Trong lòng bức bối, nóng như lửa đốt, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh.

Tôi chợt nhớ ra, vừa rồi thằng bé nói nó biết tôi là ai, biết cả nghề nghiệp của tôi.

Chuyện này, nó không thể bịa ra được.

Mà người duy nhất biết rõ mọi thông tin về tôi — chỉ có Lưu Y Yên, vợ tôi.

Tôi và Lưu Y Yên là bạn học đại học.

Lúc trước, cô ta cứ bám lấy tôi không buông, một mực khẳng định tôi là “chân mệnh thiên tử” của đời cô ta.

Sau khi tôi từ chối, cô ta lén bỏ thuốc tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang trần truồng nằm bên cạnh cô ta.

Cô ta vừa khóc vừa chìa điện thoại ra cho tôi xem mấy tấm ảnh chụp chúng tôi:

“Bác trai bác gái đều biết cả rồi, họ nhất định bắt chúng ta phải cưới nhau.”

“Chuyện đã rồi thì thôi… chúng mình kết hôn đi, được không?”

Không còn cách nào khác, tôi đành phải chịu trách nhiệm với cô ta.

Trước khi cưới, tôi cũng từng nói rõ: vì tính chất công việc, tôi không thể thường xuyên ở bên cô ấy, thậm chí có thể mấy năm không về nhà.

Thế nhưng để cưới được tôi, cô ta nói sẽ chấp nhận cô đơn, sẵn sàng chờ đợi.

Tôi biết, cái cô ta nhắm vào là mấy căn hộ lớn và biệt thự ở trung tâm thành phố mang tên tôi.

Sau khi kết hôn, để cô ta sống cho yên ổn, tôi còn chủ động tặng cho cô ta một căn biệt thự.

Vậy mà không ngờ, cô ta vẫn gây ra cái họa lớn thế này.

Tôi nhìn sang thằng nhóc đang thu mình một góc, gương mặt không còn vẻ ngây thơ mà là nụ cười gian xảo đắc ý.

Tức đến nghẹn họng, tôi nghiến răng:

“Lại đây, chú muốn nói chuyện với cháu.”

Thằng nhóc nhìn tôi nghi ngờ, tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn bước lại gần.

“Cháu tên gì?”

“Triệu Diệu Diệu.”

“Mẹ cháu tên gì?”

“Lưu Y Yên.”

“Cháu biết mẹ cháu đi đâu rồi không?”

“Ra… ra nước ngoài rồi.”

“Khi nào mẹ cháu về?”

“Không biết…”

“Mẹ cháu đi cùng bố cháu à?”

“Không, bố cháu ở đây mà.”

Nó cười toe toét, rồi chỉ tay thẳng vào tôi.

Tôi nắm lấy tay nó, bóp chặt, nâng cằm nó lên, bắt nó phải nhìn thẳng vào tôi:

“Chú hỏi cháu lần cuối — bố cháu là ai?”

Thằng bé tuy béo, nhưng cũng không thể chống lại được sức một người trưởng thành.

Tôi vừa siết tay, mặt nó lập tức đỏ bừng, mắt cũng bắt đầu rơm rớm.

“Đau!”

“Bố cháu là ai?”

“Bố cháu là Triệu Vũ Quang! Cháu không nói dối mà!”

Nghe được câu trả lời đó — tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

3

“Anh còn gì để nói không?”

“Anh có biết tôi và vợ tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có được đứa con này không? Đã phải vượt qua bao nhiêu gian nan?”

“Chỉ vì con ác quỷ đó mà đứa con bảy tháng tuổi của tôi nói mất là mất! Vợ tôi bây giờ còn đang sống chết chưa rõ nằm trên giường bệnh!”

“Nếu… nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định bắt anh và con quỷ này phải trả giá!”

Gã đàn ông xăm trổ giận dữ đến cực điểm, vùng thoát khỏi tay cảnh sát rồi lao tới bóp chặt cổ tôi.

Tôi nghẹn thở, cả người như sắp nổ tung.

Oxy như bị hút cạn khỏi toàn bộ cơ thể.

Tôi chưa từng ngờ rằng chuyến thăm nhà lần này, lại có thể kết thúc bằng một hiểu lầm chết người.

Tôi dần nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần.

Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên từ cửa:

“Diệu Diệu, con ở đâu? Chú đến đón con rồi!”

Gã đàn ông xăm trổ khựng lại, tay buông lỏng. Tôi ngã ngồi xuống đất, há miệng hít lấy từng ngụm không khí như người vừa được cứu khỏi chết đuối.

Một người đàn ông trẻ mặc âu phục bước nhanh vào, dáng vẻ gọn gàng, chỉ là lông mày ép thấp xuống mắt, mang theo vẻ lạnh lùng, khó gần.

“Hai người là ai?” – mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta.

“Tôi là thư ký riêng của Lưu Y Yên. Cô ấy hiện đang bận, nên cử tôi đến xử lý thay. Nghe nói mấy người giữ đứa trẻ không cho đi, nên tôi tới đón nó.”

Tôi liếc nhìn hắn. Dáng vẻ đúng là đoan chính, nhưng ánh mắt và khí thế lại lộ ra sự bất thường.

