Giang Trân cười lạnh: “Sao, đàn ông thì không được khóc chắc?”
“Nếu cô chịu dành thời gian làm mấy trò phân biệt giới tính này để suy nghĩ thêm chút, chắc trong đầu sẽ bớt đi không ít nước.”
Lâm Hàn ngẩn ra hồi lâu mới nhận ra Giang Trân vừa mắng cô ngu.
“Giang Trân, anh quá đáng rồi!”
“Y Y vừa từ nước ngoài trở về, anh lại bị mất trí nhớ, điều này chứng tỏ gì? Rõ ràng ông trời cũng muốn các người hàn gắn lại!”
“Chúng ta là bạn bè, tôi cho anh lời khuyên, hãy đá Du Dư đi. Dù gì anh cũng không nhớ cô ta nữa—”
Bốp—
Một chai rượu nặng nề đập xuống bàn trà.
Giang Trân với gương mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào Lâm Hàn, “Cô lấy tư cách gì mà dám nói như vậy?”
“Cô nghĩ mình là ai mà quản tới đầu của bố đây?”
Lâm Hàn bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch.
Thẩm Y Y mắt đầy nước, “A Trân, Lâm Hàn là bạn thân nhất của em, cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi…”
“Ồ, người bạn thân nhất mà cô nói, vào mùa hè năm ba đại học đã gửi cho tôi một loạt ảnh nóng, rồi hẹn tôi tới khách sạn.”
Bùm—
Một câu đơn giản, rõ ràng của Giang Trân giống như quăng một quả ngư lôi vào bể sâu.
Cả đám quái vật yêu ma đều choáng váng.
Lâm Hàn đờ đẫn.
Thẩm Y Y đứng hình.
7
Tôi nhanh chóng liên kết sự việc trong đầu.
Năm ba đại học…
Khi đó Giang Trân và Thẩm Y Y chưa chia tay.
Thế thì hành động này của Lâm Hàn là gì đây?
Đâm sau lưng bạn thân?
Tình bạn giả tạo vỡ lở rồi!
Quả dưa bở này to quá…
Trong phòng bao, câu chuyện vẫn tiếp diễn.
Giang Trân với giọng điệu như súng máy tiếp tục xả:
“Lâm Hàn, mấy năm nay tôi đã nhịn cô rất lâu rồi.”
“Vì nể mặt Triệu Kỳ, tôi vốn không định khiến cô bẽ mặt, nhưng cô lại cứ muốn làm tôi chướng mắt. Vậy thì, là do cô tự chuốc lấy thôi.”
“Là ai sau khi nhắn tin mập mờ, hôm sau mò tới tận nơi, khóc lóc thảm thiết trước mặt tôi, nhận sai không ngừng? Hồi đó tôi còn cố tình quay lại cảnh cô khóc lóc van xin. Hay là nhân dịp này, để cô hồi tưởng lại thanh xuân một chút?”
Mặt Lâm Hàn trắng bệch như tờ giấy.
Thẩm Y Y run rẩy: “Lâm Hàn, cậu—”
“Im miệng, ở đây tới lượt cô lên tiếng à!” Giang Trân tăng cường độ châm biếm, “Cái đầu cô làm bằng nhựa PVB hả, hỏng hết rồi.”
“Tôi bảo cô cút đi, không nghe được tiếng người sao? Hay cần tôi mời bác sĩ thú y tới hướng dẫn riêng?”
“Đóng giả tiểu bạch hoa vô tội cái gì, trà xanh ngàn năm thì về mà luyện lại kỹ năng diễn trò tệ hại của cô đi!”
Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa…
Giang Trân hoàn toàn nổi điên rồi!
Nhìn anh ta cà khịa khiến Lâm Hàn và Thẩm Y Y như đang nghi ngờ nhân sinh quan của mình.
Tôi không nhịn được, vỗ tay: “Hay lắm!”
Vút——
Ba ánh mắt cùng đổ dồn về phía tôi.
Á… bị lộ rồi…
Tôi thản nhiên đẩy cửa bước vào, đi tới bên cạnh Giang Trân, “Hay lắm.”
“Còn không nhìn xem tôi là ai.” Giang Trân hất hàm kiêu ngạo, “Chỉ với mấy chiêu đó, ai tin thì đúng là ngốc.”
Tôi nhìn anh mà lỡ thất thần một chút.
