26

Hai tiếng trôi qua, tôi nằm trên giường, trở mình một cái, nghĩ thầm: Sao hắn vẫn chưa về nhỉ?
Trước đây mỗi lần cãi nhau, hắn cũng hay bỏ nhà ra đi. Nhưng thường chỉ hai tiếng là về, còn mang đồ ăn khuya về nữa.
Quan trọng là, Từ Việt Chu không mang theo chứng minh thư, không thuê được phòng, thì đi đâu chứ? Không lẽ ngồi ở McDonald’s cả đêm?
Nghĩ nghĩ một lúc, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho hắn:
【Từ Việt Chu, anh đi đâu vậy, tôi tìm anh cả nửa tiếng rồi, đèn đường hỏng hết, tối om, tôi hơi sợ.】
Rất nhanh, hắn trả lời:
【Đừng giở trò!】
【Tôi đây, đang ngồi chầu ở cửa!】
【Cô đã ra ngoài đâu, hỏi tôi làm gì?】
Tự nhiên tôi cảm thấy có chút chột dạ, đành phải nhắn lại:
【Được rồi được rồi, tôi nhận sai được chưa? Về đi, tối khuya đừng lang thang nữa, dọa hàng xóm thì sao.】
Hiển nhiên, hiếm khi thấy tôi nhận lỗi nên hắn lập tức đắc ý, giọng điệu bắt đầu lên mặt:
【Không, sao tôi phải về? Cô bảo về là về? Cô nhận sai thì tôi phải tha thứ?】
【Thế anh muốn sao, thiếu gia Từ? Anh nói đi.】
【Ra đón tôi! Tôi đâu có chìa khóa nhà cô!】
【…】
Vừa mở cửa, tôi đã thấy Từ Việt Chu cầm một que kẹo hồ lô, miệng nhai một que, tay cầm một que khác.
Hắn ung dung bước vào nhà, ngồi phịch xuống sofa, rồi tiện tay đưa cho tôi que kẹo trong tay hắn:
“Vừa xuống dạo một vòng, mua đại đó.”
Cầm lên xem, tôi mới phát hiện que kẹo ghi tên “Từ Việt Chu.”
Quả nhiên, que hắn đang nhai là “Tô Kỳ Vân.”
“Ban đầu cái này là của cô, nhưng ai bảo cô đuổi tôi ra ngoài, còn nhốt tôi ngoài cửa, tôi tức quá, nhìn cái tên cô lại càng tức, nên tự ăn luôn.”

27

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy cuộc sống của mình và Từ Việt Chu đến khi cả hai bước sang tuổi bốn mươi—cũng vẫn như vậy.
Người đàn ông trước mắt này, bất kể tôi có xua đuổi đến đâu, hắn vẫn sẽ xuất hiện trước mặt tôi, lần này đến lần khác, kiên trì không bỏ cuộc.
Dù tôi có từng nói những lời khiến hắn tổn thương, khiến hắn giận dữ đến mức nào, cuối cùng hắn cũng chỉ cắn một miếng kẹo hồ lô khắc tên tôi để xả giận.
Có lẽ, Trương thiên sư đoán đúng, cũng có lẽ, tôi thật sự có thể, thử một lần.
“Từ Việt Chu, anh có đồng ý làm chồng em không?”
“… Cái gì cơ? Đợi đã, em nói gì? Không phải em làm vợ anh à?”
“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”
“Đồng ý đồng ý đồng ý! Anh đồng ý! Anh nói rồi, anh trăm lần vạn lần đồng ý! Em đợi đã, tuy anh không biết liệu em có lén uống rượu giả trong phòng không, nhưng anh muốn lấy điện thoại quay lại, em không được rút lời!”
Thấy hắn luống cuống lấy điện thoại ra, tôi không nhịn được bật cười, cướp lấy điện thoại của hắn, bật ghi âm, nhìn hắn và chậm rãi nói từng chữ:
“Tôi, Tô Kỳ Vân, thích Từ Việt Chu, muốn lấy hắn làm chồng. Dù hắn giàu hay giàu hơn, khỏe mạnh hay khỏe mạnh hơn, tôi đều muốn ở bên hắn, cho đến tận cùng.”
Từ Việt Chu đưa tay véo má tôi, cười nói:
“Tôi, Từ Việt Chu, đời này chỉ yêu Tô Kỳ Vân, yêu nhất Tô Kỳ Vân, cũng sẽ mãi yêu Tô Kỳ Vân. Tôi muốn cưới cô ấy, muốn ở bên cô ấy mãi mãi, cho đến tận cùng.”
Hắn lưu lại bản ghi âm, rồi tùy tiện quăng điện thoại lên sofa. Chưa đầy một giây sau, hắn nghiêng người đến gần hôn tôi.
Đúng lúc đó, từ loa của camera phòng khách vang lên một tiếng ho khan.
“… ”
Tôi và Từ Việt Chu giật nảy, lập tức bật ra xa.
“Đã muộn rồi, em đi ngủ đây.”
“Khụ, chúc, ngủ, ngon.”

