Bạn trai bất ngờ mất trí nhớ, may thay, cái đầu chuyên phát hiện trà xanh không bị ảnh hưởng.
Tình đầu trà xanh thổ lộ vẫn còn yêu anh ta.
Bạn trai: “Bị ông già tám mươi tuổi đuổi khỏi nhà, định tìm tôi làm người gánh chịu?”
Gã bạn trai đực rựa còn xúi sau lưng anh ta bỏ tôi.
Bạn trai: “Mặt to như cái mâm, lo chuyện đâu đâu mà đòi quản đến cả ông già tôi?”
Đến cả cô em gái nuôi của bạn trai cũng định xen vào, tuyên bố họ là thanh mai trúc mã và đã được hứa hôn từ nhỏ.
Lần này bạn trai không nói gì cả.
Anh ta thẳng thừng đá người ra khỏi cửa. Tôi đứng bên cạnh cười như lợn kêu.
Kết quả, anh ta quay lại xỉa tôi: “Tạo sự chú ý để leo lên vị trí này à?”
Tôi: “….”
Haha, tốt hơn hết là bỏ ngay bàn tay như heo quay đang đặt trên eo tôi ra đi đã!
1
Giang Trân bị một biển quảng cáo ven đường đập trúng và mất trí nhớ.
Lúc đó tôi đang thử váy cưới trong cửa hàng.
Chỉ trong một thoáng tay tôi run lên, chiếc khăn voan trị giá hai mươi nghìn nhân dân tệ đã bị làm hỏng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi liền truy hỏi chi tiết.
Trợ lý Lưu ở đầu dây bên kia ngập ngừng:
“Chị Dư, chị mau đến đây đi, tình hình của Giang tổng có hơi phức tạp…”
Chính thái độ đó khiến tôi tưởng tượng ra đủ cảnh tượng khủng khiếp: Giang Trân thiếu tay thiếu chân, bị thương nặng đến không nhận ra nổi.
Cuối cùng, tôi cắn răng chấp nhận.
Ba năm tình cảm đâu phải dễ dàng.
Cho dù Giang Trân có trở thành người thực vật, tôi cũng cưới!
Thế nhưng khi đến bệnh viện, tôi mới hiểu vì sao trợ lý Lưu lại lúng túng như thế.
Trí nhớ của Giang Trân bị rối loạn do cục máu tụ ở sau đầu.
Anh ấy quên mất tôi, quên hết cả ba năm bên nhau của chúng tôi.
Mà lý do khiến anh bị biển quảng cáo đập trúng…
Liên quan đến Thẩm Y Y.
Hiện tại, cô ta đang ngồi trước cửa phòng bệnh của Giang Trân, khóc như hoa lê ướt mưa.
“Anh Trân, anh thật ngốc, vì cứu em mà bị thương…”
Tôi quan sát kỹ người phụ nữ này.
Tóc dài tha thướt, dáng vẻ thuần khiết đáng yêu, đúng chuẩn khuôn mặt tình đầu.
Nghe nói cô ấy là mối tình đầu của Giang Trân. Hai người đã yêu nhau suốt bảy năm, từ thời trung học đến đại học.
Sau đó Thẩm Y Y đi du học và họ chia tay.
Năm sau, tôi gặp và quen Giang Trân qua một buổi mai mối.
Hai người hợp nhau từ lần đầu gặp mặt, bố mẹ đôi bên cũng đã ra mắt, và đám cưới được định vào tháng sau.
Trước đó, Giang Trân chưa bao giờ nhắc đến mối tình đầu này.
Tôi chỉ vô tình biết được trong một bữa tiệc khi bạn của anh lỡ miệng.
“Du Dư, cô đúng là may mắn, cây do người trước trồng, người sau hưởng bóng mát.”
Qua lời họ, tôi biết trước kia Giang Trân rất khác bây giờ.
Anh từng là chàng trai ngại ngùng, sẵn sàng chạy ba con phố chỉ để mua kem cho bạn gái khi cô làm nũng.
Còn hiện tại…
Với miệng lưỡi đanh đá và chuyên trị trà xanh, không biết đã khiến bao trái tim thầm mến anh tan vỡ.
Lần đầu Giang Trân dẫn tôi về nhà ra mắt, bố mẹ chồng tôi đều rơi nước mắt.
