Tôi thờ ơ, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lớp áo sơ mi, vẽ từng đường trên cơ ngực anh.
“Hôm nay là ngày tụi mình đi đăng ký kết hôn đó, chồng à, mà để trôi qua lãng phí thì không lấy lại được đâu nha.”
Yết hầu anh khẽ động, giọng trầm thấp và khàn khàn:
“Được, vậy thì vừa làm vừa nói.”
Tối hôm đó, rốt cuộc đã nói những gì, tôi chẳng nhớ nổi câu nào.
Chỉ nhớ được… mấy tư thế mới mà Chu Dã vừa học thêm.
Có lẽ vì ban ngày gặp lại bạn cũ, nên đêm về tôi ngủ không yên.
Tôi mơ rất nhiều chuyện cũ.
8
Năm học lại, thật ra rất khó khăn.
Khí hậu vùng Bắc khác hẳn miền Nam, cả thể chất lẫn tinh thần tôi đều không thích ứng nổi.
Ba vừa mới được điều chuyển đến đơn vị mới, ngày nào cũng bận tối mặt.
Khoảng thời gian tôi rơi vào trạng thái tệ nhất, tôi tìm đến mạng xã hội, viết vô số những đoạn tâm trạng tiêu cực.
Chu Dã xuất hiện vào lúc đó.
Nhưng khi ấy tôi không biết là anh, chỉ coi anh như một “nick ảo” xa lạ.
Anh bắt đầu để lại bình luận dưới bài viết của tôi, giọng điệu lúc nào cũng hài hước, dí dỏm.
Lúc đầu, tôi chỉ lướt qua, không phản hồi.
Dần dần, tôi bắt đầu chọn vài câu để… chửi lại. Chủ yếu để xả giận, toàn là lời lẽ cay độc.
Thế mà anh chưa bao giờ tức giận, lần sau vẫn tiếp tục bình luận.
Chúng tôi cứ thế, trò chuyện suốt cho đến ngày nhập học đại học.
Hôm đó, tôi đang chạy bộ trên sân thì nghe ai đó gọi biệt danh online của mình.
Theo phản xạ, tôi quay lại.
Chu Dã đứng phía sau, tay đút túi, chậm rãi bước về phía tôi, khí chất lạnh lùng mà thu hút.
Tôi mới nhận ra, suốt một năm qua, người trò chuyện với tôi chính là anh.
Chu Dã là bạn cùng cấp ba – đẹp trai, học giỏi, luôn đứng đầu.
Thời đó vì mặc cảm bản thân, tôi chưa từng dám nhìn thẳng vào anh.
Dù đã nói chuyện suốt cả năm, lúc gặp thật tôi vẫn không đủ can đảm đối mặt — và tôi đã bỏ chạy.
Vậy tụi tôi bắt đầu như thế nào nhỉ?
Thật ra năm học lại đó, tôi đã giảm được một chút cân – cao 1m65, còn 67 cân.
Lên đại học, tôi càng siêng chạy bộ để tiếp tục giảm cân.
Ngày nào tôi cũng gặp Chu Dã trên sân vận động.
Anh chủ động chia sẻ kiến thức giảm cân khoa học, trò chuyện linh tinh với tôi.
Từ lúc nào không rõ, tôi bắt đầu thích anh.
Năm hai, tôi đã giảm còn 56 cân.
Còn Chu Dã năm ba, bận rộn khởi nghiệp, mỗi tuần chỉ rảnh hai buổi tối để đi chạy bộ.
Hôm tôi định tỏ tình, tôi đã trang điểm kỹ, mặc váy xinh,
Nhưng lại nhìn thấy Thẩm Mạn kéo tay Chu Dã đứng dưới ký túc xá nam.
Tôi đứng xa, nghe không rõ họ nói gì.
Chỉ thấy Chu Dã lạnh lùng đáp một câu, Thẩm Mạn liền òa khóc.
