“Ai cho cô dám lừa tôi, trả tiền lại đây!”
“Tôi không lừa chị! Cô ấy đúng là người trong phòng này thật mà! Còn tiền là chị tự nhét vào tay tôi, bảo tôi dẫn đi tìm cô ta mà… á!”
Còn chưa kịp giải thích xong, Ngô Khiết đã xé áo khoác của Lưu Linh, lật tung túi ra, đổ hết đồ bên trong xuống đất.
Tôi ngăn đồng nghiệp bên cạnh đang định đi gọi bảo vệ, cứ để mặc hai người đó đánh nhau.
Người đi cùng Ngô Khiết tóm tóc Lưu Linh kéo ra một trận đánh nhừ tử.
Lưu Linh đỏ ngầu mắt, chỉ tay vào tôi đang đứng xem kịch vui:
“Lâm Tuyết! Cho dù bây giờ cô không còn như trước, thì trước kia cô cũng từng như thế!”
Cô ta nhặt điện thoại dưới đất, mở tài khoản mạng xã hội của tôi, dí vào trước mặt Ngô Khiết:
“Chị Ngô, người lừa chị không phải tôi, mà là cô ta! Cô ta ngày nào cũng đăng ảnh lên! Chị nhìn đi…”
Lưu Linh vừa lướt vừa nói, giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì bất lực hạ điện thoại xuống.
“Lâm Tuyết, ảnh trên mạng xã hội của cô đâu rồi?”
Ngô Khiết giật lấy điện thoại từ tay cô ta, mở tài khoản mạng xã hội của tôi ra xem – toàn là ảnh tôi trong bộ dạng “béo phì”, lướt được vài cái cô ta đã mất kiên nhẫn.
“Tôi nói cô là đồ tiểu tiện nhân, đã lừa tiền thì thôi, nhưng có người mập thì cô cũng không thể tùy tiện kéo đến để thế thân chứ!”
Câu nói dù sắc bén, nhưng lại không sai.
Lưu Linh ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng, như vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Lâm Tuyết, cho dù cô có chỉnh sửa được ảnh trên mạng xã hội, vậy còn đoạn chat kia, cô định chối kiểu gì?”
Trên màn hình là vài bức ảnh du lịch lộ liễu được đưa đến trước mặt tôi.
“Nhìn đi! Có phải là cô ta không?!”
Tống Thành Chí muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn lâu. Lúc này mặt Lưu Linh đã sưng vù, tóc tai bù xù như con ma.
Tống Thành Chí cứ lùi từng chút một trên sàn, sợ dính dáng gì đến Lưu Linh.
“Không phải cô ta.”
Câu này cũng là sự thật — dù sao hồi đó anh ta cũng dùng ảnh của tôi.
Thế nhưng Ngô Khiết vẫn chưa chịu dừng lại, cô ta bắt đầu lần lượt săm soi các nữ đồng nghiệp trong phòng, rõ ràng là không tìm ra tiểu tam thì sẽ không bỏ qua.
Lưu Linh nghe thấy câu nói của Tống Thành Chí thì thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy chỉnh lại tóc, vô tình để lộ sợi dây chuyền vàng bọc ngọc trượt xuống khỏi cổ áo.
Tôi nhìn thấy liền giật ngay lấy:
“Ồ, Lưu Linh à, sợi dây chuyền này trông đắt phết nhỉ, với mức lương của cô thì chắc phải nhịn ăn nhịn uống ba năm mới mua nổi chứ?”
Các đồng nghiệp thấy món đồ đắt đỏ đó thì bắt đầu xôn xao bàn tán.
Những người vốn đã không ưa gì Lưu Linh càng lớn tiếng hơn:
“Lưu Linh chẳng qua là một nhân viên văn phòng bình thường, lương tháng chỉ có ba ngàn, nhà thì ở quê, ai biết cô ta moi đâu ra tiền mà mua nổi dây chuyền xịn như vậy!”
Trái tim vừa mới thả lỏng của Lưu Linh lại lập tức nhảy lên tận cổ.
“Tiền mua dây chuyền là tôi tự kiếm đấy! Ai chẳng có nghề tay trái chứ?!”
Lưu Linh cố gắng cãi lại, nhưng lời lẽ yếu ớt, chẳng ai tin nổi.
Tôi nhớ lại kiếp trước, Lưu Linh tiêu tiền thì hoang phí, lúc nào tôi rủ cùng làm việc tay trái kiếm thêm tiền tiêu vặt, cô ta đều chê mệt và không chịu làm.
Sau đó tôi mở được một cửa hàng online, chỉ vài tháng đã kiếm được mấy chục vạn. Tôi sợ cô ta ghen tỵ nên chủ động hỏi có muốn làm chung không, thêm người đỡ đần cũng tốt.
Nào ngờ cô ta nghe xong liền trở mặt:
“Lâm Tuyết, đừng có kiếm được vài đồng bạc đã vênh váo với tôi. Tôi không cần đi làm thuê cũng kiếm được tiền!”
Nghe xong câu đó, tôi giận suốt hai tháng, thề trong lòng: lần sau cô ta có mượn tiền thì cũng không cho nữa!
