7
Trước gương, tôi mang hai bọng mắt thâm quầng.
Chàng thanh niên phía sau vươn người uể oải, rồi tràn đầy sinh khí phi vọt ra ban công phơi nắng.
Thật khoan khoái.
Một luồng giận vô cớ chợt dâng lên trong lồng ngực, tôi hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười khúm núm hỏi:
“Cáo con ơi, nhà anh ở đâu vậy?”
Dù anh ta ăn ở đây, ngủ đây, nhưng xét cho cùng anh ta vẫn là tổng tài mà.
Một ít tiền trả chỗ ở, tôi tin “cáo con” sẽ biết ơn.
“Nhà? Nhà anh chẳng phải ở ngay đây sao?”
Ai ngờ, anh ta lại giả vờ ngơ.
“An Ninh, em bỏ rơi anh một lần, lại còn muốn bỏ rơi lần thứ hai sao?”
Giang Thời Dật ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
Tôi bị ánh mắt đó làm chột dạ, suýt nữa đã mắc kế anh ta.
“Không được, sao có chuyện tôi bỏ anh chứ? Tôi tưởng anh chỉ là một con cáo bình thường.”
“Nhưng rõ ràng anh là người, dù tôiị không quan tâm gia tộc anh có đột biến gen gì, tóm lại là anh lừa tôi, tôi không nợ anh điều gì cả.”
“Thật ra, nếu hôm đó tôi không nhặt anh từ thùng rác, thì có lẽ anh đã vào lò đốt rác từ lâu rồi.”
Đúng thật, phụ nữ đích thực không bao giờ mềm lòng.
Cho dù anh ta đẹp trai đến mấy, vẻ đẹp đó cũng chẳng nuôi sống được ai.
Tôi còn đang chật vật sống lấy mình, anh ta thì hả hê dựa dẫm không công ở đây.
8
“Đúng vậy, chính em đã cứu anh.”
Giang Thời Dật như chợt nhớ ra điều gì, giọng ngày càng hưng phấn.
“Tổ tiên nhà anh có nói: ơn cứu mạng thì phải lấy thân đáp đền.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta kết hôn đi!”
Cái gì?
Mí mắt tôi giật bắn.
“Anh lại nói linh tinh ở đâu rồi, tôi không muốn đâu.”
Tôi không cần anh, tôi chỉ cần tiền của anh thôi.
“Em đã lợi dụng anh trắng trợn như vậy mà em lại không muốn ở lại với anh sao?”
Chàng thanh niên nhếch khóe mày, đôi mắt càng thêm ửng lệ, thấy tôi vẫn chưa đồng ý thì bật khóc oang oang.
“Anh là con hồ ly chẳng ai muốn, chết đi còn hơn.”
“Ụ ụ… lẽ ra anh nên chết trong thùng rác mới phải.”
Anh càng than thở càng đau khổ, rồi bỗng đứng lên tiến về phía cửa ra.
Tôi giật mình.
Thế là đi luôn rồi sao.
Còn không định nói câu “vì em cứu anh nên phải cho em tiền” gì đó à?
Tôi đứng bên cạnh nhìn anh trình diễn.
9
Nhưng anh ta mất công chạy về thế này, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng vậy.
“Thôi được rồi.”
Chàng trai cúi đầu thở dài.
“Tổ tiên cũng nói: theo gà thì theo gà, theo chó thì theo chó, đã quyết định lấy em rồi thì dù em không muốn chịu trách nhiệm, anh cũng sẽ ở bên em cả đời.”
Ôi trời ơi, hồ ly nam này vẫn là một kẻ “não tình” mất rồi.
10
Tôi phát lại bản tin trên tivi một lần nữa.
Chỉ vào người đàn ông trên màn hình y hệt anh ta, tôi hỏi:
“Vì sao anh không chịu về nhận lại gia sản trị giá hàng trăm triệu của mình?”
Đôi tai hồ ly lấp ló trong mái tóc của Giang Thời Dật khẽ rung lên.
Rồi anh ta ngược lại hỏi:
“Ai cơ? Trông giống tôi thật đấy.”
“Tôi nói là anh đó kìa, chính là anh.”
Tôi đưa cho anh ta xem toàn bộ thông tin về thân thế của anh ta tôi tìm được trên mạng.
Nhưng anh ta khẽ ngoảnh mặt sang một bên, kiên quyết không thèm nhìn.
“Tôi biết người này.”
11
Vì không thể đuổi được anh ta, căn hộ một phòng khách một phòng ngủ chật chội của tôi càng trở nên chật chội hơn.
Mỗi lần tan làm, đều thấy “cáo đuôi to” ngồi chờ ngoài cửa.
Hôm nay tôi về hơi muộn hơn mọi khi.
Bởi tôi bị một người lạ theo dõi.
Tôi đi tới ngã rẽ trong con hẻm, vẫn cảm thấy người đó sát sau lưng.
Tay tôi nắm chặt túi xách run lên.
“Nói mau, sao anh cứ bám theo tôi thế!”
Tôi nhặt viên gạch dưới đất lên, trợn mắt như đang chơi “Plants vs. Zombies” chĩa gạch thẳng vào hắn.
Chỉ cần hắn có ý đồ xằng bậy, viên gạch sẽ vồ tới hạ gục ngay trên trán hắn.
Thế nhưng khiến tôi ngạc nhiên là, người mặc đồ đen ấy lại là một thiếu niên.
Khuôn mặt non nớt ửng hồng một giọt mồ hôi.
