Chu Cảnh Nghiêm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hờ hững:
“Cha đứa bé vẫn chưa tìm được à?”
Vệ sĩ thắng gấp một cái két, suýt nữa vượt đèn đỏ.
Tôi gật gật đầu:
“Vẫn chưa tìm thấy…”
“Quán bar nào? Có khi anh biết.”
Tôi đặt tay lên bụng.
Tối nay ăn hơi bừa, giờ cảm thấy đầy đầy khó chịu.
“Quán nào cũng có thể lắm…”
Chu Cảnh Nghiêm im lặng.
Vệ sĩ cũng im lặng.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Chu Cảnh Nghiêm lấy điếu thuốc ra, định hút, lại nhét trở về túi áo:
“Không tính tìm cha mới cho đứa bé à?”
Không chỉ tôi, mà cả vệ sĩ cũng ho sặc sụa vì bất ngờ.
Tôi thật sự thấm thía một điều:
Một lời nói dối cần đến hàng chục lời nói dối khác để che đậy.
Khóe miệng tôi giật giật, gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo vô cùng…
Chỉ mong được xuống xe càng nhanh càng tốt.
11
Lần trước, ngay trước khi tôi xuống xe, Chu Cảnh Nghiêm đã thêm tôi vào danh bạ.
Nói là dạo này đang chuẩn bị triển khai dự án trong ngành trang sức, thêm WeChat để tiện trao đổi.
Kết quả là sau khi kết bạn, tôi thỉnh thoảng lại thấy anh ta chia sẻ mấy bài viết từ tài khoản công cộng trên vòng bạn bè:
《Tại sao đàn ông trong quán bar không đáng để yêu?》
《Khuyên tất cả con gái đừng trở thành “não yêu đương”》
《Anh ấy có yêu bạn không? Anh ấy đã chi nhiều tiền cho bạn chưa?》
《…》
Một tổng tài mà đăng toàn mấy thứ kiểu này à?
Xem xong tôi thấy sống lưng lạnh ngắt.
“Thanh Hoan, cậu đang xem gì đấy?”
Giọng cô đồng nghiệp bên bàn đối diện – Yên Yên – vang lên.
Tôi vội thoát khỏi giao diện vòng bạn bè:
“Xem… mấy bài kiểu truyền cảm hứng sống tích cực ấy.”
“À đúng rồi, cậu có nghe nói công ty mình bị thâu tóm chưa, sắp sửa thay máu toàn bộ lãnh đạo đó!”
Yên Yên ghé sát lại, nói giọng đầy thần bí.
“Bị thâu tóm á?”
Tôi mới về nước, làm ở công ty trang sức này mới hai tháng, còn chưa kịp ổn định.
Chưa kịp hỏi tiếp thì điện thoại đã reo — là Chu Cảnh Nghiêm gọi.
Anh ta gọi tôi làm gì?
Tôi cầm điện thoại đi vào phòng cách âm.
【Alo?】
Đầu bên kia nhẹ nhàng ho hai tiếng.
【Tan làm chưa? Anh có việc tìm em.】
Tôi nhìn đồng hồ — đúng 5 giờ.
【Chưa ạ.】
【5 giờ mà chưa tan làm à?】
【Theo truyền thống công ty, tan làm rồi ai cũng phải tăng ca đến 7 giờ mới được về.】
【7 giờ??】
Ngay giây sau đó, một tin nhắn hiện lên —
trưởng nhóm gửi vào group: “Tổng giám đốc mới quy định: từ nay mỗi ngày tan làm đúng 5 giờ.”
【Tan làm rồi.】
Chu Cảnh Nghiêm đang đợi tôi dưới lầu trong xe.
“Chu tổng, anh tìm em có chuyện gì ạ?”
Tôi mở cửa xe ngồi vào trong.
Chu Cảnh Nghiêm đưa tôi điện thoại, ý bảo xem tin tức mới nhất của thành phố Kinh Bắc.
《Quán bar “Dạ Mị” ở Kinh Bắc bị điều tra vì dính đến giao dịch bất hợp pháp, phát hiện hơn 200 nam người mẫu.》
Tôi: “…”
Quán “Dạ Mị” là bar người mẫu nam lớn nhất ở Kinh Bắc.
