Tôi và Hứa Trì là một cặp đôi sống chung trong nhà thuê.
Gần đây anh ấy thường ra ngoài từ sớm đến khuya, hầu như chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tức giận quá, tôi đã tát anh một cái.
Trên màn hình liền hiện ra dòng bình luận:
【Nam chính đang định móc nhẫn cầu hôn từ trong túi ra, thì bị cú tát của nữ phụ đánh cho bay luôn.】
【Chỉ cần nữ phụ bao dung và thấu hiểu nam chính thêm một chút, thì tài lộc ngút trời mà anh ấy sắp có đâu đến lượt nữ chính nhặt được chứ.】
【Một cái tát, đánh bay luôn chút tôn nghiêm cuối cùng của nam chính, hai người từ đó đường ai nấy đi…】
Tôi nhắm mắt lại, rồi lại giơ tay tát thêm một cái nữa.
“Trong túi anh giấu cái gì?”
1
Hứa Trì ngẩng đầu lên, môi mím chặt đến trắng bệch.
Da anh vốn đã trắng, giờ bị tôi tát hai cái, trên mặt lập tức in rõ hai dấu tay, trông vô cùng chướng mắt.
Tôi bóp bóp bàn tay đau đến tê rần, lặp lại:
“Trong túi anh giấu cái gì?”
【Cười chết mất, nữ phụ tưởng làm thế xong nam chính còn cầu hôn cô ta chắc?】
【Không sao, lát nữa nữ chính của tụi mình sẽ đến an ủi nam chính thôi.】
【Nữ phụ mà không tự tìm đường chết thì còn gọi gì là nữ phụ nữa.】
Những dòng bình luận ấy, ai nhìn vào cũng hiểu được hàm ý.
Tôi chính là nữ phụ đang tự tìm đường chết sao?
Tôi và Hứa Trì vẫn đang giằng co,
Xem ra hôm nay anh thật sự sẽ không lấy nhẫn ra nữa rồi.
Lúc đó điện thoại trên bàn reo lên – là của Hứa Trì.
Tôi thở dài, quyết định không ép anh thêm:
“Thôi bỏ đi, anh nghe điện thoại đi.”
Tôi quay người đi về phòng ngủ,
Trong lúc vô tình liếc mắt lại nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình điện thoại.
Lâm Nhiễm Nhiễm.
Không thể là con trai được đâu nhỉ?
Chẳng lẽ đây chính là “nữ chính” mà mấy dòng bình luận kia nhắc tới?
Bảo không buồn là nói dối.
Tôi và Hứa Trì quen nhau năm năm, yêu nhau ba năm.
Cả hai gia cảnh đều bình thường, học xong thì ở lại cùng một thành phố để lập nghiệp.
Để tiết kiệm tiền thuê nhà, chúng tôi đã dọn về sống chung.
Căn nhà thuê không lớn, nhưng từng món đồ trong đây đều là chúng tôi cùng nhau mua sắm,
Chúng tôi coi đây là tổ ấm tạm thời, trang trí nó thật ấm cúng, còn nuôi thêm một con mèo nhỏ đáng yêu.
Tôi không nỡ nhìn quanh căn nhà trọ nhỏ này,
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, từng kỷ niệm nơi đây sẽ trở thành dĩ vãng.
Tôi nằm trên giường, nước mắt cứ thế tuôn không dứt.
Đúng như tôi đoán, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa rồi đóng lại.
Hứa Trì… đã đi tìm người khác rồi.
Nhận ra sự thật ấy, tôi không thể kìm nén nữa, bật khóc nức nở.
Tim tôi cũng co thắt từng cơn đau đớn.
Mối tình đầu trong đời tôi… cứ như vậy mà kết thúc.
“Hu hu hu…”
Trong căn nhà thuê trống trải, chỉ còn tiếng khóc bi thương của một mình tôi vang vọng.
2
Không biết tôi đã khóc bao lâu, chỉ nhớ là mình đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Đến khi tỉnh lại, phát hiện Hứa Trì đang ngồi ở mép giường.
Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, vẻ mặt vừa tức cười vừa bất lực.
“Em đánh anh rồi còn khóc à?”
Xem ra anh đã hết giận, chắc được ai đó an ủi rồi nên tâm trạng cũng bình ổn lại.
Tôi xoay lưng về phía anh, chẳng buồn để ý.
Đến nước này rồi mà còn không nói chia tay, chẳng lẽ còn muốn bắt cá hai tay?
Thế nên khi anh đưa tay kéo tôi lại, tôi lại tát thêm một cái vào mu bàn tay anh.
“Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi!”
Hứa Trì giận đến cực điểm, đứng bật dậy chỉ vào mình:
“Anh bẩn sao? Trương Sơ Nhụy, anh thật không nên tốt bụng đến mức đi mua thuốc cho em!”
Khoan đã, mua thuốc?
Tôi nhìn xuống tay mình, quả nhiên có bôi thuốc mỡ màu vàng nhạt.
Nhưng chuyện đó thì chứng minh được gì?
Chẳng qua là chút giãy giụa cuối cùng của một mối tình hấp hối.
Nếu anh không nói, vậy thì để tôi nói.
“Hứa Trì, chúng ta chia tay đi.”
【Trời ơi, không ngờ là nữ phụ lại là người chủ động nói chia tay!】
【Nhưng sau này thấy nam chính ngày càng thành đạt, người mặt dày bám theo cũng là cô ta mà.】
【Chia sớm cho đỡ khổ, hai người này vốn không hợp nhau.】
Hứa Trì ngây người một lúc, hình như không tin vào tai mình.
“Em nói gì cơ?”
“Tôi nói, chúng ta chia tay đi. Tôi mệt rồi.”
