Khi quay lại thời cấp ba, tôi vô tình đâm sầm vào lòng người chồng tương lai của mình.
Lúc ấy anh ta vẫn còn là một thiếu gia phong lưu, nhìn tôi đầy trêu chọc:
“Gu của tôi là mấy em ngực khủng, eo thon, chân dài. Loại giá đỗ như cô không có cửa đâu.”
Tôi gật đầu như đã hiểu:
“Vậy anh tránh ra cho tôi tìm học thần.”
Sau đó, trường bắt đầu rộ lên tin đồn tôi đang hẹn hò với học thần.
Anh ta lập tức phát điên, ép tôi vào góc tường, giọng đầy đe dọa:
“Trì Noãn, em mà dám yêu sớm, tôi đánh gãy chân em!”
Đến khi lên đại học, học thần thật sự tỏ tình với tôi.
Kẻ từng nói chỉ thích ngực to eo nhỏ lại vác tôi lên vai, đè tôi xuống giường dụ dỗ:
“Bảo bối ngoan, có muốn thử cảm giác cơ thể ông xã tuổi hai mươi không?”
1
Tôi đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp, theo phản xạ liền túm lấy vạt áo của đối phương.
Trong khoảnh khắc ấy, bao ký ức cuồn cuộn ùa về trong đầu.
Còn chưa kịp đứng vững, bên tai đã vang lên một giọng nói trêu chọc:
“Trì Noãn, em cũng học được cách nhào vào lòng tôi rồi à?”
Tôi ngẩng đầu theo phản xạ, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú đến mức khiến tim tôi khựng lại một nhịp.
Đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, ẩn ý nụ cười phong lưu, nhìn ai cũng mang theo vài phần tình tứ.
Dù đã từng ngắm nhìn gương mặt này hàng trăm lần, tôi vẫn không khỏi bị vẻ đẹp ấy làm cho chấn động.
Anh ta tên Lục Dã – chồng tôi. Hoặc nói đúng hơn, là người chồng kiếp trước của tôi.
“Còn chưa chịu buông tay? Thích tôi đến vậy cơ à?”
“Tiếc là…” – anh ta dừng lại, liếc tôi một cái đầy ẩn ý –
“Tôi chỉ thích kiểu con gái ngực to, eo thon, chân dài. Loại giá đỗ như em… khỏi nghĩ.”
Phải rồi, tôi chưa từng là mẫu người anh ta thích.
Đến mức kiếp trước dù đã kết hôn hơn một năm, anh ta cũng chưa từng chạm vào tôi.
Tôi buông tay, cau mày lùi lại mấy bước.
“Anh cản đường tôi tìm học thần rồi đấy.”
Tôi lách người định rời đi, nhưng lại bị anh ta kéo giật quai cặp lại.
“Tan học rồi, không về nhà với tôi còn tìm học thần gì nữa?”
Tôi giật lại cặp, liếc anh một cái lạnh nhạt:
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
“Trì Noãn, em gan to ra nhỉ? Nếu không phải ông già căn dặn, tôi thèm quản em chắc?”
Nói xong, bất chấp tôi giãy giụa, anh ta vẫn mạnh tay kéo tôi lại, ôm thẳng lên xe.
Tôi tức đến đỏ cả mặt, đẩy anh ra:
“Tránh xa tôi ra!”
Anh nhướng mắt, đuôi mắt hơi cong, cố tình lại sát vào gần hơn:
“Em hôm nay uống nhầm thuốc à? Giống y con cá nóc nhỏ, giận dữ xù lông.”
2
Thấy tôi không để ý đến mình, anh ta khẽ cười, đưa tay dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm tôi lên.
“Thế này là giận rồi à?”
“Đừng chạm vào tôi!” – tôi hất tay anh ta ra, quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Ký ức về kiếp trước lại ùa về.
Hình ảnh những ả ong bướm bên anh ta khiêu khích tôi vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
Một người phụ nữ vóc dáng nóng bỏng, ánh mắt đầy mỉa mai lướt qua tôi:
“Vóc người nhạt nhẽo như cô, có thể khiến Lục thiếu nổi hứng được sao?”
Nói rồi, cô ta thản nhiên kéo cổ áo xuống, lộ ra dấu hôn mờ mờ nơi xương quai xanh.
“Cô từng thấy anh ấy cuồng dã thế nào trên giường chưa?”
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Hôn nhân giữa tôi và Lục Dã, bắt đầu từ một lời nói đùa trong cơn say của hai nhà Lục – Trì.
Lúc đó cả hai chúng tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi khi ấy vẫn còn sống.
Sau này bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn, tôi được nhà họ Lục đón về chăm sóc.
Không ngờ, cha của Lục Dã lại là người cực kỳ coi trọng lời hứa.
