Trì Thiệu xông vào phòng khách, đảo mắt một vòng:

“Chồng em đâu? Hai người ly thân rồi hả?”

Trời ạ, đúng là không mong tôi được yên lành phút nào.

“Trì Thiệu, anh đến đây làm gì?”

Cậu tôi bê đĩa thịt cá vừa mới xắt ra từ nhà bếp đi ra, ngơ ngác nhìn tôi.

“Vương tổng?!”

Trì Thiệu siết chặt nắm đấm, nhìn tôi chằm chằm:

“Đây là lý do em không chịu chấp nhận tôi sao?”

Nghe vậy, cậu tôi sợ đến mức núp ngay sau lưng mợ.

“Hiểu lầm rồi! Tôi chỉ là cậu của nó thôi!”

Mợ tôi cũng vội vàng gật đầu phụ họa.

Sắc mặt Trì Thiệu ngay lập tức chuyển sang dịu dàng như gió xuân.

“Thật ngại quá, đến vội nên chưa kịp chuẩn bị quà cho hai bác. Tôi có thể nói chuyện riêng với Lâm Lâm một chút được không?”

Cậu mợ tôi gật đầu lia lịa. Trước khi tôi bị Trì Thiệu kéo vào phòng, cậu tôi còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Trì Thiệu lập tức khóa cửa lại, ép tôi vào góc tường.

“Em rốt cuộc có kết hôn thật không?”

Còn chưa kịp trả lời, Trì Thiệu đã tháo nhẫn trên tay tôi ra, xem kỹ.

“Made in Yiwu?” (Sản xuất ở Nghĩa Ô?)

“Thì sao? Coi thường hàng Nghĩa Ô à? Người nước ngoài còn khen dùng tốt đấy!”

Trì Thiệu bật cười, kéo tôi vào lòng, hạ thấp giọng:

“Đeo mấy món hàng fake làm gì? Anh mua cho em cái xịn nhé? Em thích kiểu nào cũng được.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trì Thiệu đã áp trán vào trán tôi, ánh mắt nóng rực, chuyên chú:

“Xin lỗi, trước đây là anh không tốt. Nói anh nghe đi, đứa bé với chồng em… không phải của em đúng không? Nói anh nghe đi, thật ra… anh vẫn còn cơ hội, đúng không?”

Tôi thở dài một hơi, đem toàn bộ sự thật kể lại.

Nghe xong, ánh mắt Trì Thiệu hiện rõ niềm vui không giấu nổi, còn cúi xuống hôn lên môi tôi một cái.

“Anh đã biết mà! Lâm Lâm của anh không thể nào tuyệt tình đến vậy, không nỡ bỏ anh đâu. Lúc chia tay, em có nhớ anh không?”

“Chắc là… cũng nhớ giống như anh nhớ em thôi.”

Trì Thiệu cười nhẹ, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ tôi.

“Vậy tức là nhớ nhiều lắm đúng không? Nhớ đến mất ngủ luôn chứ gì?”

“Cũng… không đến mức vậy đâu.”

Trì Thiệu im bặt.

“Nhưng mà, em có thứ này, anh chưa biết đâu. Cho anh xem nhé.”

Tôi lấy điện thoại, mở album ảnh, bấm phát video quay hôm Trì Thiệu say rượu.

10

Chuyện tôi “cưa đổ nam thần lạnh lùng” lại một lần nữa lan truyền khắp nơi, khiến tôi tiếp tục trở thành tâm điểm ánh nhìn của đồng nghiệp.

Ngay cả cậu tôi cũng như đi trên gió suốt dạo gần đây.

“Trì Thiệu nói rồi, chỉ cần cậu tác hợp được hai đứa kết hôn, cậu ta sẽ ký thêm hai năm hợp đồng.”

Tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.

“Vậy nên cậu đã nói chuyện này với mẹ cháu rồi, bà ấy đồng ý lắm.”

Quả nhiên.