28

Ngày hôm sau, tôi và Từ Việt Chu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, giải thích tất cả mọi chuyện với mẹ tôi.
Tôi không đề cập đến việc mẹ hắn từng tìm gặp tôi trước đây, nhưng mẹ tôi rõ ràng đã hiểu điều gì đó.
“Tô Tô à, mẹ biết những chuyện trước đây đã khiến con có ấn tượng không tốt về hôn nhân. Lại thêm hoàn cảnh nhà mình so với nhà Tiểu Chu kém xa, con cảm thấy bất an, mẹ hiểu được.
“Nhưng nếu Tiểu Chu đã làm đến mức này vì con, và trong lòng con cũng có tình cảm với người ta, vậy thì hãy dũng cảm thử một lần, cho cả hai một cơ hội. Nhưng nếu gia đình họ khiến con phải chịu ấm ức hết lần này đến lần khác, mẹ cũng không mong con vì Tiểu Chu mà phải nhún nhường mãi.
“Đừng để tình yêu làm mất đi chính mình, nhưng cũng đừng vì sợ hãi mà đánh mất dũng khí để yêu.”
Theo lời khuyên của mẹ, tôi và Từ Việt Chu đã gặp mặt mẹ hắn.
Khi thấy chúng tôi nắm tay nhau bước vào quán cà phê, sắc mặt mẹ hắn trầm hẳn xuống.
“Đã nghĩ kỹ rồi? Nếu hai đứa định ở bên nhau, tôi sẽ không cho Tiểu Chu thêm một xu nào, dù nó có chết đói.”
“Dì à, con biết dì đang nghĩ gì, con hiểu dì làm vậy là vì muốn tốt cho anh ấy. Nhưng con và anh ấy ở bên nhau là quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, không phải do bốc đồng.”
Mẹ hắn hừ lạnh, liếc nhìn Từ Việt Chu:
“Vì nó còn trẻ, không biết cái gì là tốt nhất, cái gì là thứ mình thật sự muốn.”