Chu Cảnh Nghiêm có vẻ đang thử dò xét:
“Có muốn đến đồn cảnh sát xem có người quen không?”
Tôi cười gượng hai tiếng:
“Chắc là không có ai quen đâu… Em chưa từng đến quán đó.”
Chu Cảnh Nghiêm hỏi lại:
“Chưa từng đến?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Chu Cảnh Nghiêm hình như rất có hứng với chủ đề “nam người mẫu”.
“Chu tổng, nếu không còn việc gì nữa… em có thể về chưa ạ?”
Hiếm khi được tan làm đúng giờ, tôi còn định về nhà đặt đồ ăn và xem phim thật đã.
“Sau này mấy tin kiểu này anh sẽ để ý giúp em. Hôm nay em mời anh ăn cơm nhé.”
“Hở?”
Thật sự… cảm ơn nhiều nha.
12
Hai người quyết định ăn món Chiết Giang,
vừa gần đến nhà hàng thì tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ.
【Alo, cô Hứa Thanh Hoan đúng không ạ? Tôi là cảnh sát của khu vực Kinh Bắc, có một người tên Hứa Nhiên bị liên quan đến vụ án ở quán bar “Dạ Mị”, cậu ta khai cô là người giám hộ. Phiền cô đến bảo lãnh.】
Tôi lập tức bảo Chu Cảnh Nghiêm quay đầu xe đến đồn cảnh sát.
Không khí trong xe tụt xuống đến mức ngột ngạt.
“Người quen à?”
Tôi sốt ruột: “Ừ.”
“Lúc nãy còn nói chưa từng đến ‘Dạ Mị’ kia mà?”
Tôi thực sự chưa từng đến.
Thằng nhóc Hứa Nhiên không lo học hành cho tử tế, sao lại dính vào vụ bar bủng thế này?
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý Chu Cảnh Nghiêm đang hỏi gì.
“Hơ, gấp gáp quá nhỉ?”
Giọng anh pha chút mỉa mai.
Tôi đáp: “Cũng bình thường thôi.”
Chu Cảnh Nghiêm khẽ cười khẩy, đưa tôi một tờ khăn giấy:
“Trán đầy mồ hôi thế kia mà còn nói không gấp?”
Tôi luống cuống lau trán.
Trong lòng càng nghĩ càng tức, lát nữa gặp Hứa Nhiên nhất định phải dạy cho nó một trận nên thân.
Cầm tờ khăn giấy trong tay, tôi chợt nhớ ra,
Chu Cảnh Nghiêm là người của công chúng, không tiện cùng tôi xuất hiện nơi công khai như đồn cảnh sát.
Thế nên tôi mở miệng:
“Lát nữa anh cứ về trước đi, dù gì đây cũng là chuyện gia đình tôi, mà cũng không biết sẽ mất bao lâu nữa.”
Chu Cảnh Nghiêm như thể nghe được chuyện gì đó hết sức nực cười, giọng nói pha lẫn sự tức tối.
“Ồ, chuyện gia đình rồi cơ à?”
“Ừ, đúng vậy.”
Chu Cảnh Nghiêm nhìn tôi, sắc mặt lạnh đi, cười gượng đầy mỉa mai:
“Hay đấy, anh cũng chẳng có nhiều thời gian để theo em lòng vòng.”
Cả hai rơi vào im lặng.
Một lúc sau, anh hỏi:
“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“Tám… mười tám.”
“Tám… mười tám?” Chu Cảnh Nghiêm lặp lại, kéo dài giọng, “Thế thì đúng là… đáng ghen thật.”
Bầu trời bên ngoài đã tối dần.
Tôi nhìn ra cửa kính, ánh đèn thành phố lấp lánh, bâng quơ gật đầu:
“Ừ, đúng là tốt thật.”
Trẻ trung, tràn đầy năng lượng, tự do.
Chưa bị xã hội vùi dập.
“Em thích… người trẻ à?”
Tôi nhíu mày.
Câu này là sao?
“Ai mà không thích tuổi trẻ chứ?”
Bên trong xe lại rơi vào yên lặng.
Chu Cảnh Nghiêm không đáp, chỉ quay đầu nhìn ra hướng khác, hoàn toàn phớt lờ tôi.
13
Trong đồn cảnh sát đứng chật kín người,
tôi vừa vào đã thấy cái đầu tóc vàng quen thuộc kia.