Tan làm chưa được bao lâu, tôi đã bị mẹ gọi điện liên tục như tra tấn.

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì mẹ tôi đã ném sổ hộ khẩu vào mặt tôi.

“Cưới ngay cho mẹ! Lớn đầu rồi còn định bám mẹ cả đời à?!”

Vào một cuối tuần đầy nắng đẹp, tôi đưa Trì Thiệu về nhà ra mắt.

Mẹ tôi mừng rỡ gật đầu lia lịa, lúc tiễn còn nhét cho Trì Thiệu một phong bao lì xì thật dày, dặn đi dặn lại: “Rảnh thì về chơi nhé con.”

Tôi hiểu ngay gu “mê trai đẹp” của mình là được di truyền từ bà ấy.

Từ đó trở đi, suốt một thời gian dài, mẹ tôi không ngừng bóng gió hỏi tôi khi nào định cưới.

“Trì Thiệu là đứa tốt đấy, không cưới thì muộn mất!”

“Cậu ta là cổ phiếu tiềm năng, phải nắm chặt lấy!”

Cậu tôi và mẹ tôi bắt đầu hợp sức giục cưới liên hoàn.

Sau khi Trì Thiệu giới thiệu một bác sĩ cực kỳ giỏi cho cháu gái tôi, anh trai tôi cũng nhập hội “áp lực hôn nhân”.

Ba người, một nhà, đồng loạt ép tiến độ.

Tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý, trước mắt… sống thử trước đã.

Lúc dọn đồ về nhà Trì Thiệu, cả người anh ấy tỏa ra phấn khởi, bước đi như gió.

Y hệt một con công đang xoè đuôi.

Ban ngày cùng đi làm, tối cùng về nhà.

Ngày nào cũng được ngắm gương mặt đẹp trai ấy, tâm trạng tôi vui lên không ít.

Gần đây Trì Thiệu đi công tác ở thành phố bên cạnh.

Hôm đó, tôi đang xem TV ở nhà thì chuông cửa vang lên.

Chẳng lẽ Trì Thiệu về sớm, định âm thầm tạo bất ngờ cho tôi?

Nhưng vừa mở cửa, nụ cười của tôi lập tức tắt ngóm.

Người đứng ngoài không phải Trì Thiệu, mà là mẹ anh ấy — bà Triệu phu nhân.

Theo lời Trì Thiệu kể…

Mẹ anh ấy sinh ra trong gia đình trí thức, cha mẹ đều là người có tiếng tăm trong giới văn học.

Có lẽ cũng chính vì vậy mà bà không thích tôi.

Nguyên văn bà từng nói:

“Loại con gái nhà làm ăn như cô, toàn mùi tiền bạc, không xứng với Trì Thiệu của chúng tôi.”

Lần này gặp lại, bà Triệu không hề ngạc nhiên.

“Quả nhiên là cô đang quen với Trì Thiệu.”

“Mời bác vào ạ.”

Dù thế nào tôi vẫn rót cho bà một tách trà, đặt lên bàn.

Bà Triệu đảo mắt khắp nhà một vòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại ở mấy hộp đồ ăn ngoài tôi chưa kịp vứt.

Tôi ngại ngùng ho khẽ một tiếng.

“Trì Thiệu đi công tác rồi, không có ở đây. Bác tới tìm có chuyện gì ạ?”

“Tôi biết, tôi tới là để gặp cô.”

Bà Triệu mở túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho tôi.

“Quà gặp mặt, xem như bù cho lần trước.”

Hành động đó khiến tôi sững người.

Tôi còn tưởng bà tới để chia rẽ chúng tôi nữa cơ.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy Trì Thiệu cứng đầu như vậy. Biết là tôi khiến cô tức giận bỏ đi, từ đó đến nay nó không hề nói chuyện với tôi nữa.”

Bà Triệu thở dài một hơi.

