“Cút ra khỏi nhà tôi! Đừng hòng làm hại con trai tôi nữa, thứ sao chổi xúi quẩy!”

Tôi thu lại sổ tiết kiệm và những thứ thuộc về mình, kéo con gái bước đến bên cạnh thủ trưởng trong ánh mắt căm ghét của mẹ chồng.

Mục Vân Bằng lạnh lùng nhìn tôi:

“Thẩm Doanh, cô nghĩ cho kỹ đi. Một khi đã rời khỏi đây, đừng mong quay lại nữa.”

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ quay lưng bước lên xe.

Chiếc xe lao đi trong bụi mù, rất nhanh đã đến quân khu.

Thủ trưởng sắp xếp cho tôi công việc kế toán chuyên môn – việc này đối với tôi khá dễ dàng.

“Cô và con gái cứ an tâm sống ở đây. Sau này có chuyện gì thì cứ tìm lãnh đạo hỗ trợ.”

Tôi cảm kích cảm ơn thủ trưởng, ngồi trong phòng ký túc sạch sẽ mới thật sự cảm thấy yên lòng.

Tôi và con gái sống ở quân khu hơn nửa tháng thì nhanh chóng thích nghi, các lãnh đạo biết tôi goá chồng cũng rất nhiệt tình muốn giúp tôi làm mai.

Tôi không đồng ý chuyện xem mắt, nhưng lại tình cờ gặp lại Trần Minh Duệ – bạn học cũ từng học chung lớp buổi tối trước khi tôi kết hôn.

Trần Minh Duệ mới được điều về khu này, gặp lại anh khiến tôi nhớ đến những ngày tháng học hành trước kia.

Chỉ trách năm đó mắt mù mới gả cho Mục Vân Bằng, uổng phí bao năm thanh xuân.

Tưởng chừng đã thoát khỏi quá khứ, nào ngờ đến khi Nữu Nữu bị ốm sốt, tôi lại gặp phải Mục Vân Bằng một lần nữa.

Tôi vừa cho con uống thuốc xong, Trần Minh Duệ đang bế con giúp tôi. Khi hai người vừa bước ra khỏi bệnh viện thì phía sau vang lên một giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo:

“Thẩm Doanh, người đàn ông này là ai?”

Mục Vân Bằng đứng bên cạnh Tống Mộng Vũ, sắc mặt u ám, lạnh lùng nhìn tôi và Trần Minh Duệ.

7

Tôi không muốn để ý đến anh ta, kéo Trần Minh Duệ rời đi, nhưng Mục Vân Bằng lại đuổi theo mấy bước, túm lấy tay tôi.

“Thẩm Doanh, cô nghe thấy lời tôi nói không?”

Tôi xoay người lại, lạnh lùng hất tay anh ta ra, mặt không chút biểu cảm.

“Mục Vân Khôn, anh lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”

Mục Vân Bằng theo phản xạ liếc nhìn Tống Mộng Vũ ở bên cạnh.

“Cô là chị dâu tôi, tất nhiên tôi phải quản. Anh cả mới mất bao lâu, mà cô đã âu yếm với người đàn ông khác, còn biết liêm sỉ không?!”

Tôi chẳng buồn nghe những lời đạo đức giả của anh ta, định rời đi, nhưng Mục Vân Bằng lại chắn đường Trần Minh Duệ, từ trên cao nhìn xuống mà nói:

“Anh biết Thẩm Doanh từng có chồng rồi chứ? Đứa bé anh đang bế chính là con gái cô ta với chồng cũ đấy. Một người đàn bà từng sinh con, anh cũng muốn à?”

“Còn nữa, để tôi nói cho anh biết, tôi là em chồng cô ta, tôi và anh cả giống nhau như đúc. Cô ta coi tôi là vật thay thế đấy, anh…”

Chưa nói hết câu đã bị Trần Minh Duệ lạnh giọng ngắt lời:

“Cô ấy là chị dâu của anh, anh lại dám ăn nói kiểu đó, chẳng có chút tôn trọng nào.”

“Tôi và Thẩm Doanh từng học chung lớp bổ túc buổi tối. Cô ấy là người thế nào, tôi tự có đánh giá, không cần anh lên tiếng.”

Sắc mặt Mục Vân Bằng trở nên u ám, tức giận nói:

“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh thôi. Hoá ra là quen biết cũ, chẳng lẽ trước kia đã mập mờ không rõ rồi à?”

