Đèn trong phòng mờ quá, tôi không nhìn rõ biểu cảm của họ.
Chỉ thấy thân hình cả hai chợt khựng lại.

Một giây… năm giây… mười giây…
Tròn ba mươi giây sau, Thẩm Mạn mới hoàn hồn, lập tức bước nhanh đến trước mặt tôi.

“Tô Cẩm?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

Thẩm Mạn nở nụ cười, giọng điệu đầy châm chọc:
“Bảo sao mấy năm nay em không chịu quay về, thì ra là bận đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
“Công nhận đấy, giờ nhìn còn giống chị em với chị hơn rồi đó.”

Có người bên cạnh bật cười: “Chắc là chỉnh theo mặt chị rồi ấy chứ.”

Lúc tôi còn mập, trông đã có vài phần giống Thẩm Mạn.
Bây giờ giảm cân thành công, lại càng giống hơn.
Thế nên khi người đó nói vậy, ánh mắt mọi người nhìn tôi trở nên rất vi diệu.

Bất ngờ, Tống Thính Nhạc lên tiếng:
“Mắt mấy người mù hết rồi à? Rõ ràng là Tô Cẩm đẹp hơn mà! Người ta có thể thiếu cái gì chứ đừng thiếu khí chất, càng đừng nuôi lòng đố kỵ.”

Thẩm Mạn xấu hổ hóa giận: “Cậu nói gì vậy? Tôi việc gì phải ghen với nó?”

“Vì cô ấy gầy rồi mà còn đẹp hơn cậu! Lêu lêu lêu~”

“Cô…!” Thẩm Mạn như vừa nghĩ ra gì đó, nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười:
“Đúng lúc chị vẫn chưa chọn được phù dâu, Tiểu Cẩm, em làm phù dâu cho chị nhé?”

Tôi khẽ mỉm cười, tiếc nuối đáp: “Em kết hôn rồi.”

Thẩm Mạn cau mày: “Sao chị không nghe nói gì cả?”

“Hôm nay vừa mới đi đăng ký, chưa kịp thông báo.”

Tống Thính Nhạc tròn xoe mắt: “Thật hả? Chồng cậu sao không tới cùng?”

Tôi vừa định trả lời, thì cô bạn nữ lúc nãy châm chọc tôi lại chen lời:
“Cô ta nói gì là các người tin à? Đã chỉnh mặt đến mức này rồi, còn có gì mà không hiểu nữa?”

Có người tò mò hỏi: “Không hiểu gì cơ?”

“Cô ta biết Trình Dạng thích Thẩm Mạn, nên mới sửa mặt cho giống Thẩm Mạn, chẳng phải muốn quay lại với anh ta sao?”

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, lạnh nhạt nói: “Tôi thật sự đã kết hôn rồi. Giấy chứng nhận kết hôn vẫn đang trong túi xách của tôi.”

“Đấy, thấy chưa, còn chuẩn bị cả giấy giả. Ý đồ rõ rành rành như vậy, còn cần tôi nói thẳng nữa không?”

Ánh mắt mọi người trong phòng lúc này đầy nghi hoặc và xôn xao.
Tôi không muốn phải chứng minh điều gì.
Bèn đứng dậy, khẽ nói: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép một lát.”

Vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đôi chút, mở điện thoại ra thấy một tin nhắn chưa đọc:

【Vợ ơi, anh đến rồi. Em đang ở đâu?】
Tôi cong môi cười, trả lời:
【Em ra ngay đây.】

4
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi vô tình đi ngang qua một phòng nghỉ.
Cửa khép hờ, tôi theo bản năng liếc mắt nhìn vào, liền thấy Thẩm Mạn mắt đỏ hoe đang nắm chặt lấy vạt áo Trình Dạng.

“Em không cho phép anh đi tìm Tô Cẩm!”

Sắc mặt Trình Dạng trầm xuống: “Em đừng làm loạn nữa có được không?”

“Vậy anh hứa với em, sẽ không gặp riêng cô ta.”

“Anh chỉ ra ngoài hút điếu thuốc thôi.”

Giọng Thẩm Mạn mang theo tiếng nghẹn ngào:
“Tô Cẩm vừa mới bước ra thì anh liền theo sau. Nếu em không đuổi theo kịp, chẳng phải bây giờ anh đã nối lại tình xưa với cô ta rồi sao?”

