14
Ngay khi tôi còn đang ngẩn người, chiếc khẩu trang đã bị anh tháo xuống.
Ánh mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng.
Thành thật mà nói, kể cả thời điểm ngông cuồng nhất của tôi trước đây, khi đối diện với một Lục Chấp như thế này, tôi cũng bất giác thấy sợ hãi.
Huống chi là bây giờ?
“Tôi đã chườm lạnh rồi, vài ngày nữa là sẽ khỏi.”
Tôi giải thích.
Lục Chấp im lặng một lúc lâu, sau đó nhếch môi không cảm xúc.
“Tôi cứ nghĩ em đối với ai cũng cứng rắn như thế. Ai ngờ ra ngoài lại để người khác bắt nạt dễ dàng vậy.”
Không rõ là mỉa mai hay chế giễu.
Tôi không biết phải nói gì.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức khiến tôi không thoải mái.
Tôi lùi lại một chút, chuẩn bị rời đi.
“Em—”
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa sổ, kèm theo một giọng nói vang lên từ bên ngoài:
“Này, Lục ca, sao anh lại khóa cửa?”
Giọng này nghe quen quen, tôi quay đầu nhìn lại.
Thẩm Tinh Thần?
Khi thấy tôi, anh ta còn ngạc nhiên hơn cả tôi thấy anh ta.
“Chị dâu?”
Tôi: ???
Thẩm Tinh Thần vừa lùi lại vừa cúi đầu:
“Xin lỗi xin lỗi! Làm phiền rồi! Tôi đi ngay đây!”
Tôi: “…”
Tôi không thể nhịn được, liếc xéo Lục Chấp một cái.
Nếu không phải vừa nãy anh cứ đòi tiến lại gần, sao lại khiến Thẩm Tinh Thần hiểu lầm như vậy chứ!?
Lục Chấp nhìn tôi, không hiểu sao tâm trạng lại có vẻ khá lên nhiều.
Anh nâng tay đeo lại khẩu trang cho tôi, rồi mới gọi Thẩm Tinh Thần.
“Lên xe.”
Thẩm Tinh Thần tự giác lên từ cửa sau, tay che mắt.
“Tôi không thấy gì! Tôi thực sự chẳng thấy gì cả!”
Tôi bất lực quay đầu lại, giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn bè trong sáng thôi, đừng hiểu lầm.”
Thẩm Tinh Thần hé một mắt qua kẽ ngón tay, biểu cảm đầy ngờ vực.
“Chị dâu đừng đùa chứ, chị còn đang đeo vòng đôi với Lục ca nữa kìa! Yên tâm, em là fan CP của hai người, chuẩn luôn!”
Tôi cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống.
Lẽ ra sau buổi livestream trước đó, tôi phải cất thứ này đi rồi! Nhưng gần đây bận quá, nên tôi quên khuấy mất, ai ngờ—
Khoảnh khắc này, tôi không dám ngẩng lên nhìn phản ứng của Lục Chấp.
Anh chắc chắn đã thấy!
Anh sẽ nghĩ gì về tôi?
Còn vương vấn tình cũ?
Muốn mượn danh tiếng bạn trai cũ để tạo scandal tình cảm?
Tôi thà để anh nghĩ theo cách thứ hai còn hơn!
Xe dừng lại trước cửa một hiệu thuốc, Lục Chấp xuống xe.
Thẩm Tinh Thần tặc lưỡi, ghé sát lại, hạ giọng nói:
“Chị dâu, theo em thì hai người cứ công khai luôn đi, khỏi phải kéo em vào làm lá chắn, phiền phức làm gì!”
Phiền phức?
Phiền phức chỗ nào?
Thẩm Tinh Thần, cậu nói rõ xem nào!
Tôi chưa kịp chất vấn, Lục Chấp đã quay lại, tôi chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
Anh đưa cho tôi một túi thuốc:
“Hai ngày tới nhớ nghỉ ngơi, về bôi thuốc vào.”
Tôi định nói không nghiêm trọng như vậy đâu, nhưng khí thế của anh quá mạnh, tôi chỉ biết cầm lấy.
