Tôi giao bài tập về nhà cho học sinh:
Chọn một trong ba – chế tạo bom nguyên tử / giúp cô tìm một anh cao-phú-soái / hoàn thành bài tập vật lý.
Hôm sau, có một học sinh nộp bài trắng tinh.
Tôi gọi em ấy lên văn phòng để truy hỏi:
“Sao em không làm bài tập?”
Em ấy kéo tới một anh chàng đẹp trai:
“Thưa cô, cao-phú-soái mà cô muốn, em tìm được rồi đây.”
Tôi lập tức gục ngã.
1
Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm, tôi trở về trường cấp ba cũ làm giáo viên dạy Vật lý.
Vừa mới nhận được quyết định tuyển dụng, tôi đã bị đứa bạn thân từ nhỏ châm chọc không thương tiếc:
“Lê Thần Thần, với cái kiểu người như cậu mà cũng đi làm cô giáo, không biết sẽ hại đời bao nhiêu học sinh đây.”
Nó nói đúng lắm. Tôi thường xuyên lướt mạng, thích chơi meme, hay bày trò, lập tổ đội leo rank với học sinh, thậm chí trong đại hội thể thao còn dẫn cả lớp đi lắc hoa, nhảy “xã hội shake”…
Những trò đó, tôi đều từng làm qua.
Thế nên học sinh chưa bao giờ gọi tôi là “Cô Lê”, mà đều gọi là “Chị Lê”.
Tôi cũng được toàn thể giáo viên và học sinh của trường A công nhận là “giáo viên Vật lý không nghiêm túc nhất trường”.
Hôm nay, khi tôi đang nghỉ (lười) trong văn phòng, lướt mạng thì thấy một chủ đề hot:
#Tổng hợp những bài tập online kỳ quặc#
Phong cách video dưới chủ đề đó đại loại như:
– Bài tập Vật lý, chọn một trong các mục sau:
- Chế tạo một quả bom nguyên tử
- Chụp ảnh nắm tay với Einstein hoặc Newton, rồi đăng lên mạng
- Chế tạo một cỗ máy vĩnh cửu
- Làm các bài từ trang 40 đến 43 trong sách bài tập
– Toán học: Chứng minh giả thuyết Goldbach hoặc làm một đề thi
– Tiếng Anh: Chụp ảnh chung với Tổng thống Mỹ trước Nhà Trắng hoặc dịch đoạn văn và viết bài luận theo đề
…
Meme hay như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được?
Thế là lúc giao bài hôm nay, tôi đăng thông báo trong group lớp:
“Các em hãy chọn một trong các bài tập sau và hoàn thành:”
- Chế tạo một quả bom hạt nhân
- Giúp cô tìm một bạn trai cao-phú-soái
- Làm một đề kiểm tra Vật lý
Chuyện là dạo này ở nhà cứ giục tôi lấy chồng mãi, tôi thật sự không chịu nổi nữa nên mới thêm cái mục “tuyển chồng” thứ hai vào.
Chứ còn gì nữa, làm gì có đứa trẻ nào bị ba mẹ giục cưới mà không phát điên lên cơ chứ?
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy vài phút, chấm đỏ ở góc phải trên màn hình đã nhảy lên 99+.
“666!”
“Không hổ là chị Lê, bắt trend cực bén luôn.”
“Em đoạt giải Nobel rồi, có được cộng điểm thi cuối kỳ không ạ?”
Dần dần, phong cách bình luận bắt đầu lệch hướng:
“Ơ, chị Lê mình vẫn độc thân à?”
“Nghe nói là bông mẫu đơn đơn độc luôn đó.”
“Chị Lê ơi, em giới thiệu cho chị người quen của cháu trai của hàng xóm của chú họ nhà ông bác hai em nha.”
…
Tôi sa sầm mặt, lập tức gỡ tin nhắn có nội dung “bông mẫu đơn đơn độc” và ban luôn người đăng.
Nói cái gì mà thật như đếm vậy, tôi không thích nghe đâu!
