6
Trong cơn mê loạn, tôi dường như thấy khuôn mặt của Lục Dã — méo mó, đáng sợ.
Anh đưa tay ra muốn ôm tôi, tôi vừa nhìn thấy má anh đã khó chịu mà bật khóc.
Ghét bỏ đẩy mặt anh ra, nhưng anh vẫn cứ cố lại gần.
Tôi liền vung tay ra cào loạn.
Anh giữ chặt tay tôi, ôm tôi vào lòng, bên tai là tiếng anh dịu dàng mà lo lắng an ủi:
“Bảo bối ngoan, nghe lời được không? Đến bệnh viện là sẽ đỡ ngay thôi mà.”
Tỉnh lại, tôi đang tựa vào người anh, toàn thân mỏi rã rời.
Lục Dã đang vòng tay ôm tôi từ phía sau, tay anh đang cẩn thận cắt móng tay cho tôi.
Tôi không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn anh chăm chú.
Đến khi anh cắt xong cái cuối cùng, tôi nghiêng đầu, ngước lên nhìn anh.
Trên gương mặt tuấn tú của anh, chẳng biết từ khi nào đã có mấy vết cào đỏ dài.
“Lục Dã, anh… làm anh trai em được không?”
Anh đặt tay lên trán tôi, khẽ cười:
“Ngốc, anh không phải vẫn luôn là anh trai em sao?”
Trái tim rỗng tuếch trong tôi bỗng được lấp đầy bởi cảm giác an toàn, như vừa túm được sợi dây cứu mạng giữa dòng xoáy.
Có lẽ ở kiếp trước, tôi đã sai rồi — so với việc làm người yêu, chúng tôi hợp làm người thân hơn.
Nghĩ thông rồi, nhìn Lục Dã thấy thuận mắt hơn hẳn.
Tôi chột dạ chỉ vào những vết cào trên má anh:
“Cái này là em gây ra à?”
Anh đỡ tôi ngồi tựa lên đầu giường, lấy hộp cháo giữ nhiệt trên bàn.
Múc một thìa cháo đưa đến miệng tôi:
“Không phải em thì còn ai dám động vào mặt anh?”
Tôi gượng cười, lí nhí xin lỗi.
Định đưa tay lấy thìa tự ăn, anh lại né sang một bên.
“Đừng nghịch, giờ em là tổ tông của anh đấy.”
“Ông già mà biết anh chăm em không ra gì, chắc sẽ chui từ bên kia điện thoại ra vả anh mất.”
“Không hiểu sao ổng ở tận nước ngoài mà tin tức nhanh như vậy. Trong nhà chắc chắn có nội gián, dám méc xấu anh với ổng…”
Nghe anh càu nhàu lảm nhảm, tôi bỗng bật cười.
Được sống lại một lần nữa, thật tốt.
Lần này, tôi nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự thuộc về mình.
7
Sau khi khỏi bệnh, tôi liền dốc toàn lực vào việc học.
Ngoài ra, tôi còn bắt đầu uống sữa đều đặn mỗi ngày, ăn uống đủ dinh dưỡng, kiên trì vận động.
Tôi tin rằng, nếu nỗ lực đủ, cơ thể tôi nhất định sẽ phát triển tốt hơn kiếp trước.
Lục Dã thấy tôi đăng ký lớp yoga ở trung tâm thể thao, cũng lập tức đăng ký lớp bóng rổ.
Bình thường giờ này sau tan học, anh ta toàn ôm máy tính chơi game cơ mà.
Tôi suy nghĩ một chút rồi khuyên:
“Anh không cần cố tập thể dục để đi cùng em đâu, em tự tập được.”
Anh liếc tôi một cái đầy khinh thường:
“Ai nói anh vì em? Anh chỉ thấy ngứa tay, muốn chơi bóng thôi.”
Tôi nhún vai, lười tranh luận thêm.
Một tiếng sau, kết thúc buổi yoga, tôi gần như bám tường mà lết ra khỏi phòng tập.
Vừa bước ra thì cánh tay bị một bàn tay nắm lấy. Giọng của Lục Dã vang lên ngay trên đầu tôi:
“Chân sao vậy?”
Tôi suýt rơi nước mắt:
“Bị chuột rút…”
Anh thở dài, cúi người ngồi xuống trước mặt tôi:
“Trì Noãn, em nói xem rời khỏi anh thì làm được gì đây?”
“Lên đi, anh cõng về.”
“Không cần đâu, em đi chậm là được.”