Trình Dạng lộ rõ vẻ mỏi mệt: “Anh đã nói là anh với cô ấy không có gì, sao em không chịu tin?”

Thẩm Mạn khóc đến mức ai nhìn cũng thấy xót:
“Vừa rồi anh nhìn cô ấy suốt, nghe tin cô ấy kết hôn, tay còn suýt bóp vỡ cả ly nước. Trình Dạng, rõ ràng trong lòng anh vẫn chưa quên cô ấy!”
“Tám năm qua, anh chưa từng từ bỏ việc tìm cô ấy. Anh dám nói trong lòng không còn cô ấy không…”

“Đủ rồi.” Trình Dạng lạnh lùng ngắt lời,
“Nếu em muốn làm ầm lên cho cả thiên hạ biết, thì cứ việc…”

Tôi không nghe thêm nữa, xoay người rời đi.

Trở lại phòng tiệc, đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu.
Tống Thính Nhạc kéo tôi ngồi xuống, hưng phấn nói:
“Tô Cẩm, cậu biết ai vừa đến không?”

“Ai thế?”

“Chu Dã đó!”

Tôi ngẩn người, rồi nghe cô ấy lẩm bẩm như si mê:
“Không ngờ hôm nay anh ấy cũng tới. Được nhìn thấy gương mặt thần thánh ấy lần nữa, chết cũng mãn nguyện rồi.”

Tôi bật cười trước vẻ mặt khoa trương của cô ấy: “Cậu nói quá rồi đó.”

“Thật mà! Không tin thì lát nữa cậu tự nhìn đi.”

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Trình Dạng bước vào, không thấy Thẩm Mạn đâu.

Ngay sau đó, một bóng người cao ráo, lười nhác nhưng cuốn hút bước vào.
Là Chu Dã.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi lập tức đứng dậy định bước đến.
Nhưng Trình Dạng đã chắn ngang đường đi của tôi.

“Tô Cẩm, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Lời vừa dứt, tôi theo phản xạ nhìn về phía Chu Dã.

Người phía sau dựa vào cửa, khóe môi cong lên, ánh mắt tinh nghịch chớp nhẹ với tôi.
Đã ở bên nhau năm năm, tôi quá hiểu anh.
Mỗi khi gặp chuyện gì thú vị, anh đều ra hiệu cho tôi kiểu như vậy.

Thấy tôi không phản ứng, anh nhanh chóng gõ vài chữ lên điện thoại.
Rất nhanh, tôi nhận được tin nhắn của anh:
【Cứ nói chuyện với anh ta đi.】

Tôi miễn cưỡng hỏi Trình Dạng: “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Chúng ta ra ngoài nói.”

Chu Dã lại nhắn tới:
【Cứ đi với anh ta.】

Tôi giả vờ không thấy, cất điện thoại rồi nói với Trình Dạng:
“Thôi, chồng tôi sẽ ghen đấy.”

Đừng thấy Chu Dã nhắn nghe có vẻ rộng lượng, chứ tính nết anh ấy thì… rất hay tính sổ sau đó.
Lần trước, tôi nghe lời anh, uống một ly với bạn thân của anh.
Kết quả tối hôm đó, anh ôm tôi, kéo tôi “hành sự” khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Giờ nghĩ lại, tim vẫn còn run rẩy.

Tôi vừa định quay lại chỗ Chu Dã thì cổ tay bất ngờ bị ai đó nắm lấy, rồi một lực mạnh kéo tôi ra khỏi phòng, dẫn đến hành lang cầu thang.
Tôi đau đớn hất tay người kia ra:
“Trình Dạng, anh bị điên à!”

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với em một lát.”
Miệng thì xin lỗi, nhưng tôi chẳng cảm thấy chút thành ý nào.

“Tôi với anh không có gì để nói cả.” Giọng tôi hơi gay gắt.

Trình Dạng mím môi: “Tôi chỉ… chỉ muốn biết mấy năm qua em sống thế nào.”
“Tốt.”

“Mấy năm nay, tôi luôn nhờ người tìm em, nhưng không ai liên lạc được. Em đã đi đâu vậy?”

Tôi im lặng.
Năm đó rời đi, tôi chỉ xóa liên lạc với mỗi Trình Dạng, còn bạn học khác thì giữ nguyên.
Nhưng suốt những năm đó, tôi chưa từng nhận được cuộc gọi, tin nhắn hay dù chỉ là một email nào.