“…Cảm ơn.”
15
Kể từ đêm hôm đó, tôi không còn gặp lại Lục Chấp nữa.
Tựa như mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi.
Khi vết thương trên mặt lành, tôi lại trở về đoàn phim tiếp tục quay.
Bầu không khí lại một lần nữa thay đổi kỳ lạ.
Lúc nghỉ ngơi, tôi nghe thấy có người thì thầm:
“Tôi nghĩ Thịnh Dao với Lục Chấp chắc chắn không có gì đâu! Nếu không, bị Dương Kỳ Kỳ chỉnh trên phim trường như vậy, sao Lục Chấp lại không có chút phản ứng nào?”
“Đúng vậy. Hai người này mà thật sự có gì, Lục Chấp kiểu gì cũng phải đứng ra bảo vệ cô ta, đâu thể để cô ấy bị bắt nạt như vậy?”
“Nói thật, nếu cô ta là bạn gái của Lục Chấp, sao mấy năm nay vẫn chỉ là nghệ sĩ tuyến mười tám?”
Người trong đoàn phim vốn rất giỏi thăm dò tình thế.
Huống hồ những gì họ nói cũng không phải không có lý.
“Thịnh lão sư, tối nay đoàn phim có buổi liên hoan, cô tham gia chứ?”
Phó đạo diễn nhiệt tình mời, tôi cũng không tiện từ chối, đành đồng ý.
Ban đầu tôi định chỉ đến ngồi một lát rồi về, nhưng không ngờ cả nhà sản xuất lẫn nhà đầu tư cũng có mặt.
Trong bữa tiệc, một nhà đầu tư cứ mời rượu tôi mãi, sau đó tay ông ta còn bắt đầu sờ soạng xuống eo tôi.
“Thịnh Dao, tôi xem phim của cô rồi, diễn xuất rất tốt! Vừa hay tôi có một bộ phim sắp tới, nếu cô sẵn lòng, chúng ta có thể thảo luận thêm về cơ hội hợp tác sau bữa tiệc này?”
Tôi mỉm cười với ông ta, giơ điện thoại lên lắc lắc:
“Hoặc, ông có hứng thú hơn với bản ghi âm này không?”
Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
“Thịnh Dao! Đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
Dương Kỳ Kỳ nửa tựa vào lòng nhà sản xuất, cười duyên giải vây:
“Ôi trời, làm gì mà căng thế? Thịnh Dao, mau xin lỗi ông Trương đi!”
Tôi quay lưng bước đi.
Không ngờ gã đàn ông đó lại đuổi theo, túm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi vùng mạnh, chiếc vòng tay ngọc trai lập tức đứt tung, những viên ngọc rơi lăn lóc khắp sàn.
“Thịnh Dao! Em—”
Mùi rượu nồng nặc, tay của gã đàn ông kia khiến tôi thấy kinh tởm.
Nhưng chưa kịp phản ứng, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng dáng thẳng tắp, giữ chặt tay hắn, đẩy mạnh ra xa.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy? Trời ơi, Thịnh Dao, em làm sao mà đối xử với ông Trương—”
Dương Kỳ Kỳ cũng chạy tới, khuôn mặt vốn định xem trò cười, nhưng khi nhìn rõ tình hình trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Lục… Lục Chấp?!”
Lục Chấp đứng chắn trước tôi, vai thẳng tắp, khí thế lạnh lùng áp đảo đến cực điểm.
Anh không để ý đến Dương Kỳ Kỳ, chỉ xoay người cúi xuống nhìn tôi, giọng nói nén đầy cơn giận:
“Hắn ta đụng vào em chỗ nào?”
Sợ anh đánh nhau làm ầm lên và lên cả tiêu đề báo, tôi vội nắm lấy vạt áo của anh.
“Không, em chạy nhanh.”
Những người khác cũng lục tục đi ra, biểu cảm lúng túng.
Lục Chấp không chỉ nổi tiếng mà còn là cổ đông của công ty, quan hệ với các lãnh đạo cấp cao rất tốt.
Những người này so với anh đều kém một bậc, lại cùng trong một ngành, chẳng ai muốn đắc tội với anh.
