11
Nghe thấy cách gọi quen thuộc ấy, tôi khựng lại trong giây lát.
Hồi bố mẹ còn sống, họ cũng hay gọi tôi như vậy.
Sau khi họ qua đời, tôi thu mình lại rất lâu.
Vừa được đón về nhà họ Lục, tôi luôn rụt rè, không dám nói nhiều.
Ban đêm chỉ dám trốn trong chăn mà khóc.
Chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh họ rời xa tôi hiện về rõ mồn một.
Cứ khóc là lại phát sốt, đổ bệnh.
Không biết Lục Dã biết được cách xưng hô đó từ đâu, nhưng mỗi lần tôi ốm, anh ấy đều dùng nó để dỗ tôi.
Dỗ tôi uống thuốc, dỗ tôi tiêm.
Khi ấy, anh như một người anh trai thực thụ, dịu dàng hết mực.
Nhớ lại những ngày anh chăm sóc tôi năm xưa, tôi lặng lẽ nhận lấy ly sữa từ tay anh.
“Chỉ lần này thôi đấy.”
Đôi mắt anh sáng rỡ, lập tức giơ tay thề thốt:
“Anh thề từ giờ trở đi sẽ tin em vô điều kiện.”
Có lẽ biết mình chọc tôi giận thật rồi, Lục Dã trở nên đặc biệt ân cần.
Hôm sau, vị đại thiếu gia này vậy mà không còn ngủ nướng nữa.
Thậm chí dậy sớm gọi tôi, còn chu đáo đến mức bóp sẵn kem đánh răng để chờ tôi dậy.
Khi tôi đánh răng xong, anh thần thần bí bí đè tôi ngồi trước bàn trang điểm:
“Hôm nay để anh buộc tóc cho em.”
Tôi nghe mà suýt chết khiếp:
“Anh ăn nhầm thuốc à?”
Anh tặc lưỡi:
“Không tin à? Anh học lâu lắm rồi đấy.”
Một người con trai lại đi học cách buộc tóc?
Nghĩ đến bản tính trăng hoa của anh, tôi cũng chẳng thấy lạ.
Chắc lại học để lấy lòng mấy cô gái thôi.
Tôi tưởng “buộc tóc” chỉ là buộc đại cái đuôi ngựa cho xong, ai ngờ anh lôi ra hai sợi dây tết tóc gắn ngọc trai, cẩn thận tết thành hai lọn nhỏ bên mai tôi.
“Thế nào? Đẹp không?”
Tôi đơ người nhìn chính mình trong gương, giơ ngón cái với anh.
Không hổ là Lục Dã, để lấy lòng con gái mà bỏ ra công sức thế này…
Chẳng trách dù anh là kiểu tra nam chính hiệu, con gái thích anh vẫn cứ đầy ra.
Chỉ cần chuyên tâm một chút thôi là đủ để thành “nam thần quốc dân” rồi.
12
Cuối tuần, Nghiêm Chiêu đến nhà họ Lục tìm tôi.
Vừa thấy cậu ấy, sắc mặt Lục Dã đen đi mấy phần:
“Học thần đường đường chính chính, chẳng lẽ đến một câu khách sáo cũng không nghe hiểu?”
Nghiêm Chiêu đẩy gọng kính, giọng nhàn nhạt:
“Lục thiếu không biết sao? Tôi là gia sư do mẹ anh mời đến, phụ trách dạy kèm cho Trì Noãn đến hết kỳ thi đại học.”
Lục Dã rõ ràng không tin, nhưng chưa kịp nổi khùng thì mẹ Lục từ trên lầu bước xuống.
Vừa thấy Nghiêm Chiêu, bà liền vui vẻ mời ngồi.
“Mẹ, nhà mình sắp phá sản rồi à? Sao lại mời kiểu gia sư nửa mùa thế này?”
Mẹ Lục liếc anh một cái đầy khinh thường:
“Tiểu Nghiêm người ta không giống con, chỉ biết ăn chơi nhảy múa. Kiến thức cấp ba người ta đã học xong từ lâu rồi.”
