19
Tôi trợn tròn mắt:
“Nhưng ở buổi tiệc đó cậu nói cậu thích con gái tóc dài, mặt trái xoan, cao, gầy và biết nhảy cơ mà—sao có thể là tớ được?”
Cậu mở điện thoại, thành thạo lướt đến một bức ảnh chụp từ buổi tiệc năm năm trước.
Hách Ngọc khi đó còn gương mặt non nớt, đứng giữa một nhóm bạn đang giơ lon coca cười nói rôm rả, nhưng ánh mắt cậu—lại đang dừng lại ở cô gái thấp hơn một cái đầu, tóc ngắn, mặt tròn.
“Nhưng nếu tớ nói người tớ thích là một cô gái tóc ngắn, mặt tròn, đứng đến vai tớ, tay mũm mĩm, thi vật lý lúc nào cũng chỉ được 30 điểm—”
Cậu vừa miêu tả dáng vẻ của tôi năm năm trước, ánh mắt lại rơi vào tôi của hiện tại.
“Cậu sẽ cảm thấy tớ ghê tởm chứ? Cũng như cách cậu từng cảm thấy về Chu Phó vậy.”
Tôi còn chưa kịp nổi cáu vì cậu dám nói toạc điểm vật lý 30 điểm của tôi ra… thì cái tên kia vang lên, khiến tôi khựng lại.
Chu Phó—bạn tiểu học, bạn cùng bàn thời cấp hai, từng có thời gian còn thân hơn cả Hách Ngọc.
Nhưng sau đó, chỉ vì một bức thư tình tục tĩu cậu ta viết ra để trêu chọc, tôi bị cả lớp bắt nạt suốt một năm trời.
Năm lớp 11, tôi chuyển đến lớp chọn nơi Hách Ngọc đang học. Việc đầu tiên tôi làm là cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Chu Phó.
Thế mà hắn vẫn chưa buông tha, còn cố tình đeo bám tôi.
“Hạ Dao, chỉ vì tớ thích cậu mà cậu lại muốn tuyệt giao với tớ sao?”
Tôi không muốn dính dáng đến cậu ta nữa, xoay người bỏ đi.
Nhưng Chu Phó lập tức chắn trước mặt, còn chỉ vào Hách Ngọc phía sau tôi:
“Nếu người thích cậu là cậu ta, cậu cũng sẽ đối xử với cậu ta như cách cậu đã làm với tớ à?
Câu hỏi ấy như một nhát dao xé toang lớp vỏ bọc phòng vệ cuối cùng.
20
Hách Ngọc cụp mắt xuống, giọng khẽ:
“Cậu còn nhớ hồi đó cậu đã nói gì không?”
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh của chính mình khi ấy—vô cùng chán ghét, vô cùng sắc lạnh.
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu, có loại tâm tư đó với bạn bè… thật kinh tởm.”
Tôi như bị ai đó đập một cú vào thái dương:
“Cho nên, chỉ vì câu đó… cậu—”
Lúc học lớp 10, Hách Ngọc bận ôn luyện cho cuộc thi Olympic Toán quốc gia, thường xuyên vắng mặt nên không biết chuyện đã xảy ra.
Giọng cậu mỗi lúc một uất ức:
“Lúc đó tớ chỉ biết giấu kín tình cảm… rồi tớ chuyển trường.
Sau này khó khăn lắm mới thi đậu vào cùng một trường đại học với cậu.
Tớ muốn tỏ tình, nhưng lại sợ cậu sẽ nói tớ kinh tởm, đến bạn bè cũng không làm được nữa.
Nhưng nếu không nói, tớ lại sợ có ngày cậu trở thành bạn gái của người khác… Vậy tớ còn có thể làm gì ngoài cách đó?”
Tôi vội phản bác:
“Từ nhỏ tới lớn chúng ta đều bên nhau, sao tớ có thể thấy cậu… kinh tởm?”
Cậu khẽ đáp:
“Nhưng Chu Phó cũng là bạn từ nhỏ của cậu. Là người cậu từng gọi là bạn tốt, là tình bạn hiếm có.”
“Hách Ngọc, cậu đúng là… ôi trời.” Tôi ôm trán, không còn cách nào khác ngoài kể hết mọi chuyện liên quan đến Chu Phó cho cậu nghe.
Không nằm ngoài dự đoán, sau khi nghe xong, Hách Ngọc lập tức hóa thân thành khủng long phun lửa.
“ĐM!”
“Ngay từ nhỏ tớ đã thấy thằng đó không thuận mắt, đúng là thứ đáng ăn đòn!”
“Nếu hồi đó tớ biết nó dám làm thế với cậu, tớ—”
Tiếng nghiến răng ken két vang lên rõ mồn một. Tôi vội nắm lấy tay cậu, trấn an:
“Chuyện đã qua rồi. Khi đó tớ không nói là vì sợ cậu lại hành động bốc đồng.”
Tôi nhớ lại hồi cấp hai, cậu từng vì tôi mà bị thương, tới giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
May mắn thay, giờ cậu đã kiềm chế hơn nhiều. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến sáng hôm sau, tôi nhận được một tấm ảnh do bạn cấp ba gửi—Chu Phó mặt mũi bầm dập không nhận ra.