Lục Dã đưa tay ra phía sau, trực tiếp hành động bác bỏ ý kiến của tôi.
“Ôm cho chắc vào, ngã rồi đừng trách anh.”
“Lục Dã, thả em xuống!”
Anh giả vờ làm động tác như muốn quăng tôi ra, làm tôi sợ đến mức ôm chặt lấy cổ anh.
Trò đùa đạt hiệu quả, anh bật cười sảng khoái:
“Biết ngoan rồi chứ gì.”
Tôi tức đến mức cấu mạnh vào má anh.
Ai ngờ anh đột ngột tăng tốc, cõng tôi chạy băng băng.
“Lục Dã! Chậm thôi! Em sợ!”
“Nói mấy lời ngọt ngào nào!”
“Lục Dã là người tốt nhất thế giới…!”
8
Lục Dã hoàn toàn không phải người tốt.
Phải nói là: anh ta chính là kẻ vô lý số một hành tinh này!
Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi anh ta nổi trận lôi đình vì tôi “yêu sớm”.
Một tuần trước, sau bài kiểm tra đột xuất, tôi nhìn bài thi thảm hại của mình mà quyết định tìm học thần lớp bên – Nghiêm Chiêu – nhờ anh ấy chỉ bài.
Cậu ấy nổi tiếng học giỏi, tính tình lại hòa nhã, kiên nhẫn.
Cách giảng bài của cậu ấy còn dễ hiểu hơn cả thầy cô, trước đây tôi từng hỏi bài vài lần rồi, nên lần này cũng rất tự nhiên tìm đến.
Nghiêm Chiêu xem xong bài kiểm tra của tôi, liền nhìn tôi một cái khó hiểu:
“Cậu cố tình viết bừa à? Trước đây không tệ thế này.”
Tôi cười gượng. Tôi cả mấy năm rồi không động vào đề cấp ba, làm sao không dở tệ được?
“Nếu tôi nói ngủ một giấc dậy, quên sạch kiến thức trước đó, cậu tin không?”
Cậu ấy không đáp, chỉ cúi đầu giảng bài.
Chuyện đó kéo dài khoảng một tuần. Để cảm ơn, tôi cũng thường mang đồ ăn ngon cho cậu ấy.
Thế là… lời đồn bắt đầu xuất hiện.
Người ta nói tôi giả vờ học dốt để tán tỉnh Nghiêm Chiêu.
Thậm chí còn có bạn nào đó chụp lén hình “sai góc” rồi đăng lên diễn đàn trường.
Rõ ràng tôi chỉ đang ghé tai hỏi bài, mà ảnh chụp lại giống như đang hôn cậu ấy.
Tôi tựa vào lưng ghế cậu ấy, lại bị chụp như thể đang tựa đầu vào vai.
Khi tôi còn chưa biết mấy tấm ảnh đó lan truyền trên mạng, thì Lục Dã đã đột ngột xuất hiện.
Khuôn mặt anh đầy sát khí, kéo mạnh tôi ra khỏi chỗ ngồi bên cạnh Nghiêm Chiêu.
“Lục Dã, anh phát điên gì vậy?!”
Tay tôi bị anh siết chặt đến đau, mà sức anh thì lớn, tôi giãy thế nào cũng không thoát.
Anh kéo tôi ra khỏi lớp, lôi thẳng vào một phòng học trống.
Sau đó, anh chặn tôi giữa hai cánh tay, nghiến răng tức giận:
“Trì Noãn, em bao nhiêu tuổi rồi mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương?!”
9
“Em không có yêu sớm!”
“Không yêu sớm mà lại ôm ôm ấp ấp? Lần này hôn má, lần sau có phải định hôn môi luôn không?!”
“Tôi nói là tôi không có! Anh đừng vu oan cho tôi!”
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị ai quát vào mặt như thế.
Tôi đã giải thích rồi mà anh ta không tin, càng nói càng tủi thân, nước mắt không kìm được tuôn xuống.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng lo lắng của Nghiêm Chiêu vang lên:
“Trì Noãn, cậu ở trong đó à?”
Sát khí của Lục Dã lại càng đậm hơn:
“Từ giờ trở đi, không được phép qua lại với cậu ta nữa, nghe rõ chưa?”
“Tôi qua lại với ai là chuyện của tôi, yêu sớm hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh! Anh đừng can thiệp vào cuộc đời tôi!”
“Em nói lại lần nữa xem!”
Một cú đấm nện thẳng vào khung cửa khiến tôi giật mình sợ hãi, không dám thở mạnh.
