Tôi lùi lại một bước: “Vậy để em chờ anh hết giận rồi nói?”

“Không cần, vì cứ nhìn thấy em là anh đã giận rồi.

“Trừ phi em để anh làm bố đứa nhỏ, anh sẽ không giận nữa.”

“…”

Tôi chẳng muốn dài dòng với anh, nhét thẻ vào tay anh: “Trước đây em còn nhỏ không hiểu chuyện, yêu qua mạng rồi lừa tiền anh, giờ trả lại đây. Anh đừng chấp em, đừng báo cảnh sát bắt em nhé?”

Khuôn mặt Tống Thừa Diễn không hề lộ vẻ ngạc nhiên.

Anh chậm rãi nói: “Anh sớm đã nhận ra em rồi.”

“Nhưng em đâu có gửi anh ảnh mà?”

“Nghe giọng đấy, mấy cái tin nhắn thoại em gửi anh nghe không dưới trăm lần.

“Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã biết em là người bỏ rơi anh.”

Tôi hoàn toàn kinh ngạc.

Anh biết tôi đã lừa anh, vậy mà vẫn đối xử tốt với tôi như vậy.

Tôi mở miệng mấy lần, nhưng không biết phải nói gì.

13

Đúng lúc này, từ thang máy bước ra một người phụ nữ.

Cô ấy vẫy tay: “Bác sĩ Tống! Hoan Hoan bảo tôi mang cái tài liệu này cho anh.”

“Bạn gái anh không phải không muốn tới sao, cô ấy đang tăng ca, thật sự không rảnh nên bảo tôi chạy một chuyến.”

Lông mày Tống Thừa Diễn lập tức nhíu lại thành một cụm: “Ai cơ?”

“Anh không phải đang hẹn hò với Tiền Hoan sao, yên tâm đi, tôi sẽ giữ kín chuyện này.”

Tống Thừa Diễn bất ngờ nắm lấy tay tôi: “Còn chưa theo đuổi được em, thì bạn gái ở đâu ra?”

Bác sĩ Đinh nhìn sang tôi, tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Bác sĩ Đinh.”

“Ôi, cô là cô bé hôm trước phải không, đau bụng kinh đỡ chưa? Thuốc đông y tôi kê có uống đúng giờ không?”

Mấy ngày trước tôi bị đau bụng kinh dữ dội, toát mồ hôi lạnh, đến bệnh viện khám thì gặp bác sĩ Đinh.

“Vâng, không đau nữa rồi.”

Lực trên cổ tay chợt mạnh hơn, tôi chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.

“Vậy thì tốt, cô phải chú ý sinh hoạt điều độ, đừng ăn đồ lạnh nhé.”

Cô ấy quay sang xin lỗi Tống Thừa Diễn: “Xin lỗi bác sĩ Tống, tôi đã hiểu lầm anh và bác sĩ Tiền là một cặp.”

Tống Thừa Diễn nghiêm giọng: “Tôi và Tiền Hoan chỉ là đồng nghiệp, tôi không rõ cô ấy hiểu lầm gì, sau này tôi sẽ nói rõ với cô ấy.”

Bác sĩ Đinh gật đầu liên tục: “Ừ được rồi, tôi sẽ không nói bừa với đồng nghiệp nữa, thế thì không làm phiền nữa.”

Cô ấy đi rồi thì chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?

Tôi vừa định chạy, Tống Thừa Diễn nắm chặt tay tôi không buông: “Vào đây.”

Anh rót nước ấm, đưa cho tôi, lúc này tôi biết anh sắp bắt đầu thẩm vấn tôi.

Nhưng khi tôi ngồi nghiêm chỉnh được mấy phút, anh không biết kiếm đâu ra một túi chườm nóng, đặt lên bụng dưới của tôi.

Sự quan tâm của anh khiến tôi không đợi anh hỏi cũng tự giác kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

“Xin lỗi, em lại lừa anh rồi.”

“Em không có mang thai, hình đó là lấy trên mạng.

“Lừa anh chuyện mang thai là vì em tưởng anh đang yêu đương với bác sĩ Tiền.

Em thật sự có tình cảm với anh, rất sợ anh đùa giỡn tình cảm của em nên em mới lẩn tránh anh.”

“Ừ, cho nên cả tuần qua em cứ tránh mặt anh, thấy anh là lập tức quay đầu bỏ đi.”