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, ông bắt ép Lục Dã cưới tôi.
Có lẽ vì áp lực gia đình, Lục Dã không phản đối.
Còn tôi thì cũng chẳng ghét bỏ cuộc hôn nhân ấy.
Dù sao tôi cũng là người yêu cái đẹp, mà Lục Dã thì đẹp thật – đẹp đến ngẩn người.
Cho dù không có tình cảm, nhìn anh như một lọ hoa cũng đã thấy mãn nhãn.
Tôi từng nghĩ mình có thể không để tâm đến sự đào hoa của anh ta.
Nhưng sự thật chứng minh, tôi không làm được.
Tôi phát hiện rất rõ ràng — sâu trong đáy lòng mình, tôi thích anh ấy.
Cái nhận thức rằng mình lại thích một gã sở khanh, khiến tôi không thể chấp nhận nổi.
Vì thế tôi lập tức đề nghị ly hôn, cũng dọn ra khỏi nhà họ Lục ngay sau đó.
Khi xe lao vun vút trên đường, tôi lại chẳng biết mình nên đi đâu.
Cho đến khi bị một chiếc xe tải lao tới từ phía đối diện đâm trúng, tôi mở mắt ra… và quay về thời cấp ba.
Và lần đầu gặp lại anh, điều đầu tiên anh nói chính là câu: “Loại giá đỗ như em… khỏi nghĩ.”
Một nhát đâm xuyên thẳng vào nỗi đau của tôi.
Có lẽ vì tôi sinh non, từ nhỏ thể trạng đã yếu ớt bệnh tật triền miên nên cơ thể phát triển chậm hơn bạn bè cùng lứa.
Cho dù được đưa về nhà họ Lục chăm sóc từ ba năm trước, được điều dưỡng cẩn thận, nhưng thể trạng vẫn không thể theo kịp những người cùng tuổi.
3
“Được rồi, đều là lỗi của anh hết. Uống chai sữa hạ hỏa đi.”
Lục Dã nhét vào tay tôi một chai sữa bò, giọng dỗ dành chẳng khác gì đang trông trẻ con.
Tôi tức đến mức chỉ muốn đập thẳng chai sữa lên đầu anh ta.
Lục Dã bây giờ, hay Lục Dã sáu năm sau… đều đáng ghét như nhau.
Anh ta lắm mồm trêu chọc không ngừng, còn tiện tay vân vê một lọn tóc của tôi nghịch ngợm.
Cho đến khi tôi không nhịn được nữa, đạp anh lăn về phía bên kia ghế, thì anh đột nhiên gọi tài xế tấp vào lề.
Cửa xe hạ xuống, tôi nghe thấy anh huýt sáo về phía vệ đường:
“Giai nhân đi đâu đấy? Có cần anh đưa một đoạn không?”
Tôi liếc sang, bắt gặp một bóng hình đầy cá tính — váy da đen, lưng đeo hộp đàn, chính là Giang Noãn.
Nữ thần của đại học A.
Trước đây, vì theo đuổi cô ấy mà Lục Dã không biết đã mò lên trường bao nhiêu lần.
Học hành thì lẹt đẹt, mà còn dám tuyên bố hùng hồn: “Em đợi anh, anh sẽ thi đậu vào đại học A.”
Giang Noãn không thấy tôi đang ngồi ghế sau, định mở cửa lên xe.
Lục Dã chỉ tay về ghế phụ:
“Nữ thần ngồi ghế trước nhé, cô nhóc nhà tôi đang cáu, không cho anh lại gần.”
Giang Noãn nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười gật đầu một cái.
Cô vừa lên xe, toàn bộ sự chú ý của Lục Dã lập tức bị cô ấy hút sạch.
Tai tôi toàn nghe thấy anh khen Giang Noãn:
Nào là váy đẹp, nào là tóc buộc lệch nhìn xinh…
Giang Noãn đúng là rất xinh, hợp mọi gu thẩm mỹ của Lục Dã.
Tiếc rằng ở kiếp trước, Lục Dã không thể làm chủ cuộc hôn nhân của mình, giấc mơ cưới nữ thần cũng tan thành mây khói.
4
Giang Noãn tham gia một ban nhạc ngoài trường, cô ấy chơi guitar.
Tối nay nhóm có biểu diễn ở một quán bar nhỏ.
Cô mời cả tôi và Lục Dã đến xem.
Tôi viện cớ phải về học nên từ chối.
Lục Dã thì chẳng thèm hỏi lại, ngang nhiên kéo tôi vào quán bar.
“Cả ngày chỉ biết học, học đến đần người rồi à?”
Trước một Lục Dã cao mét tám, tôi chẳng khác nào con gà con mềm nhũn.
