Tôi nghẹn lời. Gà, vịt, cá, đồ ăn vặt và sữa chua? Bây giờ giá cả leo thang, ngay cả tôi muốn uống sữa chua cũng phải đợi khuyến mãi 9,9 đồng một lốc mới dám mua.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, không biết nó đến để ban tài vận hay để làm thủng ví của tôi nữa.
Tôi chưa ăn xong cơm gà thì chuông cửa reo.
“Chào chị, đồ ăn đây ạ!”
Ngạc nhiên, tôi đứng dậy mở cửa:
“Nhưng tôi đâu có gọi đồ ăn.”
Ra mở cửa thì thấy một anh giao đồ ăn đứng đó, tay cầm ba túi đầy đồ ăn vặt và trái cây.
“Chào chị, đồ ăn của Hoàng Tiểu Tuyết, chị kiểm tra số đuôi điện thoại nhé.”
Tôi xua tay:
“Không phải tôi gọi đồ ăn đâu.”
“Chị không phải Hoàng Tiểu Tuyết?”
“Không.”
Anh giao hàng nhìn điện thoại rồi nhìn lại số nhà:
“Đúng địa chỉ mà, đây là đồ ăn của Hoàng Tiểu Tuyết.”
Từ trong nhà, một giọng nam trẻ vang lên rõ ràng:
“Do tôi gọi. Số đuôi 1025.”
Sau khi anh giao hàng rời đi, tôi nhìn ba túi đồ ăn dưới đất, quay lại nhìn ”con” tiên đang ngồi trên bàn:
“Ông tên Hoàng Tiểu Tuyết?”
Nó phe phẩy đuôi gật đầu.
“Ông dùng điện thoại tôi để gọi à?”
Nó cười hề hề:
“Đúng vậy.”
Tôi run rẩy mở điện thoại kiểm tra hóa đơn, thấy trước đó nửa tiếng đã chi 532 đồng. Lập tức chóng mặt.
Nghiến răng hỏi:
“Ông làm sao biết mật khẩu?”
“Khi cô gọi gà, tôi thấy.”
Tôi ôm ngực, nước mắt lã chã:
“Ông tiêu tiền như thế này, hay là giết tôi luôn đi cho xong.”
Nó chẳng quan tâm, đi ra cửa, thấy không có ai thì kéo một túi đồ ăn vào phòng khách, chọn lấy chọn để mà ăn.
Đến chiều, biên tập viên lại nhắn nhắc tôi nộp bản vẽ. Tôi đành biến đau thương thành sức mạnh, cầm theo ít đồ ăn vặt và sữa chua vào phòng vẽ. Kỳ lạ là hôm nay tôi vừa cầm bút lên đã nảy ra ý tưởng, vẽ liền một mạch cho đến khi trời tối.
Hoàng Tiểu Tuyết vừa nhai một gói mì ăn liền vừa bước vào, tiện tay bật đèn giúp tôi.
“Đui mắt đều có lý do cả.”
Tôi cảm hứng tràn đầy, nhân lúc này cố gắng hoàn thành bản vẽ. Qua một lúc lâu, Hoàng Tiểu Tuyết lại nhảy lên bàn, cúi chào hỏi: “Cô xem tôi…!”
Tôi đột ngột hỏi: “Ông chẳng lẽ thích tôi đấy à?”
Có truyện yêu rắn tinh, yêu hồ ly tinh, nhưng tôi chưa từng thấy ai yêu chồn vàng cả.
Bắt đầu tưởng tượng linh tinh, nghĩ đến cái lưng dài của nó, tôi nổi da gà.
Nó vứt cái bánh đang cầm trong tay, đứng phắt dậy. Trông dáng vẻ này chắc lại định mắng tôi.
“Đi chết đi! Ta sắp tu thành chính quả rồi, sao có thể thích con người, huống chi là loại ngốc như cô.”
Mắng xong, nó vút cái biến mất.
Tôi nhướng mày cười nhạt, lặng lẽ nhặt mấy món ăn vặt trên bàn mở ra.
Cái thứ nhỏ nhỏ này cũng dễ thương thật.
Mười giờ, hoàn thành bản vẽ, tôi định nấu mì ăn.
Ngoài phòng khách, Hoàng Tiểu Tuyết ngồi trên ghế sofa xem phim.
Tên phim là Mộ Chồn Vàng.
Đúng lúc chiếu đến cảnh chồn vàng xin tạ lễ.
“Đồng hương ơi, đồng hương, ông xem tôi giống người hay giống thần?”
Hoàng Tiểu Tuyết quay đầu, biểu cảm giống y như con chồn vàng trong phim, nhạc phim kinh dị từ từ nổi lên, tạo ra một bầu không khí kỳ quái.
Nó mở miệng: “Cô em.”
Bầu không khí kỳ lạ lập tức biến mất, lại còn hơi buồn cười.
“Cô xem tôi giống người hay giống thần?”
Tôi quay lưng lại, đáp: “Ông giống anh hùng Lương Sơn Bạc Hắc Toàn Phong Lý Quỳ.”
