TRỌNG SINH TÔI TỰ HUỶ DUNG ĐỂ CỨU LẤY MÌNH

TRỌNG SINH TÔI TỰ HUỶ DUNG ĐỂ CỨU LẤY MÌNH

Trọng sinh trở về, mỗi ngày tôi ăn ít nhất mười bữa, chỉ trong một tuần đã tăng ba mươi cân.

Tôi không trang điểm, cũng không dưỡng da, mặt đầy mụn, bóng nhẫy dầu.

Tất cả quần áo đẹp tôi đều vứt hết, chỉ mặc những bộ đồ bẩn thỉu, vá víu.

Các đồng nghiệp chê tôi vừa xấu vừa béo lại nhếch nhác.

Họ lén bàn tán rằng chẳng có người đàn ông nào có mắt lại để ý đến tôi.

Nhưng trong lòng tôi lại vô cùng sung sướng.

Kiếp trước, cô bạn thân đã lấy trộm ảnh của tôi để đi quyến rũ một người đàn ông đã có vợ.

Khi bị vợ của người đàn ông đó phát hiện, cô ta đến tận nơi tôi làm việc, mang ảnh tới chất vấn tôi.

Tôi càng ra sức biện hộ thì bạn thân tôi lại càng đổ thêm dầu vào lửa:
 “Lâm Tuyết, tuy là bạn thân của cậu, tớ lẽ ra nên che giấu cho cậu, nhưng tớ thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ nữa!”

“Rõ ràng người trong ảnh là cậu, tại sao cậu không chịu nhận?!”

Thấy tôi sống chết không chịu thừa nhận, người vợ nổi giận đâm tôi mười tám nhát dao.

Tỉnh lại, tôi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương — béo ú như một bà thím.

Kiếp này, tôi phải xem xem bạn thân còn có thể vu oan cho tôi kiểu gì nữa…

Đăng nhập để theo dõi truyện này