2
Hôm sau thu bài, cả lớp 47 người, thu được 46 bài.
Tan tiết, tôi cùng lớp trưởng kiểm tra lại danh sách từng người, cuối cùng cũng lôi được “mầm non đơn độc” chưa nộp bài – Kỳ Tư Hân.
Con bé này bình thường ngoan lắm mà, sao hôm nay tự nhiên lại nổi loạn thế?
Tôi gọi em ấy lên văn phòng.
“Bài kiểm tra hôm qua cô phát đâu? Lấy ra cho cô xem.”
Em ấy vẻ mặt điềm tĩnh, lấy ra một tờ đề thi.
Tôi cầm lấy, liếc qua một cái — chậc, còn sạch hơn cả mặt tôi.
Sao con bé này lại như vậy?
Tôi day day ấn đường: “Tại sao em không làm bài tập?”
Nó cười toe:
“Cô ơi, em làm xong rồi mà.”
Nói rồi, kéo một anh chàng đội mũ lưỡi trai từ ngoài hành lang vào, đẩy tới trước mặt tôi:
“Đây là anh em, cô ơi, cao-phú-soái mà cô muốn, em tìm được rồi.”
?
Các giáo viên trong văn phòng lập tức buông giáo án, đồng loạt quay lại hóng chuyện.
Anh chàng kia vén nhẹ vành mũ, khẽ cong môi cười:
“Lê Thần Thần, lâu rồi không gặp.”
Tôi nhìn anh ta một lúc, cuối cùng cũng nhận ra — đó là mối tình thầm kín thời cấp ba của tôi: Kỳ Dã.
Tôi sững người: “Kỳ… Kỳ Dã?”
Kỳ Dã khẽ gật đầu.
Tôi quay sang học sinh của mình: “Đây là… anh trai em thật sao?”
Kỳ Tư Hân cũng gật đầu rất chắc chắn.
Xong rồi xong rồi xong rồi…
Lần này chơi meme là tự rước họa vào thân.
Mấy đồng nghiệp trong văn phòng bắt đầu hóng chuyện sôi nổi, thậm chí có người còn phải lấy tay che miệng mà cười khúc khích.
Mặt tôi mất sạch, không phải vứt xuống đất nữa mà là vứt thẳng vào rừng sâu núi thẳm rồi!
Tôi chỉ thấy đầu óc choáng váng, đất trời quay cuồng… cuối cùng ngã vật xuống.
3
Ký ức đã chôn sâu đột nhiên trỗi dậy tấn công tôi.
Hồi học cấp ba, tôi dốt toán đến mức thảm thương – cộng trừ hai chữ số còn phải dùng tay đếm, mấy cái định nghĩa, hình học hay phương trình đối với tôi chẳng khác gì thiên thư.
Mà người ngồi sau tôi – Kỳ Dã – lần nào thi toán cũng trên 145 điểm.
Haiz, con người với con người, sao lại có thể cách biệt đến thế!
Gần nước thì được hưởng ánh trăng, tôi cái gì không hiểu cũng quay xuống hỏi cậu ấy giảng.
Cậu ấy cũng rất tốt bụng, để tôi hiểu được tận gốc, một bài toán có thể kiên nhẫn giảng đi giảng lại bốn, năm lần!
Mỗi lần giảng bài là phải ngồi sát nhau, mà cậu ta thì lại… đẹp trai đến mức vô pháp vô thiên!
Ngũ quan tinh xảo, đường nét sắc sảo, lần nào tôi quay xuống cũng tranh thủ ngắm lén vài cái.
Nhìn đến mức tim tôi rung lên bần bật, con nai trong lòng chạy loạ.
Ai mà không thích một nam thần đẹp trai lại còn nhẫn nại giảng mấy bài toán khó cho mình chứ!!
Tôi phải lòng cậu ấy rất nặng, ngày nào cũng lải nhải kể với nhỏ bạn thân.