4
Sáng hôm sau, tôi gửi bản vẽ đã hoàn thành cho biên tập viên, buổi chiều nhận được tiền nhuận bút.
Ba mươi ngàn hai trăm hai mươi mốt đồng ba xu, tăng hơn mười ngàn so với trước.
Nhìn Hoàng Tiểu Tuyết đang nằm trên ghế sofa xem TV, tôi thầm nghĩ: “Lẽ nào nó thực sự mang tài lộc đến cho tôi?”
Nó ngẩng đầu nhìn tôi:
“Nhìn gì mà nhìn. Cô vừa nhận nhuận bút đúng không? Gọi cho tôi một con vịt quay đi.”
Vừa nói nó vừa cầm điều khiển, không tự nhiên lắm:
“Tôi vừa xem Thiên Hạ Vô Tặc, thấy họ ăn vịt quay mà thèm quá.”
Tôi cầm kính đeo lên, trời ơi, hóa ra nó xem phim khóc sưng cả mắt.
“Ông mềm yếu thế? Còn cảm xúc hơn cả con người!”
Nó tức tối quay lưng đi, không thèm trả lời.
Ngày hôm sau, vào thứ sáu, tôi đến lớp dạy học sinh.
Buổi tối vừa về nhà, Hoàng Tiểu Tuyết đã dùng điện thoại tôi gọi đồ ăn.
Trong lúc đợi đồ ăn tới, tôi vào phòng tắm tắm rửa.
Đang gần xong mới nhận ra quên mang khăn tắm. Nghĩ một lúc, tôi gọi với ra ngoài nhờ nó mang khăn tắm để ngoài kệ cho tôi. Một lát sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao tầm 1m8, mình trần với cơ bụng rắn chắc, mặc chiếc quần ngắn màu vàng, hai chân thon dài, bước vào cầm theo khăn tắm.
Tôi đứng dưới vòi sen, hai mắt nhìn nhau trong vài giây, rồi chợt nhận ra, vội lấy tay che đi chỗ cần che. Tôi hoảng hốt nép mình trong góc phòng, vơ đồ vật gần đó ném vào anh ta:
“Ngươi là ai? Biến thái à? Không thấy tôi đang tắm sao? Cút ra ngay!”
Phòng tắm nhỏ xíu chẳng có chỗ nào để trốn, tôi giật lấy khăn tắm từ tay anh ta quấn chặt quanh người.
“Không phải cô nhờ tôi mang khăn tắm vào sao?”
Hoàng Tiểu Tuyết, với đôi mắt ướt át, nhìn tôi vô tội, giơ hai tay lên:
“Đúng không?”
Tôi quá sốc, xấu hổ, lắp bắp không nói thành lời:
“Tôi… tôi… ông… biến thái!”
Hoàng Tiểu Tuyết khoanh tay lại, nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Chỉ cái thân hình đó của cô, tôi còn sợ mình bị đau mắt nữa.”
Tôi không chịu nổi nữa, hét to:
“Tôi đánh chết ông!”
Hoàng Tiểu Tuyết bị đánh đến mức chạy khắp nơi:
“Có phải lỗi của tôi đâu, tôi đâu biết vừa đẩy cửa vào đã hóa thành người.
“Chỉ là chuyện nhỏ, coi như bị mèo hay chó nhìn thấy thôi mà.
“Đừng khóc nữa, đừng đánh nữa.
“Cô em ơi, mai tôi tặng cô thêm tài lộc, chịu không?”
Đánh mệt, tôi ngồi phịch xuống sofa, mắt vô hồn nhìn vào màn hình TV.
Hoàng Tiểu Tuyết thò đầu ra từ sau rèm cửa, khuôn mặt đẹp trai mỉm cười:
“Hết khóc rồi hả?”
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi:
“Ông nói thật hả?”
“Nói gì cơ?”
“Mai tặng tôi thêm tài lộc.”
Nó từ từ bước ra, ngồi xuống sofa:
“Tặng, nhất định tặng, sắp có tin vui ngay bây giờ đây.”
Tôi quay lại nhìn:
“Ông nói thật không?”
Nó cầm điều khiển bật TV:
“Chắc chắn thật.”
Nửa tiếng sau.
Nhận được tin nhắn từ biên tập viên: bộ truyện tranh bị flop năm trước của tôi được một nhà sản xuất mua bản quyền để chuyển thể thành phim.
Tiền bản quyền năm mươi ngàn, chia theo tỉ lệ 60:40, tôi nhận được ba mươi ngàn.
Hoàng Tiểu Tuyết ngồi gặm khoai tây chiên, nhẹ nhàng hỏi:
“Vui chưa?”
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay vào phòng.
“Không ăn cơm sao?”
Hoàng Tiểu Tuyết hét lên sau lưng.
4
Cuối tuần, công việc bán thời gian của tôi là dạy mỹ thuật tại một lớp luyện thi.
Sáng thứ bảy, tôi dậy lúc tám giờ, mắt thâm quầng nặng trĩu, trong lòng chửi thầm Hoàng Tiểu Tuyết không ngớt.