29

“Mẹ à, trong lòng con, Tô Kỳ Vân chính là người tốt nhất, là người con muốn nhất. Mẹ từng nói kết hôn không phải làm ăn. Đúng, mẹ có tiêu chuẩn riêng khi làm kinh doanh, luôn cân nhắc lợi hại, tính toán được mất. Nhưng con không phải đang làm ăn, con chỉ muốn ở bên người con yêu. Bố mẹ sống với nhau rất tốt, thậm chí con còn nghĩ bố không xứng với mẹ. Nhưng hai người vẫn hạnh phúc đó thôi.”
“Thằng nhóc này.”
Mẹ của Từ Việt Chu bật cười khẩy, im lặng một lúc, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp:
“Được rồi, bây giờ các người yêu đương sống qua ngày cũng được. Tùy các người, muốn bên nhau thì cứ bên nhau. Từ Việt Chu, công ty của con còn đang ở giai đoạn khởi nghiệp, dự án đầu tiên là hợp đồng chung với tổng công ty nhà mình. Bây giờ mẹ sẽ không đầu tư thêm cho con. Với số vốn hiện tại, con không đạt đủ tiêu chuẩn để hợp tác với công ty mẹ. Trong một tháng, nếu con không huy động được đủ số còn lại, theo quy trình, mẹ sẽ loại con khỏi dự án.”
“Không cần một tháng.”
Tôi cắt ngang cuộc nói chuyện, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng của quỹ riêng mà tôi chưa từng động tới.
Từ Việt Chu hơi khựng lại. Hắn biết tôi có một khoản tiền riêng, cũng biết khoản tiền này quan trọng với tôi như thế nào. Hắn định cản tôi lại, nhưng tôi ngăn lại:
“Tất cả số tiền của em, bao gồm cả hai triệu mẹ anh từng đưa, đều ở đây. Em cược với mẹ anh lần này.”
Mẹ của Từ Việt Chu rõ ràng cũng sững sờ. Theo bà, một cô gái như tôi, với hoàn cảnh gia đình như vậy, hoặc là trèo lên hắn để làm bàn đạp, hoặc là dựa vào hắn mà sống.
“Em—”
Từ Việt Chu đứng phắt dậy, nhét lại thẻ của tôi vào túi tôi, nói tiếp:
“Đây là chuyện giữa con và mẹ. Con sẽ không dùng tiền của cô ấy. Con sẽ dùng năng lực của chính mình để chứng minh cho mẹ thấy, con có quyết tâm và khả năng chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Tiền, con nhất định sẽ kiếm được. Tô Kỳ Vân, con cũng nhất định sẽ cưới cô ấy. Hôm nay, chúng con sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Sau khi rời quán cà phê, tôi nhìn Từ Việt Chu, hỏi:
“Anh không hối hận chứ?”
“Một chút, hay là em hôn anh một cái đi.”
“Biến!”

Ngoại truyện

Ngày đó, lời Từ Việt Chu nói với mẹ chỉ là lời nóng nảy.
Làm gì có chuyện cặp đôi vừa hòa hợp hôm trước hôm sau đã đi đăng ký kết hôn.
Ít nhất—cũng phải đợi nửa năm.
Và đúng vậy, nửa năm sau chúng tôi mới đăng ký, ngay sau khi dự án đầu tiên của công ty hắn và công ty nhà hắn hoàn thành.
Từ Việt Chu tự hào lắm khi “lén” lấy được sổ hộ khẩu. Nhưng thật ra, mẹ hắn đã nhắn tin cho tôi từ hôm trước:
Sổ hộ khẩu nằm ở tầng thứ hai trong cái hộp sắt bên tủ đầu giường phía bên phải phòng ngủ chính. Bảo nó làm êm chút, lục tung cả lên rồi thì xếp lại cho tử tế.
 Dự án đầu tiên của công ty hắn, mẹ hắn không chỉ muốn kiểm tra tình cảm giữa tôi và hắn, mà còn muốn xem hắn rời xa gia đình có thể tự lập tới đâu. Kết quả là hắn không dùng tới tiền của tôi.
Từ Việt Chu bán hết siêu xe và nhà đất đứng tên mình, thậm chí còn “kề dao” vào cổ đám bạn chí cốt, ép họ làm thiên thần đầu tư.
Tóm lại, dự án cuối cùng cũng được tiến hành suôn sẻ.
Trong nửa năm ấy, vị thiếu gia Từ cũng được phen nếm trải mùi vị “dân tình khổ sở” cùng với tôi.
Hôm hắn kéo tôi đi đăng ký, trời còn chưa sáng. Tôi ngáp dài ngáp ngắn, bị hắn nhét vào xe.
“Cái gì? Ở dân chính cục có khuyến mãi, đôi đầu tiên đăng ký sẽ được tặng trứng gà à?”
Từ Việt Chu vừa lái xe vừa chỉnh lại cái chăn đắp trên người tôi:
“Em biết gì chứ, hôm nay là ngày 520, chắc chắn sẽ rất đông. Chúng ta phải làm cặp đầu tiên, không thì chờ đến lượt cũng chẳng biết lúc nào. Cả ngày chỉ cần bận tâm mỗi chuyện của chúng ta được không?”
“Bận tâm? Làm gì có điểm tâm?”

