Chuyện thực ra phải kể từ đêm hôm trước.
Đối tác làm ăn của Tạ Thanh Ngô tặng anh một chai rượu vang đỏ quý hiếm.
Anh hỏi tôi có muốn uống cùng không.

Vì tham ăn và tò mò,
tôi đã không khai rằng tửu lượng của mình cực kém — một ly đã gục.
Nghĩ bụng chỉ nếm thử thôi.

Kết quả, vừa cụng ly với Tạ Thanh Ngô uống một ngụm nhỏ,
tôi đã say rồi.

Sau đó… tôi làm một loạt chuyện quá đáng với anh ấy.
Bao gồm việc trói tay anh ra sau lưng,
đổ rượu vang lên ngực mình, rồi để anh…

Nửa trận đầu tiên, là anh ấy cầu xin tôi dừng lại.
Nửa trận sau, đổi lại tôi khóc lóc van xin “đừng mà”.

Tóm lại,
đêm đó ga trải giường phải thay đến mấy lần.

Chuyện cũ đau lòng, không dám hồi tưởng,
chỉ toàn nước mắt mà thôi.

22

Giữa trưa, tôi đang làm cá mặn (lười chảy thây) ở văn phòng.
Bỗng nhận được một tin nhắn:
【Xuống bãi đỗ xe.】

Xem xong, tôi lén lút biến khỏi chỗ ngồi.

Xe của Tạ Thanh Ngô hôm nay đỗ ở một góc khác, bị một cây cột che khuất.
Anh ấy đã hạ ghế lái xuống, trải thêm một tấm thảm.

“Leo lên đi.”

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy cổ áo:
“Anh… anh định làm gì vậy? Đồ lưu manh!”

Tạ Thanh Ngô cười ra tiếng vì tức:
“Em đang nghĩ linh tinh gì đấy?”
“Anh chỉ muốn xem vết thương của em đã khỏi chưa.”

Tôi lập tức lấy tay che váy lại, mặt đầy đề phòng:
“Không muốn.”

Chỉ cố chấp được đúng một phút.
Bởi vì Tạ Thanh Ngô quá biết cách đối phó với tôi.

Khi cửa xe đóng lại, ánh sáng xung quanh tối hẳn.
Tôi ngoan ngoãn gối đầu lên đùi anh, hai tay ôm mặt nóng ran, không dám ngẩng lên nhìn anh.
Có chút… xấu hổ.

Trong xe chỉ mở một ngọn đèn nhỏ.
Tạ Thanh Ngô dùng tăm bông chấm thuốc,
chạm vào vết thương trên đùi tôi, mát lạnh.

Tôi ngọ nguậy không yên.
Anh nhẹ nhàng trấn an:
“Nhịn một chút.”

Nếu anh không nói thì còn đỡ,
vừa mở miệng, tôi liền cảm thấy hô hấp không ổn định nổi nữa.
Câu nói ấy nghe sao mà mờ ám, khiến người ta liên tưởng tới đêm điên cuồng hôm đó…
Khiến tôi mặt đỏ tới tận mang tai.

23

Vì sợ thuốc bôi dây ra váy, nên lúc đi tôi cứ bước thấp bước cao, dáng đi cực kỳ kỳ cục.
Bạn đồng nghiệp của tôi lập tức trưng ra ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm.
Vì quá hiểu tôi, chỉ cần cô ấy nhấc chân là tôi cũng đoán ra cô ta định đi vệ sinh nhỏ hay lớn rồi.

“Tôi nói rồi, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Nhưng cô ấy biểu hiện rõ ràng: không nghe, không nghe, tôi mặc kệ!

“Trong cuộc họp sáng nay, ai cũng nhìn thấy rồi.
Cổ của tổng Tạ không chỉ một vết hickey,
anh ta còn mặt dày nói là bị muỗi cắn.”

“Có muỗi nào mà không cắn chỗ khác, chỉ cắn mỗi cổ và môi chứ!”

Tôi quyết định giả chết.
Về chuyện lỡ cắn rách môi Tạ Thanh Ngô… tôi thực sự thấy oan ức.
Chưa từng hôn ai, không có kinh nghiệm, tay chân lóng ngóng mới thành ra như vậy thôi.
Ai mà chẳng phải từ không biết thành biết chứ?