Ngay khi hắn vừa bước vào, thằng “Cục than” lập tức chạy ùa tới, ôm chặt lấy hắn và khóc như mưa:

“Chú đến rồi, cuối cùng chú cũng đến! Bọn họ bắt nạt con, nhất là ông ta!”

Nó hung hăng chỉ tay vào tôi.

Tôi đột nhiên hỏi:

“Người đó là gì của cháu?”

Tôi nhìn chằm chằm vào thằng nhóc.

Có lẽ vì tâm trạng thư giãn, nó buột miệng đáp mà không kịp suy nghĩ:

“Là bố cháu… À không, là chú Vân Phi!”

Nhìn gương mặt giống nhau như đúc của hai người, nếu nói không có quan hệ máu mủ thì chẳng ai tin nổi.

Mọi người trong phòng bắt đầu nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ và tôi, ánh mắt dần hiện rõ vẻ thương hại.

Bị vợ đội nón xanh, lại còn bị làm bẽ mặt công khai – đúng là đáng thương thật.

Nhưng người đáng cười ở đây không phải là tôi, mà là bọn họ.

Tôi khẽ cười lạnh:

“Anh… về nhanh thật đấy.”

Hắn ôm chặt “Cục than” trong lòng, như thể sợ tôi sẽ giành lại.

“Gì chứ? Anh quen tôi à?”

Tôi lặng lẽ nhìn hắn, rồi tự mình nói tiếp:

“Tôi là chồng của Lưu Y Yên, là cha ruột của đứa bé anh đang ôm đấy! Nếu anh là thư ký riêng của cô ấy, thì cũng nên gọi tôi một tiếng… sếp.”

Lửa giận bùng lên trong mắt hắn, nhưng vẫn cố kiềm nén, bắt đầu ngẩng đầu khoe khoang:

“Tôi chỉ nghe lời Y Yên, anh không sai khiến được tôi đâu!”

“Huống hồ, bây giờ cô ấy không thể rời xa tôi. Trong lòng cô ấy, tôi là người không thể bị thay thế!”

Chiếm hữu đến mức này rồi mà còn làm tiểu tam?

Lưu Y Yên đúng là… năm năm không gặp, tặng tôi một món quà “bất ngờ” thật đấy.

4

“Tôi và Lưu Y Yên là vợ chồng, cô ta cũng là mẹ của đứa trẻ này.”

“Bao năm qua tôi không có ở nhà, tiền bạc đều trong tay cô ấy, bồi thường thì cứ tìm cô ấy mà đòi.”

Chuyện bị gán nợ oan thế này, tôi không định dây vào. Con ai, người đó chịu.

Nhân viên sân bay rất biết điều, lập tức quay sang phía Triệu Vân Phi, chìa tay ra:

“Đứa trẻ này đã nhấn nút thoát hiểm trên máy bay, cần bồi thường hai trăm nghìn tệ. Xin hỏi anh muốn thanh toán bằng thẻ nào?”

Sắc mặt Triệu Vân Phi lập tức tối sầm lại:

“Chỉ là một cái nút thôi mà? Sao lại đáng giá hai trăm nghìn? Các người định lừa tiền à?”

“Bây giờ sân bay cũng kinh doanh kiểu chặt chém thế này sao?”

“Hơn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, làm sao biết gì? Nếu không phải các người dạy nó, nó làm sao biết mà ấn?”

Người phụ trách sân bay tức đến mức nghẹn họng, không thốt nên lời.

Tôi cũng sững người. Bảo sao đứa bé này cư xử hỗn hào đến vậy – thì ra là cha nào con nấy.

“Đã không muốn giải quyết, vậy chúng tôi sẽ đưa vụ việc ra tòa. Đến lúc đó, đứa bé có án tích thì đừng trách chúng tôi không báo trước.”

Triệu Vân Phi sốt ruột, vội vã cãi:

“Nó chỉ là một đứa trẻ, sao lại phải làm căng đến thế?”

Rồi đột nhiên hắn chỉ vào tôi, gào lên:

“Anh ta có tiền! Anh ta mới là bố nó, các người đi mà đòi tiền anh ta!”

Tôi suýt thì bật cười thành tiếng:

“Nếu anh đã nói nó là con tôi, vậy giao nó cho tôi.”

“Thằng bé này đầu óc có vấn đề, chi bằng đưa nó vào trung tâm huấn luyện đặc biệt, nhốt ba ngày ba đêm, dùng liệu pháp điện giật trị cho dứt bệnh!”

Thằng “Cục than” sợ quá, lập tức chui rúc vào lòng Triệu Vân Phi, khóc òa lên.

Triệu Vân Phi trợn mắt nhìn tôi, đầy cảnh giác:

“Sao anh độc ác vậy? Trẻ con còn nhỏ thế mà anh cũng nỡ lòng?”

“Anh còn là người không đấy?”

Tôi mặc kệ hắn lải nhải, túm lấy Triệu Diệu Diệu kéo thẳng ra cửa.

“Các người đang làm gì đấy!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa ra vào.

Năm năm không gặp, Lưu Y Yên đã thay đổi rất nhiều.

Tôi còn đang sững người thì Triệu Diệu Diệu đã giằng ra khỏi tay tôi, lao ngay vào lòng cô ta.

“Mẹ ơi! Cứu con với!”