Tôi biết điều này rất rõ — kiếp trước đã từng tận mắt chứng kiến.
Khi tất cả mọi người còn đang cắm cúi học hành, Nghiêm Chiêu đã bắt đầu tự học chương trình đại học.
Tôi từng hỏi sao cậu ấy không thi vượt cấp luôn cho xong.
Câu trả lời là: “Muốn trải nghiệm đầy đủ đời sống học sinh.”
“Con không thích người này, đổi người khác đi.” – Lục Dã sầm mặt.
Mẹ Lục bình thản nhấp ngụm cà phê:
“Gia sư này đâu phải thuê cho con. Noãn Noãn thích là được rồi.”
“Nếu con không muốn học thì đi chơi với đám bạn lông bông của con đi, đừng có cản trở Noãn Noãn học hành.”
“Mẹ, con rốt cuộc có phải con ruột của mẹ không?”
“Chuyện đó mẹ cũng đang muốn hỏi. Con giống mẹ và ba chỗ nào vậy?”
Nhìn Lục Dã bị mẹ dập tơi tả, tôi phải cố nhịn cười.
Tôi chào mẹ Lục xong thì dẫn Nghiêm Chiêu lên thư phòng.
Cửa thư phòng vừa đóng chưa được bao lâu, Lục Dã đã lò dò tới gõ cửa, nói muốn… học cùng.
Tôi và Nghiêm Chiêu nhìn nhau, đều nghĩ chắc lại “nóng đầu lên” nhất thời, chẳng ai để tâm thật sự.
13
Sau khi chen ngang vào giữa tôi và Nghiêm Chiêu, Lục Dã còn tự đặt ra một “phương pháp học tập” mới.
Hễ tôi có câu nào không hiểu, anh sẽ bảo Nghiêm Chiêu giảng cho anh trước,
Đợi anh hiểu rồi anh sẽ giảng lại cho tôi.
Mỹ danh gọi là:
“Như vậy mới giúp kiến thức khắc sâu hơn.”
Tôi nằm bẹp lên bàn, thở dài não nề:
“Lục Dã, chờ anh hiểu xong rồi giảng lại cho em thì hoa cúc cũng tàn mất rồi.”
“Em xem thường ai đấy? Bổn thiếu gia không phải ngu, chỉ là không thèm học thôi!”
Mà sự thật chứng minh — Lục Dã không hề khoác lác.
“Hiểu nhanh như chớp” chính là nói kiểu người như anh ta.
Nhìn Lục Dã đang nghiêm túc giảng bài cho mình, tôi cứ cảm thấy… thế giới này đảo ngược rồi.
Bộp.
Anh lấy bút gõ nhẹ vào đầu tôi:
“Anh đang giảng bài mà em lại dám lơ đãng?”
Một kẻ học hành chăm chỉ suốt mấy tháng trời như tôi lại bị “học dốt” mắng dạy, đúng là dở khóc dở cười.
Tôi quay đầu nhìn Nghiêm Chiêu, ánh mắt cậu ấy đầy ý cười, như thể cũng thấy buồn cười không kém.
“Nhìn gì nữa? Nhìn đề đi!”
Lục Dã nghiêng người chắn ngang tầm nhìn, chống tay lên bàn, che khuất hoàn toàn giữa tôi và Nghiêm Chiêu.
Thấm thoắt một tháng trôi qua, Lục Dã vẫn kiên trì ngồi học mỗi ngày.
Đám bạn thường hay rủ anh ra ngoài cũng ngạc nhiên muốn rụng cằm.
Hỏi thì bảo: “Tao bận làm gia sư cho Noãn Noãn.”
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, ngày thi đại học cũng đến gần.
Thành tích của Lục Dã có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Thật khó tin ở kiếp trước anh còn phải nhờ nhà họ Lục quyên góp xây ký túc xá mới thi vào A Đại bằng suất đặc cách thể thao.