Kết quả, sau lần đó cô ta như biến thành người khác — bỗng nhiên có tiền tiêu rủng rỉnh.
Mặc áo khoác hàng hiệu, đeo túi xịn, đi khắp công ty khoe mẽ, mấy lần tôi còn nghe đồng nghiệp thì thầm trong phòng trà rằng Lưu Linh đang cặp đại gia.
Lúc đó tôi còn bênh cô ta: “Có thời gian bịa chuyện đồng nghiệp thì lo mà nâng cao thành tích đi!”
Lưu Linh biết tôi bênh mình, lại quay sang làm lành. Nhưng tôi không ngờ, cô ta không chỉ cặp đại gia, mà còn đi làm tiểu tam cho người ta.
Kiếp trước đúng là tôi mù mắt mất rồi!
Tống Thành Chí nhìn sợi dây chuyền, có vẻ suy nghĩ điều gì đó, rụt rè ngẩng đầu gọi Ngô Khiết:
“Vợ ơi, nếu anh tự khai hết, em có thể tha cho anh không?”
Ngô Khiết trừng mắt với anh ta, bảo có gì thì nói ra hết.
Tống Thành Chí quỳ xuống đất bắt đầu thú tội. Dĩ nhiên, ai nghe cũng nhận ra gã đàn ông khốn nạn này đang cố gắng rửa sạch tội cho bản thân.
“Vợ à, em tin anh đi, anh bị lừa đó!”
“Em thì bận sự nghiệp ngoài kia, còn anh ở nhà lo việc vặt, nhưng là đàn ông, có nhiều thứ anh không hiểu rõ, nên mới lên mạng kết bạn tìm người chia sẻ.”
“Cô ta ban đầu rất nhiệt tình giúp đỡ, sau đó bảo đã giúp anh nhiều thế thì xin chút quà cáp cũng chẳng quá đáng. Anh nghĩ cũng đúng, nên mới chuyển tiền cho cô ta mua vài món.”
“Nhưng cô ta không biết đủ, còn gửi ảnh của mình cho anh, rủ anh đi gặp. Em nói xem, thế chẳng phải là trắng trợn quyến rũ à?!”
Tống Thành Chí diễn rất đạt vai “người chồng đáng thương”, như thể việc ngoại tình hoàn toàn là do người ta dụ dỗ, còn anh ta thì chỉ muốn chăm lo cho gia đình nên mới tìm bạn học hỏi.
Lưu Linh siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
“Vậy anh nói xem, anh mua gì cho con tiện nhân đó?!”
Ngô Khiết đã tóm được trọng điểm — tiền trong nhà là do cô ta kiếm, vậy mà chồng lại đem đi tiêu cho người đàn bà khác. Trong mắt cô ta như đang bốc lửa, tôi nhìn mà thấy rất rõ ràng.
“Anh mua mấy cái túi xách, vài bộ quần áo, với một số vòng cổ, lắc tay… trong đó có một sợi là vàng bọc ngọc.”
Nghe xong, Ngô Khiết lập tức tát cho Tống Thành Chí hai cái vang dội.
Rồi quay sang túm lấy sợi dây chuyền vàng bọc ngọc trên cổ Lưu Linh, sợi dây siết chặt vào da khiến máu trào ra.
“Là sợi này phải không?!”
Lưu Linh cắn chặt môi, không nói một lời, mọi người đều nín thở.
Thấy tình hình căng thẳng, tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Làm căng vậy làm gì, chị Ngô đã xem cả lịch sử trò chuyện rồi, giờ gọi thẳng một cuộc video call là biết ngay ai với ai.”
Ngô Khiết cũng không thèm đôi co thêm với Lưu Linh, liền lục điện thoại từ túi Tống Thành Chí, mở khóa, tìm đến ứng dụng nhân bản.
Một cuộc gọi video được thực hiện đến tài khoản tiểu tam.
Tiếng chuông video call vang lên rõ mồn một trong văn phòng.
Tôi biết điều lùi ra sau một bước, lạnh nhạt chờ đợi cơn điên của Ngô Khiết bùng nổ.
Ánh mắt Tống Thành Chí thoáng hiện vẻ chấn động như vừa xác nhận được điều gì đó.
Ngô Khiết nhìn màn hình điện thoại đang đổ chuông, âm thanh sắc nhọn đến chói tai.
Đó chính là điện thoại của Lưu Linh!
Ngô Khiết phát điên, lập tức rút con dao trong túi ra, rạch một đường dài trên mặt Lưu Linh.
Tôi còn tưởng cô ta sẽ như kiếp trước, đâm Lưu Linh cả chục nhát, ai ngờ lần này chỉ cào rách mặt rồi dừng tay.
Lưu Linh gào lên kêu cứu, máu từ mặt chảy xuống loang cả nền nhà, những người hóng chuyện thấy vậy đều sợ hãi lùi hết ra ngoài.
Bảo vệ được gọi lên, nhanh chóng khống chế cả Ngô Khiết và nhóm bạn đi cùng cô ta. Lưu Linh la hét đòi báo công an, đòi bắt “mụ điên hung ác đã cố ý làm bị thương người khác”.
Tôi nói với cô ta:
“Đừng sốt ruột, cảnh sát đến ngay thôi.”