“Chị ơi, mau cứu em!”
Tôi hằm hằm bước đến, túm lấy tai nó kéo một cái:
“Chị cái đầu cậu! Không lo học hành cho tử tế lại đi làm… ‘vịt đực’?”
Hứa Nhiên đau quá lùi lại một bước:
“Chị, chị hiểu lầm rồi, nghe em giải thích đã—”
Giải thích á?
Tôi vừa bước vào đã để ý,
bên trong mấy cậu con trai người thì mặc vest mở toang cổ áo, người thì mặc đồng phục kiểu người hầu, có đứa còn trần trụi nửa thân trên.
Một đêm mà tôi thấy số lượng nam người mẫu còn nhiều hơn cả đời mình cộng lại.
Quay sang nhìn Hứa Nhiên —
dù nó mặc hoodie, cổ áo cũng bị kéo rách gần như tả tơi.
“Chị?”
Tôi cảm thấy ai đó kéo nhẹ vạt áo mình.
Quay đầu lại.
Đằng sau là một nam sinh trạc tuổi Hứa Nhiên.
“Chị của Hứa Nhiên, chị hiểu nhầm Hứa Nhiên thật rồi.
Cả bọn bọn em chỉ là đi bar để team building thôi.
Hứa Nhiên còn thiếu một tháng mới đủ 18 tuổi, nên bị chú công an bắt vì vị thành niên vào quán bar…”
Tôi cau mày: “Vậy còn cổ áo cậu ta thì sao?”
“Lúc đó hỗn loạn quá nên mới rách như thế…”
Hứa Nhiên tội nghiệp kéo cổ áo, ra vẻ đáng thương.
Hứa Nhiên là em trai ruột của Hứa Thanh Hà.
Năm nay mới vào đại học, học ở trường trong thành phố Kinh Bắc.
Sau khi bị chú công an “giáo dục tư tưởng” một trận, ra khỏi đồn cảnh sát thì cũng đã gần 11 giờ đêm.
Nghĩ đến chuyện ký túc xá chắc đã đóng cửa,
tôi để Hứa Nhiên và bạn cùng phòng về nhà tôi ngủ một đêm.
Dọn dẹp phòng khách xong xuôi, cũng đã hai giờ sáng.
14
Tôi ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh.
May mà tối qua ở đồn cảnh sát tôi đã nhắn tin xin nghỉ với trưởng nhóm, hôm nay được nghỉ một ngày.
Trong điện thoại có mấy tin nhắn từ Yên Yên gửi từ sáng:
【Thanh Hoan, sao hôm nay cậu không đến thế?】
【Tiếc quá đi mất, hôm nay tổng tài mới đến họp ở bộ phận mình.】
【Cậu không biết đâu, còn đẹp trai hơn cả mấy idol ngoài đời thật! Ước chừng cao phải mét chín, mặc vest nhìn mà xỉu luôn á!】
【……】
Tôi cầm điện thoại, gửi mấy tin trả lời qua loa.
Yên Yên liền rep lại ngay:
【Tổng tài còn hỏi hôm nay ai vắng mặt, trưởng nhóm thật thà báo là cậu xin nghỉ, mặt ảnh liền đen như than.】
【Lúc đi khỏi sắc mặt còn đen hơn cả cục than, trưởng nhóm đi theo phía sau mà không dám thở mạnh luôn.】
【Tối qua thấy ảnh ra thông báo “tan làm đúng 5 giờ”, cứ tưởng là Bồ Tát, hóa ra lại là Phật tổ giận dữ.】
【……】
Vừa nghe nói “mặt đen”, trong đầu tôi lập tức hiện ra gương mặt của một người.
Lắc đầu thật mạnh, không thể nào! Xác suất = 0.
Sau bữa trưa, bạn cùng phòng của Hứa Nhiên đã về lại ký túc xá.
Nghĩ đến chuyện Hứa Nhiên mặc đồ kiểu đó không tiện về trường, tôi dắt nó đi trung tâm thương mại xem đồ.
Dựa theo gu của nó, tôi chọn cho hai cái hoodie.
Tay xách bao lớn bao nhỏ về đến nhà.
Lúc sắp lên tầng, dường như tôi thấy một chiếc xe trông rất quen…