14
Ngay sau kỳ thi đại học là sinh nhật mười tám tuổi của tôi.
Nhà họ Lục tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản nhưng ấm cúng cho tôi.
Khách mời đều là những người bạn thân thiết.
Tất cả đều giống hệt kiếp trước — chỉ trừ một điều: kiếp này có thêm Nghiêm Chiêu.
Kết thúc bữa tiệc, tôi tiễn mọi người ra tận cổng.
Người đi cuối là Nghiêm Chiêu, cậu ấy đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ:
“Quà sinh nhật. Mong là cậu thích.”
Tôi bất ngờ nhận lấy:
“Tớ tưởng mấy cuốn sách cậu tặng trước đó là quà rồi cơ.”
“Giảm kỳ vọng trước, rồi bất ngờ sau — chẳng phải sẽ vui hơn sao?”
Tôi bật cười — thật ra, món quà bất ngờ nhất chính là… cậu ấy.
Chỉ có cậu ấy, là điều bất ngờ nằm trong dự đoán.
“Cứ mở ra xem đi. Nếu không thích thì để tớ đổi cái khác.”
“Quà của học thần thì là gì nhỉ?” — tôi tò mò nghĩ thầm.
Cho đến khi mở hộp ra, tôi suýt nữa cười thành tiếng.
“Thấy… sến hả?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười:
“Không, tớ thích lắm. Dù sao, ai mà không thích vàng chứ?”
Nghiêm Chiêu cũng bật cười, ánh mắt dịu dàng:
“Vàng được tạo ra theo hai cách. Một là từ cái chết của những ngôi sao siêu khổng lồ trong vũ trụ.
Cách thứ hai là từ vụ va chạm giữa hai sao neutron — hai ngôi sao xoay quanh nhau trong hàng chục ngàn năm, đến giây phút cuối cùng chạm vào nhau, bùng nổ trong khoảnh khắc, tạo nên làn sóng lan tỏa khắp dải ngân hà.
Và vàng… chính là kết tinh của vụ va chạm ấy — là sự lãng mạn đến từ vũ trụ.”
Tôi siết chặt chiếc vòng cổ hình thỏ vàng trong lòng bàn tay:
“Đây là sự lãng mạn của dân khối tự nhiên sao?”
“Không. Nếu là người khác, tớ chỉ nói: vàng giữ giá tốt.”
Không khí trong giây lát trở nên trầm lắng, như có điều gì đó sắp chạm đến tim.
“Ngoan ngoãn nhé, cùng thi vào B Đại với tớ đi.” – cậu ấy nhẹ giọng nói.
Tôi nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, hình ảnh Lục Dã bất giác hiện lên trong đầu.
Tôi khẽ lắc đầu, ép mình gạt đi hình bóng ấy.
Một lúc sau, tôi đáp:
“Được.”
15
Vừa về tới phòng, tôi liền đụng mặt Lục Dã.
“Cậu ta tặng quà thì em vui, còn anh tặng thì đến liếc mắt cũng không buồn. Rốt cuộc ai mới là người quan trọng hơn với em?”
Tôi chột dạ — sáng nay anh nói muốn đưa tôi đi xem món quà sinh nhật, tôi đã từ chối.
Bởi vì… tôi sớm biết anh định tặng gì rồi.
Một căn phòng đầy ắp váy công chúa.
Tôi vẫn nhớ kiếp trước khi anh đưa tôi đi xem, tôi đã sững sờ đến phát ngốc.
“Lục Dã, anh định mở cửa hàng bán sỉ váy à?”
Anh có chút thất vọng:
“Em không thích sao?”
“Em mười tám tuổi rồi, đâu phải tám tuổi, lâu lắm rồi em không còn mơ mộng nữa.”
Vì thế, ở kiếp này, khi anh lại đề nghị dẫn tôi đi xem quà, tôi đã từ chối, lấy cớ “để hôm khác”.
“Trì Noãn, em thích cậu ta phải không?”