Ngoài việc mắng anh ta độc tài, tôi thật sự không có cách nào phản kháng.
Chúng tôi ngồi xuống, Giang Noãn lập tức rời đi để chuẩn bị biểu diễn.
Mấy bài tình ca nhẹ nhàng vang lên trước, rồi mới đến lượt ban nhạc của Giang Noãn.
Khác hẳn phong cách nhẹ nhàng vừa rồi, nhạc của nhóm cô vừa cất lên đã khuấy động cả không gian.
Đến tôi cũng không kìm được mà dõi mắt nhìn theo.
Trên sân khấu, Giang Noãn gảy guitar trông cực kỳ cuốn hút.
Một cô gái khi ngầu lên thì đúng là đám con trai chẳng còn cửa.
Tất cả sức hút của “cool ngầu” đều tụ lại nơi cô ấy.
Không thể không thừa nhận — ánh mắt của Lục Dã rất tốt.
Giang Noãn là kiểu con gái mà ngay cả tôi cũng thấy thích.
Một bàn tay khẽ vẫy trước mặt tôi:
“Mắt nhìn chằm chằm luôn rồi kìa, đẹp đến vậy sao?”
“Đẹp thật, ngầu thật.”
Tôi gạt tay anh ta ra, vỗ tay cổ vũ sân khấu một cách hào hứng.
“Anh ngầu bằng cô ấy không?”
Tôi liếc anh ta một cái, như lời đáp lại cho sự tự luyến đó.
Lục Dã tặc lưỡi, lắc đầu:
“Đúng là chưa thấy đời. Để anh cho em biết thế nào mới gọi là ngầu.”
Vừa lúc một tiết mục trên sân khấu kết thúc, anh đứng dậy, đi đến bên tay trống, ghé tai nói vài câu với người đánh trống rồi thay vị trí.
Dưới ánh đèn rực rỡ, anh quay đầu nhìn tôi nháy mắt một cái, như đang nói: “Nhìn kỹ nhé.”
Mang theo nét ngông cuồng và hoang dã, chỉ vài nhịp trống vang lên, cả quán bar như bùng nổ.
Trong đám đông bắt đầu vang lên tiếng hét và tiếng máy ảnh chụp lia lịa:
“Trời ơi, anh đánh trống kia đẹp trai quá đi mất!”
Ngay cả Giang Noãn cũng lộ rõ ánh mắt tán thưởng.
5
Lúc ra về, Lục Dã vừa đi lùi vừa đi trước mặt tôi, mặt mày đầy vẻ đắc ý:
“Sao nào? Anh có phải ngầu hơn mấy tay nhạc công chuyên nghiệp kia không?”
“Chỉ riêng cái mặt này thôi, nếu anh vào giới giải trí thì chắc chắn là đỉnh lưu trong đám đỉnh lưu luôn!”
“Lục Dã!”
Giang Noãn chạy theo phía sau, giọng vẫn còn hơi gấp gáp vì vội.
Lục Dã lập tức dừng bước, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười dịu dàng nhìn cô ấy:
“Gì thế?”
Giang Noãn đi đến trước mặt anh, như muốn nói gì đó, nhưng khi thấy tôi đứng đó lại khựng lại, không thốt nên lời.
Tôi biết điều lên tiếng: “Hai người cứ nói chuyện, tôi lên xe trước.”
Trong xe, tôi nhìn thấy hai người họ đứng đối diện nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Giang Noãn vén lại mái tóc hơi rối ra sau tai, khuôn mặt mang theo vài phần ngượng ngùng.
Cô ấy siết chặt nắm tay, như đang lấy hết can đảm. Giây tiếp theo — kiễng chân, hôn lên má Lục Dã.
Con ngươi tôi khẽ run lên, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau buốt.
Ánh mắt của Lục Dã bỗng nhìn về phía tôi.
Rõ ràng anh không thể thấy tôi, vậy mà tôi lại hoảng hốt quay mặt đi như kẻ trộm.
Lúc anh lên xe, tay vô thức lau má:
“Vừa nãy… em không thấy gì đâu nhỉ?”
“Không.”
Anh như thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu tôi:
“Sao vẫn không vui vậy? Giận chuyện ban nãy anh gọi em là giá đỗ à?”
Tôi hất tay anh ra, chẳng buồn đáp.
Về đến nhà, tôi ăn uống qua loa rồi trở về phòng.
Mở tập bài tập ra, nhìn những đề bài xa lạ, đầu tôi bắt đầu đau như búa bổ.
Cuối cùng đành gập sách lại, chui vào chăn đi ngủ.
Trong cơn mơ mơ màng màng, trí óc như sắp nổ tung bởi vô số ký ức chồng chéo.
Cả người nóng như thiêu, đau nhức đến tận xương cốt.