Tôi bước lại gần, mới nghe rõ cô ta gào lên:
“Em sẽ không bỏ cuộc đâu, Chu Dã, em nhất định sẽ theo đuổi được anh!”
Chu Dã lạnh nhạt:
“Anh đã có người mình thích rồi. Từ lớp 10 đến giờ, anh chỉ thích một mình cô ấy.”
Hôm đó, tôi chẳng nhớ mình đã quay lại ký túc xá bằng cách nào.
Từ đó, tôi không còn chạy đêm nữa.
Dù có thấy Chu Dã trên đường, tôi cũng cố tình tránh đi.
Cho đến một ngày, anh chặn tôi ngay trước cửa lớp.
“Tại sao lại trốn anh?”
Tôi ấp úng, chưa kịp nghĩ ra lý do đã định quay đi, nhưng bị anh nắm tay kéo lại.
“Tô Cẩm, đừng tránh mặt anh nữa.”
“Tại… tại sao?”
Cửa lớp người ra kẻ vào.
Chu Dã nhìn tôi rất nghiêm túc, từng chữ rõ ràng:
“Anh thích em. Vậy nên, đừng tránh mặt anh.”
…
9
“Vợ ơi? Tô Cẩm?”
Chu Dã gọi tôi tỉnh dậy, cả người tôi vẫn còn ngơ ngác.
“Gì vậy?”
Anh nâng mặt tôi lên, như thể gặp phải chuyện gì rất nghiêm trọng:
“Em mơ thấy gì mà cứ khóc suốt vậy?”
Tôi đưa tay sờ mặt, quả nhiên ướt đẫm.
Tôi bĩu môi:
“Em mơ thấy anh không cần em nữa.”
Chu Dã cạn lời:
“Sao anh lại không cần em chứ?”
Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Ngủ đi, trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa.”
Tôi rúc vào lòng anh, thuận tay ôm lấy eo anh — nhưng đã chẳng còn buồn ngủ nữa.
“Chu Dã, khi nào thì anh bắt đầu thích em vậy?”
Giọng anh trầm khàn, mang theo chút từ tính, vang lên bên tai:
“Từ rất lâu rồi. Để anh nhớ… chắc là từ buổi văn nghệ chào tân sinh viên năm lớp 10, khi em nhảy bài đó.”
Tôi sững người.
Đó là chuyện rất lâu rất lâu về trước.
Nếu không nhắc, tôi suýt quên rằng mình từng biết nhảy Latin.
Đó là lần đầu tiên tôi lên sân khấu sau khi bắt đầu tăng cân.
Trong tiết mục đó có năm cô gái, tôi là người mập nhất.
Sau buổi biểu diễn hôm ấy, tôi bắt đầu bị cô lập trong im lặng.
Chu Dã không biết đang nhớ lại điều gì, ánh mắt anh sáng lấp lánh:
“Khi em nhảy, trông như đang phát sáng vậy. Tiếc là sau này chẳng còn được thấy em nhảy nữa.”
“Nhưng nghĩ lại thì cũng may, đỡ để người khác nhìn thấy.”
Tôi bật cười: “Đỡ để ai nhìn thấy?”
Chu Dã không trả lời, chỉ cười nhạt:
“Còn chưa ngủ à? Không ngủ thì làm chút chuyện khác nhé?”
Tôi giật mình, lập tức nhắm mắt, im thin thít.
…
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Trời đã sáng, Chu Dã không ở bên cạnh.
Cuộc gọi là từ mẹ tôi.
Tôi do dự một chút, rồi vẫn nhấc máy.
Giọng bà chói lói vang lên:
“Mày không phải đã hứa đi thử váy cưới với chị mày sao? Giờ mấy giờ rồi, còn chưa đến?”
Tôi lướt điện thoại, đúng là Thẩm Mạn có gửi tin nhắn cho tôi thật.
Nhưng…
“Tôi không đi.”
Đầu dây bên kia lập tức gào lên:
“Con nói gì? Con không đi, chẳng lẽ bắt mẹ đi thay?”
“Bây giờ lập tức đến ngay cho mẹ!”