Lời chất vấn bất ngờ của anh kéo tôi trở lại thực tại.
“Không có.”
Ánh mắt Lục Dã mang theo nét sâu thẳm khó hiểu:
“Em nói không có… thì anh tin.”
Anh nhét vào tay tôi một chiếc hộp sơn đen:
“Chúc mừng sinh nhật, Trì Noãn — cô gái mười tám tuổi.”
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi mở chiếc hộp.
Bên trong là một chiếc chìa khóa… và một địa chỉ.
Tò mò trỗi dậy, tôi quyết định đi xem thử.
Nửa tiếng sau, tôi đến nơi.
Mở cửa căn hộ ra — giọng nói quen thuộc vang lên:
“Công chúa nhỏ về nhà rồi.”
Nước mắt tôi rơi lã chã.
Bước vào căn phòng, mọi thứ đều thân thuộc đến khó tin — giống hệt ngôi nhà trong ký ức.
Hai robot cao bằng nửa người đi đến chào đón tôi.
Tiếng của ba tôi vang lên:
“Công chúa mười tám tuổi rồi, sao còn khóc nhè thế?”
Tôi vừa khóc vừa cười, nước mắt lẫn trong ánh đèn mờ ấm áp, theo họ đi vào phòng ăn.
Trong phòng là bóng bay, hoa tươi, những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của tôi trải khắp các góc.
Trên bàn là chiếc bánh kem chưa thắp nến.
16
Trên tường xuất hiện hình chiếu — phát lại đoạn video tôi đón sinh nhật hồi nhỏ.
Từng năm một, cho đến năm tám tuổi.
Trong video, bố mẹ hát mừng sinh nhật, tôi nhắm mắt cầu nguyện.
Ba nghịch ngợm bôi kem lên mũi tôi, tôi hét lên rồi bôi lại, cười phá lên đầy ngây thơ.
Mẹ hỏi tôi đã ước điều gì.
Tôi ngây ngô nói:
“Con muốn làm công chúa nhỏ của ba mẹ cả đời, được mặc thật nhiều váy công chúa!”
Trái tim tôi như thắt lại.
Những ký ức đã mờ nhòe giờ bỗng trở nên rõ ràng lạ kỳ.
Tôi từng có một điều ước như thế.
Nhớ lại những sinh nhật từng trải qua, gần như mọi điều ước tôi đều thực hiện được — chỉ riêng điều ước năm ấy là chưa hoàn thành trọn vẹn.
Rồi tôi nhớ lại kiếp trước, khi Lục Dã tặng tôi cả một căn phòng đầy váy công chúa năm tôi mười tám tuổi, sống mũi bất giác cay xè.
Thì ra là vì điều ước ấy… nên anh mới tặng tôi nhiều váy đến mức “quá đà” như vậy.
Chỉ là tấm lòng đó… mãi đến kiếp này tôi mới hiểu.
Trái tim tôi nghẹn lại, vừa day dứt vừa hối hận.
Video vẫn đang tiếp tục — những năm bố mẹ không còn bên tôi, họ đã dùng hình vẽ hoạt hình để xuất hiện cùng tôi, bù đắp những năm tháng thiếu vắng.
Đến phần “sinh nhật tuổi 18”, nhân vật hoạt hình của ba tôi xuất hiện, bảo tôi ra ban công tìm quà.
Tôi nhìn theo lối đi phủ đầy cánh hoa, mở cánh cửa dẫn sang phòng bên cạnh.
Trước mắt tôi là — cả căn phòng ngập tràn váy công chúa.
Tôi như được đưa trở lại kiếp trước.
Chỉ là… kiếp trước, Lục Dã chưa từng cho tôi mở cánh cửa ấy.
Tôi đã bỏ lỡ món quà của anh, còn trách anh tùy tiện, không chân thành.
Cảm giác áy náy nhấn chìm tôi.
Tôi chỉ muốn được gặp anh ngay bây giờ.
Nói với anh rằng — món quà này, em rất thích.
Rất, rất thích.