Hứa Trì cúi mắt nhìn tôi, giọng nói bình tĩnh đến lạ.
“Anh muốn biết lý do.”
Tôi hít mũi một cái, rồi nói:
“Bởi vì tôi không muốn mỗi tối đều phải chờ anh đến một, hai giờ sáng, thậm chí có khi mấy ngày liền không thấy mặt.
Anh rõ ràng biết tôi rất sợ bóng tối.”
Điều quan trọng hơn cả là, thay vì đợi anh đá tôi, chi bằng tôi tự nói lời chia tay – ít ra vẫn giữ được thể diện cho mình.
【Nữ phụ này làm tôi cười ngất, nam chính đang phấn đấu sự nghiệp mà cô ta chỉ biết nghĩ cho bản thân, đáng đời nghèo suốt kiếp.】
【Nam chính không cầu hôn là đúng, bạn gái như thế chỉ khiến anh ấy tụt lại.】
【Vẫn là nữ chính tốt hơn, không chỉ giúp được trong công việc mà còn cho anh ấy cảm giác an ủi, chữa lành.】
Có lẽ… Hứa Trì cũng nghĩ như vậy?
3
Tôi lặng lẽ lau nước mắt, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hứa Trì nhìn theo bóng lưng tôi, cố gắng giữ tôi lại:
“Anh đã nói rồi, chỉ cần qua được giai đoạn bận rộn này, anh sẽ dành thời gian cho em. Sao em cứ không chịu tin anh?
Anh không đồng ý chia tay. Em không cần vội chuyển đi, mấy ngày này anh sẽ không về, em cứ ở lại, bình tĩnh suy nghĩ lại đi.”
Hứa Trì rời đi, để tôi lại một mình.
Tôi tính thử, tiền thuê nhà vẫn còn hạn nửa tháng.
Vậy trước khi tìm được chỗ ở mới, tôi sẽ tạm ở lại đây.
Tôi vẫn đi làm đều đặn mỗi ngày, cố gắng giữ cho bản thân bận rộn, để không phải nghĩ đến Hứa Trì.
Ba ngày sau, vào buổi tối, có tiếng gõ cửa phòng trọ.
Tôi nghĩ chắc là Hứa Trì quay về.
Đứng trước gương nhìn lại mình một lượt, thấy trông vẫn như mọi khi, tôi mới mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài lại là một cô gái lạ.
Cô ấy cười, chào tôi một tiếng rồi nói:
“Tôi là bạn của Hứa Trì, anh ấy nhờ tôi đến lấy ít đồ.”
Khoảnh khắc đó, tim tôi như bị kim đâm một nhát.
Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi:
“Cô là… Lâm Nhiễm Nhiễm đúng không?”
Cô ta sững người một chút, rồi gật đầu.
Tôi đưa đồ cho cô ta, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc để dặn dò:
“Hứa Trì sau khi uống rượu không thích bị quấy rầy, cứ để anh ấy ngủ yên một giấc là được.
Còn nữa, anh ấy dị ứng với tương vừng, nhớ chuẩn bị khẩu trang cho anh ấy mỗi ngày, vì anh không chịu được mùi kích thích…”
Nghe vậy, trên mặt cô gái lộ ra nụ cười đắc ý:
“Ừ, tôi nhớ rồi. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt thay cho cô.”
Lúc cánh cửa đóng lại, tôi ngồi thụp xuống đất, cảm thấy trong lòng trống rỗng đến lạ.
Những dòng bình luận lại hiện ra.
【Chính là đêm nay, nam nữ chính uống say ở quán bar rồi không kiềm chế được, phát sinh quan hệ, từ đó nam chính mới nhận ra lòng mình.】
【Kịch tính quá! Cả một đêm, nam chính không nghỉ chút nào luôn!】
【Nữ chính bị dằn vặt thảm quá, đau lòng cho bé gái của tôi!】
Hứa Trì không chịu chia tay, vậy mà lại nhanh chóng lên giường với người khác?
Cả một đêm?
Tôi thật sự không biết anh ấy sau khi uống rượu lại lợi hại đến thế.
Có lẽ để hoàn toàn từ bỏ, tôi đã tìm đến quán bar mà bình luận nhắc tới.
Lần lượt mở từng phòng một, cho đến gian phòng cuối cùng trong góc.
Chưa kịp đẩy cửa, bên trong đã vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
“Anh Hứa, nhẹ thôi…”
“Em sắp… a ha…”
Tay tôi run lên khi nắm lấy tay nắm cửa.
Tôi không thể tin được — Hứa Trì lại buông thả đến mức này.
Mắt tôi cay xè.
Nhưng đã đến đây rồi, chi bằng tận mắt chứng kiến, để xem người tôi đã yêu suốt năm năm có thể khiến tôi thất vọng đến mức nào.
Cửa mở ra, bên trong vang lên tiếng hét thất thanh.
Hai người xa lạ nhìn tôi với vẻ hoảng hốt.
Chợt nhận ra mình nhầm phòng, tôi liên tục xin lỗi, vội vã lui ra ngoài.
Vừa lui ra thì thấy Hứa Trì và một cô gái khác đang lần lượt đi vào một phòng khác.
Thì ra tôi tìm nhầm.
Cái cảm giác nhẹ nhõm vừa mới lóe lên trong lòng… trong khoảnh khắc ấy cũng tan biến không còn dấu vết.
4
Lý trí nói với tôi rằng, tôi nên rời đi.
Nếu không, người đau khổ chỉ có thể là chính mình.
Nhưng chân lại chẳng chịu nghe lời.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Hứa Trì.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“Em hết giận rồi à?”
Nghe giọng nói, tâm trạng Hứa Trì dường như khá tốt.
“Vậy tối nay anh có thể về nhà không?”
“…”