“Chuyện… chuyện này…” Giọng Dương Kỳ Kỳ run rẩy, “Hai người không phải không có gì sao?”
“Không có gì.” Lục Chấp vẻ mặt lạnh tanh, “Tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy.”
16
Im lặng chết chóc.
Tim tôi khẽ thắt lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh Chấp?”
Thẩm Tinh Thần từ phòng bên cạnh cũng đi ra, vừa thấy cảnh này thì sững người.
Quản lý rất nhanh đã chạy đến, đứng giữa để giảng hòa.
Lục Chấp chỉ vào gã đàn ông kia:
“Xin lỗi.”
Người được gọi là Tổng Trương chẳng còn vẻ hung hăng như trước, cúi đầu khom lưng xin lỗi:
“Xin, xin lỗi! Tôi, tôi không biết Thịnh Dao là người của anh!”
Lục Chấp quay sang nhìn Dương Kỳ Kỳ.
Dương Kỳ Kỳ mặt mày khó coi, gã đàn ông bên cạnh đẩy cô ta một cái, thúc giục:
“Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì! Mau xin lỗi ông Lục và cô Thịnh đi!”
Dương Kỳ Kỳ lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã, cắn môi rồi mới buông ra được vài chữ:
“…Xin lỗi…”
Thẩm Tinh Thần rõ ràng cũng lo chuyện càng làm to, ra hiệu cho tôi:
“Chị dâu, chị đưa anh Chấp về trước đi, chỗ này để em lo.”
Tôi kéo tay Lục Chấp, nhưng anh không phản ứng.
Tôi nhỏ giọng:
“Lục Chấp, em muốn về.”
Cuối cùng anh cũng động đậy, quay lại, tháo chiếc mũ bóng chày trên đầu xuống và đội lên đầu tôi.
“Ừ.”
…
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại ngồi trên xe Lục Chấp về nhà.
Ánh đèn neon lướt qua, trong xe yên tĩnh đến ngột ngạt.
Tôi phá tan bầu không khí:
“Hôm nay, cảm ơn anh—”
“Chuyện thế này, gặp nhiều lần rồi?” Lục Chấp ngắt lời.
Tôi hơi đau đầu, cuối cùng đành thở dài chịu thua.
“Ba, bốn lần gì đó. Nhưng tính em nóng, chưa bị thiệt bao giờ.”
Đương nhiên, nếu không như vậy, tôi cũng chẳng phải lăn lộn suốt mấy năm mà vẫn ở tuyến mười tám.
“Vốn dĩ cũng chỉ là kiếm tiền sinh sống, nổi hay không chẳng quan trọng.”
Lục Chấp im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
“Bố em không quản à?”
Tôi nhắm mắt:
“Anh cũng biết, tôi với ông ấy không hợp nhau.”
Tưởng rằng chuyện này sẽ khép lại, nhưng không ngờ Lục Chấp lại nói tiếp:
“Khi nào thì em cắt đứt quan hệ với ông ấy?”
Tim tôi khẽ chùng xuống, vô thức nhìn về phía anh.
Nhưng rồi nghĩ lại, với địa vị và năng lực của Lục Chấp hiện tại, muốn điều tra chút chuyện này đâu có khó gì.
Anh biết tôi là ai, cũng biết bố tôi là ai, so với người khác thì dễ đoán hơn nhiều.
“Tôi không nhớ nữa, chắc cũng lâu rồi.” Tôi trả lời qua loa.
Lục Chấp bất ngờ đạp phanh, dừng xe bên đường.
Tôi nhìn anh đầy thắc mắc, lại bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng của anh.
“Là sau khi chúng ta chia tay, đúng không.”
Không phải một câu hỏi.
Tôi không đáp.
“Thịnh Dao.”
Mi mắt anh khẽ cụp xuống, yết hầu chuyển động,
“Lúc đó em có nỗi khổ tâm, đúng không?”
Tôi vẫn không trả lời.
Bàn tay nắm vô lăng của anh siết lại, các ngón tay như nổi gân.
“Chỉ cần em nói là có, anh sẽ tin em.”