Lục Dã gằn giọng, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Trì Noãn, nhớ cho kỹ, nếu em dám yêu sớm, tôi sẽ đánh gãy chân em!”
Cửa bên kia phòng học đột ngột bật mở, Nghiêm Chiêu xông vào:
“Buông cô ấy ra!”
“Người của tôi, tôi dạy, liên quan quái gì đến cậu? Biến!”
Tôi dùng hết sức đẩy Lục Dã ra:
“Tôi không phải người của anh! Người nên biến là anh đấy!”
Lục Dã cười lạnh:
“Tốt lắm, tôi không quản nổi em đúng không? Vậy để người có thể quản đến!”
Hai tiếng sau – Phòng giám thị.
Mẹ Lục, ba mẹ Nghiêm Chiêu đều có mặt đông đủ.
Ngoài hành lang, đám học sinh vây kín xem kịch vui.
Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Kiếp trước, suốt quãng đời học sinh tôi chưa từng bị gọi phụ huynh.
Kiếp này thì được dịp “xã hội chết” lần đầu tiên.
Còn tên đầu sỏ gây chuyện – Lục Dã, thì khoanh tay dựa tường, bộ dạng chờ xem tôi bị mắng.
Tôi giận đến mức trừng mắt lườm anh ta, rồi vội vàng giải thích với mọi người rằng giữa tôi và Nghiêm Chiêu hoàn toàn không có chuyện yêu đương gì cả.
Nghiêm Chiêu cũng đứng ra khẳng định tất cả chỉ là tin đồn nhảm.
Cậu ấy còn đề nghị truy ra ai là người đã tung ảnh ghép lên diễn đàn trường.
10
Sau một loạt thẩm vấn, cuối cùng cũng làm rõ sự việc.
Bạn học chụp ảnh thừa nhận lỗi sai, chân thành xin lỗi tôi và Nghiêm Chiêu.
Lục Dã thì tức đến nỗi túm lấy cổ áo người ta:
“Đ* m* mày bị bệnh à? Ai cho mày chụp linh tinh hả?!”
“Lục Dã, buông tay ra! Nhìn con ra cái dạng gì nữa?” – Mẹ Lục lên tiếng, mặt mày như thể vừa nhặt được cục tức.
“Bây giờ, xin lỗi Noãn Noãn đi.”
Lục Dã bước đến trước mặt tôi, gương mặt mang vài phần lúng túng:
“Xin lỗi, anh đã hiểu nhầm em…”
“Nhưng… nam nữ thụ thụ bất thân, hai người ngồi sát như vậy là thế nào chứ?”
Tôi còn chưa kịp động thủ thì cái tát của mẹ anh đã hạ cánh lên gáy anh ta.
“Suốt ngày lượn lờ như bướm hoa, trêu chọc hết cô này đến cô khác, còn dám quản Noãn Noãn quen bạn học thế nào à?”
Lục Dã tức tối định phản bác, lại bị cắt lời:
“Nói thêm một câu nữa là mẹ khóa hết thẻ tín dụng bây giờ.”
“Khóa làm gì chứ… còn phải mua váy cho cô ấy nữa mà…” – giọng anh nhỏ như muỗi kêu, lí nhí không rõ.
Mẹ anh tưởng anh đang cãi lại, trừng mắt liếc anh một cái.
Bà quay sang cảm ơn Nghiêm Chiêu và mời cậu có dịp đến nhà chơi.
Lục Dã hừ lạnh một tiếng, mắt sắp lật ngược lên trời.
Sau khi xử lý xong màn kịch, mẹ Lục vội vàng đi làm tiếp.
Đúng lúc tan học, Lục Dã kéo tay tôi đòi đưa về nhà.
Tôi lập tức giật tay ra:
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Anh ta tức đến mức phải hít sâu mấy hơi, định giơ tay gõ đầu tôi lại thôi.
Trên đường về, Lục Dã mở cửa ghế sau xe, tôi không thèm để ý, thẳng hướng bước lên ghế phụ.
Đến bữa tối, anh ngồi bên trái bàn ăn, tôi ngồi luôn phía xa bên phải.
Anh định nhích lại gần, tôi giơ tay chặn:
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Lục Dã tức đến mức bỏ cả cơm, lủi thủi về phòng.
Trước khi ngủ, có tiếng gõ cửa phòng tôi.
Mở cửa ra thấy Lục Dã, tôi định đóng cửa thì anh ta đưa chân chặn lại, nhét một ly sữa nóng vào tay tôi:
“Bảo bối ngoan, đừng giận anh nữa có được không?”