“Tiểu Dư, có con làm dâu nhà họ Giang, đúng là phúc của ông bà tổ tiên!”
Tôi không kìm được tò mò nên hỏi riêng Giang Trân về chuyện của Thẩm Y Y.
Nghe xong, anh nhăn mặt, thở dài:
“Ngày còn trẻ không hiểu sâu cạn, vợ ơi, đừng nhắc đến cái đoạn lịch sử đen tối đó được không?”
Miệng thì chê bai, nhưng cuối cùng Giang Trân vẫn thú nhận, hồi đó Thẩm Y Y đã phản bội anh, cắm sừng anh.
Anh liền quay sang mắng xối xả cậu bạn đã lỡ lời.
Yêu nhau ba năm, Giang Trân luôn tỏ ra là một người lý trí và tỉnh táo.
Chẳng cần tôi mở lời, mấy cô gái ve vãn xung quanh đều bị anh “hù chạy” hết.
Nhưng giờ đây, tôi lại không chắc chắn.
Thậm chí trong lòng còn dấy lên cảm giác lo lắng và bất an.
2
Trong phòng bệnh.
Giang Trân đang ôm đầu đau nhức, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm vào Thẩm Y Y.
Cô ta ngượng đến mức đỏ bừng cả mặt.
Còn tôi, đứng ở cửa lòng bỗng lạnh toát.
Tiêu rồi.
Ánh mắt sâu thẳm như vậy, chắc chắn là yêu đến chết không hối!
Theo lẽ thường trong các câu chuyện,
có phải tôi nên biết điều mà rút lui, rồi chuẩn bị đón cảnh “hỏa táng” không?
Tôi còn chưa kịp chuẩn bị.
Thì Giang Trân đã nạp đủ năng lượng, sẵn sàng “xả súng”.
Anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, mở miệng là tiếng “quốc túy” quen thuộc:
“Tôi mất trí nhớ chứ không mất trí khôn, đồ ngốc đi chỗ khác giùm, cảm ơn.”
Thẩm Y Y bị anh mắng đến mức đứng hình!
“Giang Trân… em yêu anh nhiều như vậy, vì anh mà đặc biệt về nước!”
Giang Trân chỉ “ồ” một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Giản đơn thôi, nói dối thì cũng nói cho gọn lại.”
“Bị ông già tám mươi tuổi đuổi khỏi nhà, lên kế hoạch thất bại… đâu cần nói vòng vo thế?”
“Đáng tiếc, em tính nhầm người rồi.”
“Tôi không làm người chịu trận, cũng chẳng có sở thích đội mũ xanh.”
“Cút cút cút!”
Thẩm Y Y ngay lập tức đỏ mắt.
“A Trân, anh hiểu lầm rồi, em…”
Cô ta với đôi mắt đỏ hoe, tỏ ra vô cùng tủi thân như bị oan uổng.
Loạng choạng bước ra cửa, trông như một đóa hoa trắng mong manh sắp héo tàn.
“Đứng lại!” Giang Trân nhíu mày, gằn giọng. “Tôi cho cô đi chưa?”
“Em biết mà, A Trân, trong lòng anh vẫn có em…”
Vẻ mặt Thẩm Y Y lập tức sáng lên.
Đôi mắt đầy cảm động và hy vọng long lanh.
Nhưng tiếc thay, cô ta đang diễn cho người mù xem.
Giang Trân hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô.
Ánh mắt anh hướng thẳng về phía tôi, không chút cảm xúc.
“Đúng, chính là cô… cô y tá đứng ở cửa kia.”
“Người phụ nữ này làm tôi bị thương, báo cảnh sát giúp tôi, cảm ơn.”
Y tá… đứng tuổi?
Tôi cúi xuống nhìn mình.
Bộ áo thun trắng và quần dài vội vã mặc để đến thăm anh không chút cầu kỳ.
Ban đầu tôi còn rất hài lòng với thái độ của anh.
Giờ thì tôi nghiến răng tức tối.
Rất tốt.
Giang Trân, vợ của anh, “mất” rồi!
3
Giang Trân vẫn chưa biết rằng anh ta sắp mất vợ.
Bây giờ, điều duy nhất anh muốn là tính mạng của Thẩm Y Y.
“Kẻ tung tin đồn nhất định sẽ bị trời phạt!”