Tạ tổng còn nói:
“Vậy thì luyện tập mỗi ngày.”

24

Năm thứ ba bên nhau.
Tôi đeo trên tay một tấm séc một triệu, tay kia dắt theo luật sư mà Tạ Thanh Ngô chuẩn bị cho, quay về quê một chuyến.

Chuyện tiền bạc, anh ấy từng sớm nói rồi:
“Nếu cần, em có thể dùng thẻ anh đưa bất cứ lúc nào.”
Đó là thẻ không giới hạn mức tiêu.

Nhưng tôi không nhận.
Một triệu này, là số tiền tôi từng đồng từng cắc tích góp từ năm nhất đại học tới giờ.
Nó có ý nghĩa khác.
Muốn thoát khỏi quá khứ tồi tệ ấy, tôi nhất định phải dựa vào chính mình.

Chị Trương (mẹ kế) thấy tiền liền vui mừng suýt chút nữa đem tôi lên bàn thờ thờ phụng.
Nhưng sau khi nghe yêu cầu của tôi, cả nhà trợn tròn mắt không thể tin nổi.

Ba tôi tức giận giơ tay định đánh.
Luật sư của Tạ Thanh Ngô lập tức đứng chắn trước mặt tôi,
làm rõ thân phận và mục đích chuyến đi này.

Dùng một triệu để chấm dứt cái thứ “tình thân lúc có lúc không” này, tôi cảm thấy rất đáng.
Cũng coi như đã cho bản thân thuở nhỏ một lời giải thích trọn vẹn.

Ngày ấy, mỗi năm sinh nhật, tôi đều nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sinh nhật trong tiệm — chiếc bánh không thuộc về mình — mà thầm ước:
“Mau lớn lên.”
“Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.”
“Rời khỏi nơi này.”

Cuối cùng họ cũng ký vào giấy cam kết, nhận tiền, cam kết sẽ không dây dưa nữa.
Nếu vi phạm, sẽ phải bồi thường gấp mười lần.

Bọn họ không biết, hợp đồng đó về pháp lý căn bản không có hiệu lực thực sự.
Nhưng không quan trọng,
với kinh nghiệm chinh chiến của luật sư mà Tạ Thanh Ngô cử tới —
gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ —
dọa bọn họ cũng dư sức rồi.

25

Vẫn là năm thứ ba bên nhau.
Đầu thu, tôi và Tạ Thanh Ngô quyết định kết hôn.
Trước tiên đi đăng ký kết hôn, rồi mới tổ chức lễ đính hôn.

Gia đình anh ấy tôi đã gặp từ một năm trước.
Không hẳn quá thân thiện, nhưng tôi vẫn có thể hòa hợp,
nhất là với “chị tiền bối” kia.
Chuyện hiểu lầm năm ấy — chỉ có hai chúng tôi biết.

Ba mẹ anh ấy nói sẽ tôn trọng quyết định của anh, không can thiệp.
Sau khi hôn lễ kết thúc,
hai ông bà liền không kìm được, xách vali đi du lịch vòng quanh đất nước.

Năm thứ tư.
Tạ Thanh Ngô bù lại lời tỏ tình còn thiếu.

Ở hòn đảo tôi yêu thích nhất,
anh ôm bó hoa xuất hiện,
vẫn là dáng vẻ ngại ngùng ấy.

“Giang Mễ Hạ,
em có thể mãi mãi thích anh không?”

Tôi khẽ cười,
rồi thật mạnh mẽ gật đầu.

Phiên ngoại

Lần đầu gặp.

Là trên tàu điện ngầm.
Chiếc xe cũ mua giá một vạn tệ của Giang Mễ Hạ lại giở chứng.
Cô uể oải tựa vào tay vịn, mặt mày ủ rũ.

Bên cạnh là một chàng trai đẹp trai, đang nghịch điện thoại.
Cô liếc qua — thì ra anh đang chơi Vương Giả Vinh Diệu.

Tay anh rất đẹp, nhưng thành tích thì… cực kỳ tệ.

Không hiểu vì sao, Giang Mễ Hạ bỗng sốt ruột thay anh:
“Máu thấp rồi, đuổi đi! Anh có thể giết được hắn mà!”