“Tô Cẩm, thật ra năm đó tôi thật lòng…”

“Tô Cẩm?”

Tống Thính Nhạc thò đầu qua khe cửa, cười tít mắt:
“Chúng ta sắp đi tiếp địa điểm kế tiếp rồi, cậu có đi không?”

Tôi quay người không do dự: “Đi chứ.”

Vừa đi xa, Tống Thính Nhạc đã ghé sát, hạ giọng hỏi:
“Trình Dạng tìm cậu làm gì vậy?”

Tôi lắc đầu, hỏi lại: “Sao cậu biết tớ ở đó?”

Tống Thính Nhạc hào hứng đáp:
“Cậu đoán không ra đâu! Là Chu Dã nói cho tớ biết đó! Trời ơi, nam thần Chu Dã chủ động nói chuyện với tớ nha!”

“…”

Trong thang máy, Tống Thính Nhạc vẫn thao thao bất tuyệt kể về tình cảm đơn phương của mình dành cho Chu Dã.
Tôi nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thật với cô ấy:

“Thính Nhạc, thật ra chồng tớ chính là Chu Dã.”

5
Tống Thính Nhạc phẩy tay:
“Tớ biết rồi, hồi trước tớ cũng từng coi Chu Dã là chồng mình mà.”

“Tớ nói thật đấy. Hôm nay bọn tớ vừa mới đăng ký kết hôn.”
Tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn ra cho cô ấy xem.

Tôi cứ tưởng Tống Thính Nhạc sẽ buồn, sẽ giận,
nhưng sau một thoáng ngẩn người, cô ấy lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
“Trời ơi! Cuối cùng cậu cũng làm một việc có nhân tính rồi đó!”

Cô ấy cầm lấy tờ giấy kết hôn, ngửa mặt lên cười to:
“Tớ vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc phải là người thế nào mới xứng với Chu Dã.”
“Giờ thì tớ biết rồi – là cậu đó! Tô Cẩm, cậu với Chu Dã thật sự rất xứng đôi!”

Tôi hơi ngượng, ậm ừ một tiếng: “Tớ cứ nghĩ cậu sẽ nói là… tớ không xứng với anh ấy.”

Tống Thính Nhạc ngừng cười, nghiêm túc nhìn tôi:
“Cậu rất tuyệt, Tô Cẩm. Cậu luôn luôn rất tuyệt.”
“Không chỉ Chu Dã, cho dù là người giỏi hơn Chu Dã, cậu cũng xứng đáng có được.”

Mắt tôi bất giác nóng lên: “Cảm ơn cậu…”

“Tớ nói thật đấy. Hồi cấp ba, nhà tớ rất khó khăn, thường xuyên đói bụng, cậu luôn lén nhét đồ ăn vào ngăn bàn cho tớ.”

Tôi kinh ngạc: “Hóa ra cậu biết à?”

“Ừ, tớ còn biết cậu nhịn tiêu tiền vặt để cho tớ mượn đóng tiền tài liệu. Tớ biết hết.”
Nói rồi, mắt cô ấy cũng đỏ hoe:
“Sau này tớ đi làm thêm kiếm được chút tiền, muốn trả lại cho cậu, nhưng không tìm được liên lạc.”
“Tớ hỏi nhiều bạn học, nhưng họ đều đã nhận lợi từ Thẩm Mạn, rồi xóa hết thông tin liên lạc của cậu.”

Tôi và Tống Thính Nhạc ngồi trên băng ghế bên đường, trò chuyện rất lâu.

Cuối cùng cô ấy nói:
“Tô Cẩm, tớ thật sự rất vui vì cậu đã quay về. Cảm ơn cậu, vì đã trở lại, để tớ tìm lại một người bạn tốt.”

Cô ấy giơ điện thoại lên:
“Giờ thì có số rồi nhé, tụi mình giữ liên lạc. Còn bây giờ, về đi thôi, chồng cậu sắp hóa đá vì đứng chờ rồi kìa.”

Tôi nhìn về phía xa, nơi Chu Dã đang đứng dưới ngọn đèn đường, bật cười thành tiếng.

Về đến nhà, đèn còn chưa kịp bật, Chu Dã đã đè tôi lên cánh cửa.

“Hôm nay hắn ta chạm vào tay em.”
Tên xấu tính lại lên tiếng trước.