Từ Việt Chu liếc tôi một cái, bất đắc dĩ mở ngăn chứa đồ trước mặt ghế phụ. Bên trong là bánh ngọt của Bào Sư Phụ mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
“Anh biết ngay mà. Em ăn hết đi, nếu để thừa một miếng lãng phí, anh sẽ nhét vào miệng em cho bằng hết.”
Cho đến khi thực sự nhận được giấy đăng ký kết hôn, tôi vẫn cảm thấy không thật lắm.
“Từ Việt Chu, hai chúng ta… thật sự đã đăng ký rồi?”
Hắn đang cầm giấy chứng nhận kết hôn, xoay đủ góc để chụp ảnh, nghe tôi nói liền trợn mắt nhìn:
“Cái gì đây? Ý em là sao? Em định đổi ý à? Anh nói cho em biết, giấy đăng ký đã cầm, bài đăng trên vòng bạn bè của anh cũng đăng rồi, em không chạy thoát đâu.”
Hắn bất ngờ ôm chầm lấy tôi từ phía sau, ghé sát tai tôi thì thầm cảnh cáo:
“Tô Kỳ Vân, nếu em dám bỏ anh, anh sẽ cắn chết em.”
Lời hắn vừa dứt, tôi liền túm lấy cánh tay đang vòng trước mặt mình, chộp ngay một phát. Hắn “xì” một tiếng, hít một hơi lạnh.
Tôi quay lại ôm lấy eo Từ Việt Chu, ngẩn ngơ nói:
“Không phải mơ.”
Hắn bật cười, nhéo má tôi, trêu:
“Chứ sao nữa. Anh vừa cho em một trận ra trò đấy.”

Ngực tôi như bị đè nặng, không biết phải diễn tả cảm giác này ra sao.
Từ nhỏ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn, càng không nghĩ sẽ kết hôn với ai.
Nhìn người đàn ông trước mắt, cơn chua xót dâng lên trong lòng khiến sống mũi cay cay, mắt tôi bất giác đỏ hoe.
Từ Việt Chu hoảng hốt, vội cúi xuống lau nước mắt cho tôi, nhưng càng lau càng nhiều.
“Sao tự nhiên khóc thế? Được rồi, anh không cắn chết em nữa. Em có bỏ rơi anh cũng được, anh không cắn đâu.”
Tôi bật cười thành tiếng, kiễng chân ôm lấy cổ hắn, thì thầm vào tai:
“Từ Việt Chu, anh… anh cũng tốt lắm.”
“Chứ sao nữa. Nếu em dám bỏ rơi anh, người chịu thiệt là em.”
Hiếm khi nghe thấy hắn nói mấy lời kiểu đó mà tôi lại không muốn đánh, mà là gật đầu đồng ý:
“Yên tâm đi, em sẽ không bỏ rơi anh đâu. Em yêu anh đến chết, cả đời này sẽ bám lấy anh.”
Khóe miệng Từ Việt Chu giấu không được nụ cười, nhưng vẫn làm bộ làm tịch, ấn tôi vào trong xe:
“Được rồi, anh hiểu lòng em rồi.”
Nhân lúc hắn cúi xuống thắt dây an toàn cho tôi, tôi hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Rõ ràng hai đứa đã bên nhau lâu vậy mà hắn vẫn đỏ mặt ngay lập tức.
“Em, em, em… đồ lưu manh! Đợi về nhà xem anh  xử lý em thế nào!”
“Được thôi, cứ đến mà xử.”
Khoan đã, sao mặt Từ Việt Chu càng lúc càng đỏ, xe cũng chạy nhanh hơn hẳn.
Người này, đúng là vội vội vàng vàng.

[Toàn văn hoàn.]