Tim bất giác đập loạn nhịp.
Giang Trân của bây giờ không còn vẻ trầm ổn ngày trước, thay vào đó là sự ngông cuồng, tự do và chẳng chút kiêng dè.
Giống hệt hình ảnh lần đầu tôi trúng tiếng sét ái tình với anh.
Đầy sức hút, tôi thích!
Tôi xem mà vui, Giang Trân cà khịa mà thoải mái.
Còn có người lại vừa buồn vừa tức.
Chẳng hạn như Triệu Kỳ ngoài cửa, vô tình nghe được toàn bộ.
Tay cầm khăn mặt, cứng đơ như tượng.
Biểu cảm trên gương mặt anh ta từ bối rối chuyển sang tức giận, nhanh đến mức khiến người ta thấy mà tội.
A…
Tự nhiên nhớ ra,
Triệu Kỳ và Lâm Hàn cũng đã yêu nhau lâu năm.
Thời gian còn dài hơn cả Giang Trân hồi trước.
Hẳn là tám năm rồi…
Ôi chao, anh bạn, đúng là ánh sáng xanh phủ khắp người rồi!
8
Đêm hôm đó, mọi thứ như rơi vào một mớ hỗn độn.
Trong tiếng gào giận dữ của Triệu Kỳ, “Mẹ kiếp Lâm Hàn, chia tay đi, ông đây không phục vụ nữa”, và gò má đỏ bừng của Lâm Hàn, bức màn hạ xuống.
Khi rời đi, tôi còn thấy Thẩm Y Y và Lâm Hàn đang giằng co.
Những lọn tóc bị kéo đứt tung bay trong không trung.
Từng là những người bạn thân tình nay quay sang cắn xé nhau, chẳng khác nào một màn đấu đá trên phim.
Về đến nhà, tôi dần nhận ra điều gì đó.
Quay lại, chặn đường Giang Trân ngay trước cửa, tôi hỏi:
“Anh cố ý phải không?”
Cố ý bóc trần cái ý nghĩ bẩn thỉu của Lâm Hàn trước mặt Thẩm Y Y, để hai người họ cắn xé lẫn nhau.
Giang Trân có một thói quen rất nhỏ.
Khi anh đang suy nghĩ hay tính toán điều gì đó, anh thường vô thức chạm vào ngón út của mình.
Vừa rồi, lúc gây chuyện trong phòng bao, tôi đã để ý thấy hành động này.
Giang Trân tặc lưỡi một tiếng, không nói gì, nhưng nét mặt đã nói lên tất cả.
Còn về phần đáng thương của Triệu Kỳ…
Giang Trân nhún vai:
“Lúc trước tôi đã ám chỉ với Triệu Kỳ, nhưng cậu ta không tin. Hình ảnh và tin nhắn đều đã rút lại kịp thời, chẳng còn bằng chứng gì.”
Một buổi tối đầy náo loạn.
Tôi đổ mồ hôi như tắm, đi tắm rửa trước rồi mệt mỏi chui vào chăn.
Trong trạng thái mơ màng, tôi cảm nhận có ai đó nằm xuống bên cạnh mình.
Một hơi thở quen thuộc và mang lại cảm giác an toàn…
Hả?
“Không đúng?!”
Tôi bật dậy mở mắt.
Trước mặt là Giang Trân, thân trên để trần, rất tự nhiên nằm ở phía bên kia giường.
Ánh mắt tôi khó khăn dời khỏi sáu múi bụng của anh,
cố gắng kiềm chế tim đập thình thịch, sau đó… một cước đá anh xuống đất.
Rầm——
Giang Trân ngơ ngác đứng lên từ sàn nhà.
Tôi mỉm cười nói với anh:
“Phòng khách, sofa, sàn nhà đều được, nhưng giường thì không.”
Vẫn không quên tội anh gọi tôi là “bà cô y tá”.
Phải để anh nhớ đời mới được.
Giang Trân ngẩn người một lúc, rồi nổi giận.
“Đây là nhà tôi mua!”
Thế là tôi cười tít mắt trêu lại anh:
“Nhưng bây giờ là của tôi.”
Một năm trước, Giang Trân đã sang tên căn nhà này cho tôi.
Nửa đêm anh lật qua lật lại giấy tờ nhà.
Giang Trân rầu rĩ, quay lưng ngồi ở mép giường, cái đuôi vô hình xụi lơ xuống đất.