Chàng trai ngước mắt liếc cô một cái, rồi thực sự đuổi theo.
Kết quả… chết luôn.

Ái chà, xin lỗi nhé, nhìn nhầm rồi.
Hóa ra cái nhân vật máu thấp kia… chính là anh.

Ánh mắt chàng trai nhìn cô đầy u oán.
Giang Mễ Hạ xấu hổ lùi ra xa vài bước, giả vờ nhìn chỗ khác.

Lúc đổi tàu, kỳ kinh nguyệt bỗng dưng ập tới, còn thời gian chấm công thì sắp trễ.

Giang Mễ Hạ giận tới mức chỉ muốn nổ tung cả thế giới.

Trớ trêu thay, nhà vệ sinh nữ lại đang xếp hàng dài.
Thế là, thừa lúc không ai chú ý, cô lén chui vào nhà vệ sinh nam.

Vừa thay xong băng vệ sinh, thì…

Điện thoại rơi tõm xuống bồn cầu.

Hủy diệt đi cho rồi!

May mà trong túi còn sót lại đôi đũa thừa từ bữa cơm hộp hôm qua.

Đang cúi xuống dùng đũa gắp điện thoại,
thì ở cửa xuất hiện một cái bóng.

Giang Mễ Hạ ngẩng lên theo phản xạ.
Không ngờ, người cô đối diện chính là chàng trai đẹp trai ban nãy.

Biểu cảm của anh ấy lúc này — thật sự khó tả.
Cô luống cuống giơ đôi đũa lên định giải thích,
nhưng đối phương đã vội lùi lại, còn nói:
“Cô… nhanh lên chút, có người sắp tới rồi.”

Giọng nói kiểu: tuy không hiểu cô đang làm gì, nhưng tôi vẫn tôn trọng cô.
Ôi, thật là chu đáo.
Nhưng xin lỗi, tôi không cảm động nổi chút nào.

Ở cổng công ty,
Giang Mễ Hạ lại — lại — lại gặp chàng trai đó.

Lần này anh đã khoác lên bộ âu phục chỉn chu,
hoàn toàn khác hẳn vẻ ngây ngô hồi nãy,
khiến cô chỉ có thể nghĩ đến hai chữ: soái quá.

Một ngày gặp ba lần, chẳng phải duyên phận thì là gì?

Giang Mễ Hạ là một kẻ mê trai nổi tiếng từ lâu rồi.
Cô lén lút bám theo anh vào thang máy.
Mắt dán chặt vào khuôn mặt đẹp trai, không hề nhận ra đó là thang máy riêng.

“Em có việc gì không?”
Anh nhướng nhẹ chân mày.

Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi,
Giang Mễ Hạ đã đổ gục.

Không quanh co vòng vo, cô thẳng thừng:
“Muốn add WeChat anh.”
“Em chơi game giỏi lắm, sẽ cày kéo anh lên rank.”
“Trưa nay mình cùng trốn việc nhé.”

Anh hơi sững người,
liếc nhìn bảng tên nhân viên đeo trên cổ cô.
Giọng bình thản:
“Được.”

Điện thoại mà cô đang dùng bây giờ là cái mới mua,
không phải cái rơi xuống bồn cầu kia.

Đang trong lúc lén trốn việc, bạn đồng nghiệp ghé tai thì thầm:
“Có đồng nghiệp vì quấy rối sếp mới bị sa thải đó.”

Giang Mễ Hạ tiện miệng hỏi:
“Anh tên gì thế?”

Chàng trai đáp:
“Tạ Thanh Ngô.”

Sao nghe quen thế nhỉ?
Giang Mễ Hạ bỗng có linh cảm xấu.

Đúng lúc đó, thang máy dừng.
Cửa mở ra, hai hàng lãnh đạo đứng sẵn hai bên.

“Chào tổng giám đốc Tạ!”

Mấy hôm trước đã có tin đồn rằng công ty sắp có một vị tổng giám đốc mới, trẻ tuổi, đẹp trai, tên là Tạ Thanh Ngô.

Giang Mễ Hạ đứng trong thang máy, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.

 

[Toàn văn hoàn.]