Chẳng qua là tôi muốn tránh sự ngượng ngùng thôi mà.

Để mình không có vẻ quá sai, tôi bĩu môi: “Anh rõ ràng đối xử rất lịch sự trước mặt em, kết quả về nhà lại làm loạn, còn bắt nạt Nhiễm Nhiễm, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.

“Em tránh anh không phải là đúng sao?”

Tống Thừa Diễn bất ngờ cúi xuống, tay nắm lấy cằm tôi: “Ừ, nhưng trên giường thì anh có một kiểu khác, em muốn thử không?”

Môi anh tiến tới gần, thấy tôi không tránh né, anh liền mạnh dạn hôn lên.

14

Tôi bị anh hôn đến ánh mắt mơ màng, mặt đỏ bừng, vùi vào vai anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt gáy tôi: “Bên nhau nhé?”
Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy: “Nhưng mà trước đây khi yêu qua mạng, em đã lừa…”
Anh đưa tay che miệng tôi lại, không cho tôi nói tiếp.
“Em lừa gì anh đâu? Chỉ là em tập trung học hành, không có thời gian để ý tới anh thôi.
“Chỉ là ba năm không trả lời tin nhắn, có gì mà to tát?
“Anh chỉ cần, bây giờ em ở bên cạnh anh.”
Đây có được xem là tự mình thuyết phục bản thân không?
Theo lời Tống Nhiễm kể, hồi thất tình anh ấy khóc như chó ấy chứ, sao giờ lại chẳng bận tâm thế này.
“Tống Thừa Diễn, thật ra… không phải em cố tình không trả lời tin nhắn của anh.”
Anh cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười: “Ừ ừ, anh biết mà.”
“Em cũng không có ý định lừa tiền anh, em đã nói là mượn thì chắc chắn sẽ trả.”
Anh vẫn cười: “Không cần trả, anh không thiếu tiền, chỉ thiếu em. Em đồng ý làm bạn gái anh trước đã.”
Anh vội vàng thế làm gì.
Tôi muốn nói rõ mọi chuyện trước, rồi mới nói tới chuyện tình cảm.
“Được được, em đồng ý làm bạn gái của anh.”
Anh ôm tôi thật chặt.
“Em còn chưa nói xong.”
Anh dụi vào cổ tôi: “Những chuyện trước đây không còn quan trọng nữa, giờ như vậy là tốt rồi.”
Tôi bị anh giữ chặt eo và vai, nghẹn cổ nói tiếp:
“Mẹ em sợ ảnh hưởng đến học hành nên đã tịch thu điện thoại, thẻ sim cũng hủy rồi. Lên đại học em mới đổi số.
“Cũng không thể liên lạc với anh nữa, em cũng không để ý nữa.
“Cho đến khi quen anh qua Tống Nhiễm, rồi em bắt đầu lén thích anh.
“Nhưng không ngờ, lòng vòng một hồi, chúng ta vẫn không bỏ lỡ nhau.”
Chờ nửa phút, anh lại chẳng tỏ ra cảm động vì lời tỏ tình của tôi.
“Sao anh không nói gì?”

Anh nói nghẹn ngào không ra lời: “Để anh khóc một lát đã.”

“Tống Thừa Diễn, em có thể quay lại không?”

Vừa nói tôi vừa mở camera, anh như mọc mắt sau gáy, liền rút điện thoại từ tay tôi.

“Không được quay.”

“Em chỉ muốn cho Nhiễm Nhiễm xem thôi, lần trước cậu ấy cũng chia sẻ mấy cái hay với em mà.”

Tôi nghĩ đến cảnh Tống Thừa Diễn giống như con bò tót nổi điên, làm nhà cửa bừa bộn, không nhịn được cười.

Có qua có lại, tôi nên để Nhiễm Nhiễm có cơ hội cười nhạo anh ấy một phen.

“Nghi Thư, em không thể giúp cậu ấy bắt nạt anh.”

“Tại sao?”

“Vì em là bạn gái của anh.”

“Vậy anh cũng không được chọc giận Nhiễm Nhiễm! Nếu không, em chắc chắn sẽ giúp cậu ấy bắt nạt lại anh.”

“Em bắt nạt anh kiểu gì?”

“Như bây giờ này, làm anh khóc.”