Nó nghe đến mức lỗ tai mọc kén, cuối cùng không chịu nổi nữa, xúi tôi đánh cược một phen, xe đạp hóa mô-tô!
Nói làm là làm!
Hôm đó tôi mua giấy viết thư với phong bì, định viết thư tỏ tình.
Lần đầu tiên viết thư tình, tôi muốn viết sao cho thật cao cấp, có đẳng cấp một chút, nên suy đi tính lại, trăn trở từng câu chữ.
Bảy ngày ròng rã, tôi chỉ gắng gượng viết được đúng sáu chữ:
“Bạn học Kỳ Dã , chào bạn…”
Hết.
Với trình độ văn chương của một đứa học khối tự nhiên, tôi thật sự… bất lực.
Thế là tôi đưa 5 tệ hối lộ đứa bạn học khối xã hội, năn nỉ nó viết giúp.
Nó hùng hổ cầm bút, viết phăng phăng, mười phút sau “bốp” một cái đập tờ giấy lên bàn tôi.
Tôi nhặt lên xem, chậc, sến chảy cả nước!
Nào là: “Thầm thương cậu như một cơn gió thổi qua đồng cỏ, chẳng ai hay biết.”
Nào là: “Thỉnh thoảng nhớ cậu, mà tần suất của cái thỉnh thoảng ấy lại hơi bị thường xuyên…”
Đọc mà tôi nổi hết da gà, mặt mũi méo xệch như đang làm bài thi môn Văn 120 phút không ra nổi một ý.
Nó trợn mắt lườm tôi: “Yêu thì nhận, không thì thôi!”
Tôi lập tức cười nịnh bợ: “Nhận nhận nhận, em nào có nói không nhận mà…”
Kết quả, lá thư tình viết xong đã nửa tháng, vẫn nằm im trong tay tôi, bao lần muốn đưa mà đều rụt lại.
Ngoài nhút nhát, còn một lý do khác.
Khi đó tin đồn giữa Kỳ Dã và hoa khôi trường – Thi Thuyên – bay đầy trời, rầm rộ đến mức ai cũng biết.
Mà tôi thì… mặt mộc, đeo niềng răng, mặt chi chít mụn tuổi dậy thì, đem ra so với hoa khôi thì đúng là… trứng chọi đá.
Con bạn thân trừng mắt, làm bộ định giật lại lá thư:
“Nhát gan thế thì thôi khỏi đưa.”
Chiêu khích tướng trúng ngay tim tôi:
“Không không, cho tớ thử thêm lần nữa! Lần này chắc chắn được!”
Tôi giơ ba ngón tay lên thề sống thề chết:
“Nếu hôm nay tớ không đưa được, tớ sẽ ăn luôn lá thư này!”
Tan học, Kỳ Dã chơi bóng với mấy nam sinh trong lớp xong, cả đám vừa cười vừa nói chuyện rôm rả đi về.
Tôi nấp sau một bức tường, dựng tai nghe lén.
Mấy tên con trai lại bắt đầu tán dóc về mối “tình tin đồn” giữa cậu ấy và hoa khôi như mọi lần.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Tôi siết chặt bức thư trong tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi vì hồi hộp.
Trong đầu tôi bắt đầu đếm ngược: 3… 2… 1…
Vừa định lao ra thì — giọng nói của Kỳ Dã vang lên ngay sau lưng tôi:
“Con gái á? Không có hứng thú.”
…
Tôi đứng hình tại chỗ, nước mắt lưng tròng, nuốt ực lá thư luôn tại chỗ.
Từ sau khi “đâm đầu” phát hiện bí mật động trời đó, cả năm lớp 12 tôi không nói với Kỳ Dã thêm câu nào.
Tôi còn hận không thể chuyển bàn ra xa cậu ta 800 mét.
Dù cậu ấy chủ động bắt chuyện, tôi cũng chỉ “ừm ừm” cho có lệ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao mỗi lần có nữ sinh tặng quà là cậu ấy từ chối.
Thì ra cái tên này… không có hứng thú với con gái á!!!