Đêm qua tôi trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ đến việc bị nhìn thấy hết mà bực mình.
Vậy mà kẻ đầu sỏ lại đang nằm chễm chệ trên ghế sofa, đắp một chiếc chăn mỏng, tư thế ngủ như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Đồ chồn vàng.”
Tôi lẩm bẩm mắng nhẹ một câu rồi cầm chai sữa bước ra ngoài.
Sáng dạy hai tiết, đến trưa được nghỉ, phụ huynh đến đón học sinh về. Tôi đang băn khoăn không biết gọi đồ ăn hay xuống phố ăn một tô mì Lan Châu.
“Giang Lạc, có người tìm chị.” Một đồng nghiệp chạy tới gọi.
“Là ai vậy?”
Tôi thầm nghĩ ngoài phụ huynh học sinh thì còn ai vào đây nữa.
“Người đó tóc dài, khá đẹp trai, đang mặc quần áo của chị, chẳng lẽ không phải bạn trai chị?”
Tôi sững sờ, tóc dài? Mặc đồ của tôi?
Từ trong lớp đi ra, từ xa đã thấy ở quầy lễ tân đứng một người rất cao. Tôi đeo kính, chậm rãi tiến lại gần. Anh ta mặc một chiếc áo khoác đỏ, bên trong là áo thun đen bó sát để lộ cơ ngực rõ ràng. Phía dưới là một chiếc váy đen, chân đi đôi dép lông hơi ngắn.
Trời ơi.
Hoàng Tiểu Tuyết mặc đồ của tôi tới tận đây.
Mấy đồng nghiệp ở quầy lễ tân nhìn tôi với ánh mắt kiểu “hóa ra chị thích dạng này à?”, giống như cái biểu cảm của mọi người trong phim khi thấy Lee Kwang Soo có tình cảm ở nơi làm việc vậy.
“Chào cô em.”
Tôi lúng túng gãi đầu, mắt dáo dác tìm chỗ trốn, rồi bất ngờ quay lưng chạy biến.
Ôi trời ơi, tôi không muốn quen biết anh ta đâu!
Hoàng Tiểu Tuyết ba bước thành hai, vươn tay túm lấy áo tôi:
“Chạy cái gì mà chạy?”
Anh ta hạ giọng: “Bỏ ra ngay.”
“Ông không đặt đồ ăn giao tận nhà cho tôi, thế nên mới đến tìm cô. Dẫn tôi đi ăn đi, đói sắp chết rồi.”
Dưới ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, tôi bị anh ta túm áo kéo xuống lầu.
“Bỏ… bỏ tôi ra, tự đi mà đi.” Tôi chỉ muốn cách xa anh ta một chút, thật xấu hổ, thật gây chú ý.
Tôi tiện đường chọn đại một quán ăn, Hoàng Tiểu Tuyết gọi mấy món lớn, còn kêu thêm một bát cơm to.
Tôi ngồi cúi đầu, cầm cốc nước hỏi khẽ: “Tại sao ông mặc đồ của tôi?”
“Tôi không có đồ mà, chẳng lẽ lại khỏa thân ra ngoài?”
Hoàng Tiểu Tuyết nhìn bàn bên cạnh thấy họ tráng bát đũa, liền bắt chước. Ban đầu chỉ tráng bộ của mình, nhưng thấy cặp đôi bàn bên, chàng trai đưa bát đũa đã tráng cho bạn gái.
Hoàng Tiểu Tuyết hơi ngập ngừng, cũng đưa bát đũa đã tráng của mình cho tôi, sau đó lại tráng một bộ khác cho mình.
Nhìn anh ta học theo con người, tôi nghĩ chắc mới xuống trần không rành lắm.
“Ăn xong tôi đưa ông đi mua hai bộ đồ nhé.”
Hoàng Tiểu Tuyết ngạc nhiên: “Mua đồ làm gì, cô có nhiều quần áo lắm, tôi có thể mặc đồ của cô mà. Vả lại cô không hay tiếc tiền sao?”
Giọng nói của anh ta hơi to, khiến cô gái bàn bên quay lại nhìn.
Tôi lấy tay che mặt, nói nhỏ: “Ông là giống đực, giống đực thì nên mặc đồ của giống đực.”
Ăn xong, tôi dẫn Hoàng Tiểu Tuyết ra phố đi bộ, mua cho anh ta hai bộ quần áo, còn mua cả một đôi giày lông có màu giống màu lông chồn vàng.
Tôi đưa túi đồ ăn vặt cho anh ta: “Về nhà đi, tôi phải làm đến chín giờ hơn mới xong.”
Anh ta nhìn tôi đăm đăm, không nhúc nhích.
“Cầm lấy đi, nặng lắm đấy.” Tôi dúi vào tay anh ta.
“Xong việc thì ở lớp chờ tôi, tôi đến đón.”
Nói xong, anh ta cầm quần áo, đồ ăn vặt rồi đi.
Tôi gọi với theo: “Tôi đi xe đạp mà, không cần đón đâu.”