Anh cười vì lời tôi nói: “Vậy em bắt nạt anh nhiều thêm một chút được không?”

Mắt anh vẫn còn ướt, trông như một chú cún nhỏ bị thương.

Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh: “Đừng khóc nữa, anh như vậy em muốn hôn anh mất.”

15

Khi Tống Thừa Diễn đưa tôi về ký túc xá, tôi ôm chặt lấy anh không buông, rối rít nói mấy tiếng nữa không được gặp anh rồi, tiếc quá đi mất.
Bạn thân tôi bật đèn pin chiếu thẳng qua: “Khụ… mọc lẹo rồi.”
Tôi ngượng ngùng buông tay, Tống Thừa Diễn nắm lấy tay tôi: “Tống Nhiễm, tắt đèn đi, chị dâu em xấu hổ kìa.”
Tống Nhiễm chớp chớp mắt: “Ui ui ui, cưng ơi, sao cậu lại chọn nuôi cháu thế?”
“Tống Nhiễm, em có lịch sự không, gọi chị dâu đi.”
【Alipay nhận 10.000 tệ.】
“Gọi hay không?”
Tống Nhiễm cười ngọt ngào: “Chị dâu! Em lên giường chờ chị! Lát nữa lên giường em nha~”
Tống Thừa Diễn thấp giọng: “Nói đàng hoàng.”
Tống Nhiễm lẻn nhanh như chớp.
Cô ấy vừa nói hai chữ “nuôi cháu” làm tôi căng thẳng đến mức suýt tắt thở, liếc nhìn Tống Thừa Diễn vài lần, nghĩ chắc anh không nghe rõ.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, anh đã nhéo má tôi: “Cháu nghĩa là gì?”
“Ý là người thông minh mưu lược đó, chẳng phải có cuốn sách tên Binh pháp Tôn Tử sao.”
Anh cười nhẹ: “Nói thế tức là khen anh?”
“Đúng vậy, em thích anh như thế, làm sao lại chê anh được chứ~”

16

Thích anh còn không hết, sao nỡ mắng anh chứ.

Câu này chỉ có thể tin được khi đang yêu thôi.

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, tôi bị Tống Thừa Diễn làm khổ suốt cả đêm.

Không hiểu sao anh ấy lại phản ứng chậm đến thế, lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ lời tôi mạnh miệng nói sẽ “vắt kiệt sức anh”.

Tôi giận quá đá anh một cái.

Anh còn cười trêu: “Không phải nói không tốn sức sao? Giờ lại than mệt à?”

Đúng là lòng tự trọng của đàn ông lớn đến mức nào…

“Tôi rút lại câu đó, anh rất cừ, tôi không bằng.”

Hết chuyện này đến chuyện khác, Tống Thừa Diễn vẫn còn lật lại chuyện cũ.

“Anh trai bạn cùng phòng của em… không phải là một ông chủ nhỏ à?”

“…”

“Có biết quan tâm không?”

Tôi…

Sao chuyện gì cũng phải nói với anh ấy vậy.

“Em không nhớ.”

“Không phải nói yêu anh ta thì sẽ thành bà chủ sao?”

“Em không hứng thú làm bà chủ, ừm… chỉ thích bác sĩ Tống thôi.”

“Thích đến mức nào?”

“…”

Mắt tôi đã díp lại không mở nổi, đẩy anh ra một chút rồi chuẩn bị ngủ li bì.

Anh đặt môi sát tai tôi: “Em phải để anh nghe thấy chứ, vợ ơi.”

“Tống Thừa Diễn! Cút ngay!”

“Đừng động đậy, đồ ngốc.”

Dù sao thì cả đêm nay tôi đã mắng anh ta hơn chục câu không trùng nhau.

Nhưng anh ta chẳng thèm nghe, lại còn làm tới hơn.

Tôi khóc, anh mới ôm lấy tôi an ủi: “Anh sai rồi, vợ ơi, đừng khóc nữa được không?”

“Tống Thừa Diễn anh bị điên rồi, em nói không muốn nữa.”

“Ừ, sẽ không nữa.”

“Anh đảm bảo đi.”

Anh im lặng một lát, rồi quả quyết nói: “Anh sẽ cố.”

Hồi yêu thì làm anh ấy khóc, sau kết hôn thì bị anh ấy làm khóc.

Giờ thì tôi hiểu rồi.

[Hoàn]