“Cô là cái thá gì, đáng để tôi bị thương để cứu sao?”
“Cô vội vã muốn rời đi như vậy, chắc chắn là muốn trốn tránh trách nhiệm.”
“Được thôi, cứ chạy đi, cơm tù miễn phí đang chờ cô, đừng có mà vô liêm sỉ.”
Một màn châm biếm liên hoàn bốn phát khiến mặt Thẩm Y Y đỏ bừng.
Kiểu đỏ mặt của sự xấu hổ và tức tối đến chết đi được.
“A Trân, có phải anh chưa hồi phục hoàn toàn không?”
“Trước đây anh không bao giờ nói nặng lời với em như vậy, em lo lắng anh sẽ hối hận…”
Nửa tiếng sau, chính cô ta mới là người hối hận.
Trợ lý Lưu đã mang đến đoạn video giám sát khi xảy ra vụ việc.
Đoạn video cho thấy:
Lúc 3 giờ chiều, Giang Trân bước ra từ tiệm trang sức, đi lại bình thường.
3 giờ 2 phút, Thẩm Y Y xuất hiện trước mặt Giang Trân, nói gì đó, rồi lao tới anh.
Giang Trân lùi lại từng bước, như thể đối diện với một con quái thú khủng khiếp.
Cuối cùng, anh quyết định trốn dưới một biển quảng cáo lung lay sắp đổ.
Và sau đó…
là một cảnh máu me mà đáng lẽ phải được làm mờ.
Đoạn video đột ngột dừng lại.
Có lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy mình thảm hại và xui xẻo đến vậy.
Gương mặt của Giang Trân tối sầm lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào Thẩm Y Y.
“Chi phí thuốc men 3.800 tệ, nghỉ dưỡng tại bệnh viện 1.500 tệ, cộng thêm các khoản mất công việc và bồi bổ dinh dưỡng, cho tròn số đi, 100.000 tệ.”
“Thanh toán qua Alipay hay WeChat?”
“Nhanh lên, chậm một phút là phí sẽ tăng gấp đôi.”
Trong khi chờ đợi, anh ta lại lẩm bẩm một mình:
“Nhưng mà bình thường tôi đến tiệm trang sức làm gì nhỉ?”
Đương nhiên là để lấy nhẫn cưới của chúng ta, anh yêu.
Ồ không, đúng rồi. Anh đã không còn vợ nữa rồi.
Tôi nhìn bạn trai với cái đầu quấn băng như cái bánh tét mà không khỏi cảm thấy thương hại.
Tại sao tôi lại có thể bình tĩnh như vậy ư?
Tự nhiên là vì tôi có quyền chắc chắn rồi.
Hãy nhìn xem, với cái tính cách xấu xa, chỉ biết cà khịa trời đất của Giang Trân, làm gì có đóa hoa trắng nào dám lại gần nữa?
Thẩm Y Y bị anh cà khịa đến mức không nói nên lời, chỉ biết xách túi chạy trốn.
Tốc độ nhanh đến nỗi có thể tham gia thế vận hội Olympic.
Thấy cô ta bỏ chạy, Giang Trân rất tức giận.
Anh quay sang tôi, nét mặt nghiêm trọng:
“Cô làm việc kiểu gì vậy, không phải tôi bảo cô giữ cô ta lại sao?”
“Nếu lần sau còn phạm sai lầm cấp thấp như thế này, tôi sẽ khiếu nại cô đấy.”
Sau lưng anh, trợ lý Lưu mở to mắt ngạc nhiên.
Miệng anh ta há rộng đến mức có thể nhét hai quả trứng gà vào.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
Giang Trân lại nhíu mày, sâu như một khe vực Mariana:
“Bây giờ làm y tá cũng bá đạo vậy hả?”
“Ông đây bỏ tiền ra thuê một bà tổ đến à?”
Trùng hợp thật.
Hôm qua trong phòng ngủ, chẳng phải ai đó cũng gọi tôi là “tổ tông” sao.
Cuối cùng, trợ lý Lưu – một nhân vật pháo hôi, đã không chịu nổi nữa.
Anh ta cẩn thận nhắc nhở:
“Giang tổng, ngài nhầm rồi. Cô Dư là bạn gái của ngài.”
“Tháng sau hai người sẽ kết hôn!”