Tôi nhìn ảnh mà đơ cả người.
Từ sau khi vào cấp 3, tôi đã chẳng còn để tâm đến Chu Phó học trường nào, sống ra sao.
Tôi lập tức gọi cho Hách Ngọc.
【Cậu đang làm gì đấy?】
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng động nặng nề và hơi thở gấp gáp.
Rồi là giọng của Hách Ngọc, trầm thấp nhưng đầy quyết tâm:
【Tớ đang trả thù cho Hạ Dao năm 16 tuổi.】
21
Nửa tháng sau đó, tôi lần lượt nhận được ảnh chụp đám người mà tôi ghét nhất hồi cấp ba—mặt mũi sưng vù, cùng với những tin nhắn xin lỗi đầy hối hận.
Hách Ngọc trở về, ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa nấc, nước mắt nước mũi dính đầy lên vai áo tôi.
“Xin lỗi… Nếu khi đó tớ cảnh giác hơn một chút, cậu đã không bị bắt nạt… mà còn kéo dài đến thế…”
“Không có gì phải xin lỗi cả.”
Tôi nâng khuôn mặt cậu ấy lên, đôi mắt lấp lánh:
“Cô bé 16 tuổi tên Hạ Dao ngày ấy, bây giờ rất vui vì có người dám đứng ra bảo vệ cô ấy. Cảm ơn cậu, Hách Ngọc.”
Có lẽ là do cơn gió xuân quá đỗi mê hoặc lòng người—tôi không kìm được mà hôn cậu ấy một cái.
Hách Ngọc sững người vài giây, rồi nắm chặt tay tôi, mắt sáng rực:
“Hạ Dao, cậu hôn tớ rồi, tức là từ giờ tớ là người của cậu đó.”
“Hả?”
Tôi mơ hồ nhìn cậu ta.
“Cái gì với cái gì? Cái biểu cảm này là sao hả Hạ Dao? Không lẽ cậu định ăn xong phủi sạch hả?!”
Và thế là—dưới màn ‘phê phán nghiêm khắc’ của ai đó—tôi chính thức có một bạn trai vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại còn siêu… lắm mồm.
22
Ngày hôm sau, ở câu lạc bộ kịch, Hách Ngọc như một chú ong mật—tay xách trà chiều, miệng cười không dứt, tung tăng giữa mọi người.
Có hơi… đáng yêu.
“Học tỷ, chị thật sự đang hẹn hò với học trưởng Hách sao? Sau này em còn được chị kèm học không ạ?”
Tiếng gọi gấp gáp kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi vừa định mở miệng thì… vai chợt nặng xuống.
Hả?
Gò má nóng bừng lên như bị đốt. Tôi lập tức nhéo cậu ta một cái.
Hách Ngọc dường như lúc này mới chú ý đến Hứa Phong đang đứng cạnh, liền nở nụ cười rạng rỡ:
“A, học đệ cũng ở đây à. Kẹo cưới để trên bàn đó, tôi với học tỷ chọn cùng nhau đấy, chắc hợp khẩu vị em lắm.”
Mặt Hứa Phong tái xanh, ánh mắt vẫn cố chấp nhìn tôi như muốn nghe câu trả lời cuối cùng.
Tôi chỉ còn biết thở dài, liếc sang Hách Ngọc đang nghịch ngợm, rồi giữ chặt tay cậu ta lại:
“Chị và học trưởng đúng là đang quen nhau. Nếu em vẫn cần người kèm học, chị sẽ giới thiệu bạn khác nhé.”
Trên đường về, bọn tôi vô tình đụng mặt người quen.
Ánh mắt Hạ Phàm Tinh rơi xuống bàn tay đan chặt lấy nhau của hai chúng tôi, lấp lánh thứ gì đó như ánh nước.
“Học muội à, thấy hai em bên nhau thật sự… thật sự tuyệt vời quá trời luôn á!”
“Không uổng công chị ngày nào cũng đi chùa Nguyệt Lão cầu nguyện, hu hu hu mai chị phải đi trả lễ ngay!”
“Hai đứa phải hứa là nhất định sẽ bên nhau hạnh phúc đó nhaaaaaa—”
Chưa kịp nói hết, Hách Ngọc đã kéo tôi đi thẳng.
“Chắc chị họ bị cái gì kích thích rồi, cậu không bị dọa chứ?”
Nhớ lại cú twist trời giáng “chị họ” năm nào, tôi chỉ biết bật cười, trêu lại:
“Đâu có, dù sao chị ấy cũng chỉ hy vọng chúng ta yêu nhau nghiêm túc thôi mà.”
Hách Ngọc dừng lại, nụ cười trên môi vừa xấu hổ vừa bất lực:
“Ngay cả cậu cũng muốn chọc tớ à?”
Tâm trạng tôi rất tốt. Tôi kiễng chân hôn lên má cậu:
“Tớ có chọc đâu—ơ, này, làm gì…”
Cánh tay đang ôm eo tôi bỗng siết lại, kéo tôi sát vào người.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, như thiêu đốt cả nhịp tim.
“Về nhà thôi.”
“Vừa đi, vừa hôn. Vừa đi, vừa cười.”
[Toàn văn hoàn.]