Tôi xoay người nằm nghiêng:
“Con không đi.”
“Mày chán sống rồi à! Nếu hôm nay mày không đi, tao coi như không có đứa con gái như mày nữa!”
Bà ta tức giận cúp máy.
Trước nay, mẹ tôi luôn dùng cách này để ép tôi nghe lời — và lần nào cũng thành công.
Có lẽ bà nghĩ lần này cũng vậy.
Nhưng bà đã sai rồi.
Tôi nằm nán thêm lát rồi mới dậy rửa mặt.
Trong lò vi sóng có sẵn bữa sáng Chu Dã để lại cho tôi.
Tôi vừa ăn được hai miếng thì chuông cửa vang lên.
Tưởng là Chu Dã vừa ra ngoài về, ai ngờ khi mở cửa, người đứng trước mặt lại là… Trình Dạng.
Tôi theo phản xạ định đóng cửa lại, nhưng anh ta nhanh tay chặn cửa trước.
“Tôi chỉ nói một câu rồi đi, không làm phiền lâu đâu.”
Tôi bán tín bán nghi:
“Câu gì?”
Sắc mặt anh ta trầm xuống:
“Chu Dã và Thẩm Mạn, giữa hai người họ… không trong sáng.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa ra mấy tấm ảnh.
Đó là ảnh chụp thời đại học, Chu Dã và Thẩm Mạn đứng trước ký túc xá nói chuyện.
Góc chụp được chọn khéo léo, khiến họ trông như rất thân mật.
Tôi đưa ảnh trả lại cho anh:
“Mấy tấm ảnh này chẳng chứng minh được gì cả.”
Tôi làm động tác đóng cửa, Trình Dạng lại lần nữa cản lại.
“Tô Cẩm, em tin tưởng anh ta đến vậy sao?”
Tôi khẽ thở dài:
“Anh biết vì sao tôi không tin anh không?
Vì cái hôm hai người họ nói chuyện ấy, tôi cũng có mặt. Ngay dưới khu ký túc xá nữ, đối diện chỗ họ đứng.”
“Anh nói xem, tôi nên tin lời anh, hay tin vào chính mắt mình?”
Trình Dạng sững người:
“Sao… sao có thể… Em cũng ở đó ư?”
Nhìn vào ánh mắt bàng hoàng của anh ta, tôi bình thản nói:
“Vì tôi cũng học ở ngôi trường đó. Tôi và Chu Dã học chung một trường đại học.”
Vẻ mặt Trình Dạng như thể bị sét đánh ngang tai, một lúc lâu không thốt ra được lời nào.
Mãi sau, anh ta mới lắp bắp lên tiếng, như đang tự nói với chính mình:
“Thì ra là vậy… Bảo sao trước giờ chưa từng thấy em ở trường…”
Giọng nói ngày càng nhỏ dần, nhỏ đến mức sắp không nghe rõ, thì đột ngột gắt lên:
“Em lừa tôi! Em từng nói sẽ thi vào cùng trường đại học với tôi!
Thế mà cuối cùng lại chọn học cùng trường với Chu Dã…”
“Không đúng! Không thể nào! Chu Dã định thi Thanh Hoa – Bắc Đại mà?
Sao lại chọn Học viện Chính pháp được? Không thể, tuyệt đối không thể…”
Tôi cau mày:
“Anh đang nói cái gì vậy?”
Không biết anh ta nghĩ tới điều gì, đột nhiên ném ảnh xuống và bỏ chạy.
Trong lúc hoảng loạn, từ người anh ta lại rơi ra thêm một bức ảnh.
Tôi cúi xuống nhặt lên, ngẩn người.
Đó là tấm ảnh tôi nhảy trong đêm văn nghệ chào tân sinh viên năm lớp 10.
Trong ảnh, tôi cười rạng rỡ, ánh mắt tự tin, dáng vẻ lấp lánh như ánh đèn sân khấu.
Nhưng tại sao Trình Dạng lại có được tấm ảnh này?