“Làm sao lại có đứa con trai tuyệt tình như thế chứ… Có lẽ là do tôi – người mẹ từng nhẫn tâm phá vỡ mối nhân duyên của con trai mình.”

Không thể không nói, bà Triệu mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều.

Hai bên tóc đã điểm bạc, trông già đi không ít.

“Trì Thiệu nói, trừ khi giành lại được cháu, nếu không nó sẽ không bao giờ bước chân vào nhà. Học phí cao học của nó đều là tự đi làm thêm kiếm, khoảng thời gian đó, tinh thần sa sút, người gầy trơ xương. Tôi đã lén đến thăm, trong mơ nó cứ gọi tên cháu mãi.”

Bà Triệu cúi đầu, ánh mắt rơi vào tách trà trước mặt, lại thở dài một tiếng.

“Tháng trước là sinh nhật bố nó, nó gửi một món quà, đó là lần duy nhất mấy năm nay nó liên hệ với chúng tôi. Tôi biết ngay, chắc hai đứa đã làm hòa rồi.”

Bà Triệu chỉ ngồi chơi một lát, nói vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, bà nhất quyết nhét chiếc hộp vào tay tôi.

“Xem như là quà gặp mặt bù cho lần trước. Tiền sính lễ sau này tôi sẽ cho nhiều hơn, xem như lời xin lỗi của tôi.”

Nói xong, bà rời đi.

Lần cuối cùng tôi nhìn theo bóng lưng bà Triệu rời khỏi, bà ấy ngẩng đầu cao, như một con thiên nga kiêu hãnh.

Nhưng lần này, bước chân bà đã chậm lại, đầu cũng cúi xuống.

Người phụ nữ kiêu ngạo ấy cuối cùng cũng vì con trai mà hạ mình.

Tối hôm đó, Trì Thiệu đi công tác trở về.

Nghe tôi kể về việc bà Triệu tới nhà, anh cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên.

“Vậy còn món quà này thì sao? Đắt giá quá đi mất.”

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc khiến tôi sững người khi mở ra xem.

“Đã tặng thì em cứ nhận.”

Trì Thiệu ném áo khoác sang một bên, vội vàng kéo tôi vào phòng.

“Nóng vội cái gì chứ! Trong đầu anh chỉ nghĩ mỗi chuyện đó thôi à!”

Tôi đẩy anh ra, mắt vẫn nhìn chăm chú vào chiếc hộp trong tay, đờ người ra.

“Cảm giác như ai ai cũng mong tụi mình cưới nhau, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến không tưởng, cứ thấy như không thật vậy…”

“Suôn sẻ cái gì mà suôn sẻ!”

Trì Thiệu hừ lạnh, đầu tựa vào đùi tôi.

“Chúng ta đã chia xa mấy năm. Lúc biết em kết hôn, tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực!”

“Nếu em thực sự đã kết hôn thì anh định làm gì?”

Tôi tò mò nhìn gương mặt nghiêng của Trì Thiệu.

Anh đột nhiên quay sang, cười lạnh:

“Phá vỡ! Cố gắng làm em ly hôn! Sau khi biết em kết hôn, anh đã đọc kỹ Luật Hôn nhân từ đầu đến cuối!”

“Không có đạo đức gì cả!”

Vào kỳ nghỉ Quốc khánh tháng 10, tôi và Trì Thiệu đi đăng ký kết hôn.

Đó là lần tôi thấy anh cười ngốc nghếch nhất trong đời.

Tối trước hôm đi đăng ký, anh trằn trọc mãi trên giường, hết ngồi dậy kiểm tra giấy tờ lại lật xem hướng dẫn.

Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, bước ra khỏi cục dân chính…

Cả gia đình tôi và anh đều đã đứng chờ sẵn ở cổng, trên mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.

Đây chính là điều tôi gọi là hạnh phúc:

Được ở bên người mình yêu, cùng đi vào hôn nhân dưới lời chúc phúc của gia đình.

Hoàn