Tôi nhịn cười, tiếp tục trêu:
“Nghĩ xong sẽ ngủ ở đâu chưa?”
Giang Trân liếc tôi một cái, mặt mày trông vô cùng tội nghiệp.
“Nửa đêm đuổi tôi ra ngoài, cô có phải là vợ tôi không?”
Tôi nhướng mày, đáp lại chính lời nói trước kia của anh:
“Không phải anh bảo không thích kiểu người như tôi sao?”
Giang Trân cứng đờ.
Biết mình tự vả, anh không nói lời nào, phồng má lên giận dỗi, trông cực kỳ tội nghiệp.
Tên đàn ông này.
Đối phó với anh, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
Khi trong lòng đã hả hê đủ rồi,
tôi trải một lớp đệm cao su lên sàn nhà trong phòng ngủ, đưa thêm một chiếc chăn.
Bảo Giang Trân tạm thời ngủ ở đây.
Xem như vì anh bị mất trí nhớ nên xử lý chậm lại.
Nửa đêm, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng,
tôi cảm giác có ai đó ôm lấy mình, còn ghé sát lại hôn lên mặt một cái.
Lại thêm mấy tiếng gọi “vợ ơi…” trầm thấp, dính dính.
Mùi hương quen thuộc vây quanh.
Tôi nghĩ chắc mình ngủ mơ thấy ảo giác thôi.
Trở mình, nhắm mắt lại, theo thói quen chui vào nơi ấm áp.
Đến sáng, khi nhìn thấy gương mặt điển trai phóng to ngay bên cạnh…
Tôi: !!!!!
Anh ta trèo lên giường từ lúc nào vậy chứ!!!
Hít sâu một hơi.
Rồi lại nhấc chân đá thêm phát nữa!
Bốp——
Giang Trân lại một lần nữa lăn về sàn nhà, và lần này tỉnh hẳn.
Ngơ ngác một hồi,
anh ta vừa xoa cái eo đau nhức, vừa giận dữ lên tiếng:
“Đã hung dữ thế này, chắc chắn cô không phải vợ tôi!”
9
Ăn xong bữa sáng do Giang Trân chuẩn bị trong tâm trạng khó chịu,
tôi nhận được cuộc gọi từ bố mẹ chồng đang ở nước ngoài.
Theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ chiều qua chúng tôi sẽ đi đón họ ở sân bay.
Nhưng không ai ngờ rằng, giữa chuyến bay, họ lại gặp phải thời tiết cực đoan do bão tuyết,
đành phải hạ cánh tạm thời tại điểm trung chuyển.
Chuyến về nước bị hoãn lại.
“Tiểu Dư, con vất vả rồi, chăm sóc Giang Trân chu đáo nhé.”
Qua màn hình video, mẹ chồng căn dặn rất nghiêm túc,
“Nếu nó có làm gì ngu ngốc hay bắt nạt con, cứ đánh cứ mắng, đừng ngại.”
Giang Trân tỏ ra không vui: “Mẹ, mẹ không thể quan tâm đến con chút sao?”
Mẹ chồng lật mắt, “Đồ nhãi ranh, con còn mặt mũi mà nói.”
“Nếu không phải tại con tự dưng mất trí nhớ, làm gì có những chuyện rắc rối này?”
“Mẹ cảnh cáo con, Tiểu Dư là người con dâu duy nhất mà mẹ công nhận, nếu con dám làm chuyện gì lộn xộn, mẹ sẽ giữ con dâu, đuổi thằng con đi!”
Giang Trân hừ một tiếng, “Con là con ruột của mẹ!”
Mẹ chồng: “Cũng có thể không phải.”
Hai mẹ con đấu khẩu như đang diễn tấu hài, tôi nghe mà thích thú.
Cái miệng sắc sảo của Giang Trân, ít nhất một nửa là được di truyền từ mẹ chồng.
Còn một nửa DNA còn lại…
Bố chồng lách qua khung hình.
“Nhớ nhé, thứ tốt nhất một người đàn ông có thể dành cho một người phụ nữ là sự chung thủy. Đừng có viện cớ mất trí nhớ mà làm bừa!”
Giang Trân tối sầm mặt.
Còn tôi, cười đến mức không đứng vững.
Dù sao đi nữa, bố mẹ chồng vẫn rất quan tâm đến tình trạng của Giang Trân.