à, miệng cô còn hôi hơn.”
Tôi đảo mắt, lười đôi co với nó, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi xong xuôi, tôi ngồi ở phòng khách chuẩn bị gọi đồ ăn. Vừa đặt xong một suất cơm gà chiên thì nghe giọng con chồn vàng vọng ra từ phòng ngủ:
“Tôi cũng muốn ăn.”
Nó ngừng lại rồi nói tiếp:
“Tôi muốn ăn gà, cả một con cơ.”
Tôi trả lời: “Cho ông hai lá cải mà gặm nhé, còn đòi gà. Tôi không có tiền đâu.”
Nó nhảy tưng tưng lên bàn ăn, nói giọng nghiêm túc:
“Tôi là tiên, vào nhà cô tất nhiên phải được cúng bái chu đáo, cúng tốt rồi tiền tài sẽ dồi dào.”
Nghĩ một hồi, tôi đành gọi cho nó một con gà. Tôi rất mê tín về chuyện tiền bạc.
Tôi hỏi: “Ông là thần giữ nhà à?”
“Không phải!”
“Vậy ông đến nhà tôi làm gì?”
“Quản làm gì nhiều, tôi có hại cô đâu.” Nó nhảy lên quầy bếp, giơ móng mở cửa tủ lạnh.
Nó bưng ra một chiếc bánh rất đắt, đóng tủ lạnh lại rồi vui vẻ ngồi trên quầy ăn.
Tôi đang định nói “Đừng ăn bánh của tôi,” thì nó bất ngờ nói thêm:
“Coi như tôi ban phúc cho cô một tháng vậy!”
Lời định nói nghẹn lại, tôi nghĩ: “Thôi thì ông liệu mà giúp tôi kiếm tiền đi. Không thì… không thì tôi chẳng đủ tiền mua cả cái bánh đâu.
Cái bánh đó là Black Swan mà.”
3
Trong bữa ăn, nhìn con chồn vàng đang ăn ngấu nghiến trên bàn, tôi không nhịn được mà nói:
“Đằng nào cũng là tiên, hít vài hơi khí trời là đủ rồi chứ gì.”
Nó chẳng thèm để ý, tiếp tục ngồm ngoàm ăn sạch một con gà nướng to bằng nó. Ăn xong còn liếm móng vuốt một cách thỏa mãn.
“Tôi không có bàn thờ thờ cúng, chỉ có đồ ăn thực tế thôi.”
Tôi thắc mắc: “Thờ ông phải làm đúng cách hả? Dùng bảng gỗ hay giấy? Có phải còn phải đốt tiền vàng không? Nếu không thờ cúng thì ông không cho tài vận à?”
Nó khinh khỉnh xua tay:
“Không cần đâu. Tôi không bận tâm mấy chuyện đó. Chỉ cần mỗi ngày cô cho tôi ăn gà, vịt, cá, đồ ăn vặt và sữa chua là được rồi.”