Cậu ta lúng túng đan hai ngón tay vào nhau, tai dường như cũng đỏ lên vì ngượng.
“T…tôi xin lỗi, có làm chị sợ không?”
“Tôi tên là Thanh Vân, mới vừa mười tám tuổi một tháng, nhà ở Tòa 21, Tổ 4, Hẻm Kim, công ty tôi ở Tòa nhà An Ninh, Khu Mới.”
Cậu ta nói vội rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
Tôi cau mày, tạm đặt viên gạch xuống.
“Nhưng việc này liên quan gì đến tôi?”
“Tiểu thư Miêu, vì tôi đã xem qua bản thiết kế của chị, rất đẹp, rất hợp phong cách công ty chúng tôi, nên… tôi mới liều lĩnh tìm đến.”
“Tôi biết chị gần đây có ý định nghỉ việc, cho tôi một cơ hội được không?”
Giọng thiếu niên rất chân thành, khiến tôi hạ bớt cảnh giác.
“Có cơ hội tôi nhất định sẽ đến xem xét, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội.”
Tôi cười xã giao, trả lời rất lễ phép.
Thế mà cậu ta đột nhiên bước đến ôm chầm lấy tôi.
Đầu ngón tay cậu ta lạnh buốt.
“Vậy… ngày mai gặp chứ?”
Thiếu niên háo hức đến mức không nhận ra dáng vẻ cứng đờ của tôi, chuẩn bị rút tay ra nhưng không kịp.
Thanh Vân chưa chờ tôi từ chối đã lùi lại, đến cửa vẫn ngoái đầu vẫy tay chào tôi, gọi to:
“Tiểu thư Miêu, nhất định phải đến tìm tôi đấy!”
12
Trước khi về nhà, tôi đi ngang qua thùng rác tầng dưới, túm tờ danh thiếp nhàu nát ném vào đó.
Dù nghe nói công ty kia cũng có tiếng, nhưng tôi tuyệt nhiên không hề công bố bản thiết kế của mình ra ngoài.
Việc họ đột nhiên tìm đến thật khó hiểu.
Vừa mở cửa.
Tôi đã thấy người đàn ông kia tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn tôi, đuôi sau lưng vờn qua vờn lại.
Giang Thời Dật khẽ nheo mắt, thoáng bất mãn:
“Tôi ngửi thấy mùi người khác.”
Nói rồi, anh cúi xuống, sát vào vai tôi rồi ngửi tiếp:
“Một sinh vật đực đã tiến sát đến gần em.”
“Hơn nữa, rất gần.”
Tôi không bận tâm, đưa tay đẩy anh ra rồi bước thẳng vào phòng khách.
Nhưng Giang Thời Dật như con mèo nổi da gà, vụt lao tới.
Anh nhào vào lòng tôi, cọ xát rồi cắn, dù lực rất nhẹ, cũng khiến da cổ tôi ửng đỏ.
Răng nanh của anh thật nhọn.
Tôi không thể chịu đựng thêm, giơ tay tống anh ra, không ngờ lại đánh trúng bả vai anh một cái bạt tai.
Cuối cùng, anh im bặt, ánh mắt đượm buồn nhìn tôi.
Chợt, tôi cảm thấy hoang mang như một con mồi đang bị truy đuổi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Giang Thời Dật không đáp, chỉ nâng tay lên.
Tôi bị anh đè dưới người, không thể nhúc nhích.
Hoảng sợ, tôi giơ tay lên đỡ trước mặt mình.
Nhưng bàn tay to của anh không hướng vào mặt tôi, mà kéo tay tôi xuống,
nắm lấy lòng bàn tay tôi, áp vết bạt tai hơi đỏ của tôi lên đó.
“Em đã có người đàn ông khác bên ngoài, anh ta đã ôm em, em thích anh ta phải không? So với anh, em thích anh ta hơn đúng không?”
13
Tôi giờ mới hiểu vì sao mỗi khi anh ta hóa hồ ly lại thường đánh con mèo nhà tôi.
Tôi không tài nào thoát ra, đành cố gắng giải thích với anh ta.
“Tôi là con người, con người cần giao tiếp, chạm vào người khác là điều không thể tránh khỏi, chẳng lẽ tôi nuôi anh về rồi lại phải ở nhà suốt đời không đi đâu được sao?”
“Giang Thời Dật.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh, anh ấy phản xạ ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Con hồ ly này vốn luôn biết mình là ai, chỉ vì ích kỷ muốn ở lại đây nên không chịu thừa nhận thân phận.
“Tôi cũng cùng sống trong xã hội này, nhưng tôi khác anh.”
“Anh đã chẳng phải lo nghĩ gì về chuyện sinh sống, còn tôi thì sao?”
“Tôi vẫn phải mỗi sáng thức dậy đi làm, tự nuôi sống bản thân, anh chơi chán rồi thì về nhà đi.”
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Sự xuất hiện của anh giống như tình yêu trong truyện cổ tích, nhưng truyện cổ tích chỉ để dỗ trẻ con.
Không phải chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ theo anh hạnh phúc suốt đời.
Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, hồi đại học tôi đã nghe nói về tập đoàn Giang.
Một trong những doanh nghiệp hùng mạnh hàng đầu toàn cầu.
Chuyện này không chỉ đơn thuần là khác loài khác kiếp nữa.
Dù anh ta không phải yêu quái, thì tôi với anh ta cũng không có lấy một khả năng nào để đến được với nhau.