“Thẩm Doanh! Cô gả cho tôi… cho anh cả, mà còn dám phản bội anh ấy, mới gặp người khác đã thay lòng đổi dạ!”

Tôi không nhịn được nữa, bước tới tát cho Mục Vân Bằng một cái thật mạnh, cười lạnh:

“Tôi thay lòng đổi dạ? Chuyện giữa tôi và anh cả, đến lượt anh xen vào sao? Một người ngoài như anh thì biết cái gì.”

“Tối qua tôi còn mơ thấy Mục Vân Bằng hiện về báo mộng, nói anh ấy có lỗi với tôi, bảo tôi tìm người tốt mà tái giá, còn nói anh là đồ cầm thú, dặn tôi tránh xa cả nhà các người ra!”

Mục Vân Bằng không nghĩ ngợi đã gào lên: “Không thể nào! Toàn là bịa đặt!”

Sắc mặt anh ta tái mét, nhưng tôi lấy chồng đã mất làm bia đỡ đạn, câu nào cũng bắt đầu bằng “chồng tôi nói”, khiến anh ta nghẹn họng không thể phản bác.

Tống Mộng Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt đầy bất mãn nhìn Mục Vân Bằng, rồi lại hằn học liếc tôi một cái, khoác tay anh ta nói:

“Chồng à, chúng ta đi thôi. Bác sĩ bảo khi khám thai là em cần nghỉ ngơi nhiều, đứng lâu sẽ không tốt cho con.”

Cô ta cố tình ưỡn bụng ra, tỏ vẻ mệt mỏi.

“Mẹ còn nói, bà đang trông chờ em sinh một cháu trai mập mạp cho bà bế, đâu như ai kia, không sinh được con trai mà còn ăn bám nhà chồng.”

Sắc mặt Mục Vân Bằng khựng lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Mộng Vũ kéo đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Trần Minh Duệ nhíu mày hỏi tôi:

“Em chồng cô nhìn là biết chẳng ra gì, nếu sau này hắn còn tìm cô gây chuyện, cứ đến tìm tôi.”

Tôi chỉ cười nhạt, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, nhưng thật lòng cảm ơn tấm lòng tốt của anh ấy.

Không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy.

Chỉ vài ngày sau, lúc tan làm đi qua một con hẻm nhỏ, tôi bất ngờ bị ai đó bịt miệng kéo vào rừng cây ven đường.

Tôi hoảng hốt, lập tức vùng vẫy kịch liệt, nghiến mạnh vào tay người kia một cái.

Hắn ta hít mạnh một hơi đau đớn, rồi lên tiếng:
“Thẩm Doanh, là anh đây. Nghe anh nói đã.”

Là Mục Vân Bằng.

Hắn siết chặt tay tôi, giọng trầm thấp:

“Mấy hôm nay anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh tha thứ cho lỗi lầm của em, cho em về nhà. Mẹ anh, anh sẽ nói giúp, em đừng bướng bỉnh nữa, theo anh về đi.”

Tôi suýt nữa bật cười, nhưng rồi chỉ lạnh lùng nhìn hắn:

“Tôi lúc nào nói muốn quay về? Tôi chỉ muốn các người biến khỏi mắt tôi.”

Mục Vân Bằng bực bội nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm, vài giây sau đột nhiên nói với giọng đầy quái dị:

“Thẩm Doanh, em biết anh là ai mà, anh chính là Mục Vân Bằng, người chết thật ra là nhị đệ.”

“Em trách anh vì giấu em chuyện chăm sóc Mộng Vũ đúng không? Cô ấy đang mang thai, không chịu nổi cú sốc nào nên anh mới bất đắc dĩ nghĩ ra cách này.”

“Nhưng trong lòng anh chỉ có em. Em theo anh về đi, chúng ta cùng nuôi con lớn lên, em sẽ không phải chịu khổ nữa, được không?”

Nếu là trước kia, khi Mục Vân Bằng chủ động thừa nhận thân phận với tôi, có lẽ tôi đã xúc động mà quay về.

Nhưng bây giờ, sau khi chính mắt thấy hắn và Tống Mộng Vũ thân mật như vợ chồng, tôi chỉ thấy nực cười.

Tôi gạt tay hắn ra, gương mặt tràn đầy hoài nghi:

“Chồng tôi đã chết rồi, anh giả làm anh ấy là có ý gì? Nghĩ thế là có thể lừa được tôi sao?”

Mục Vân Bằng đưa tay ra:
“Là anh thật mà, em nhìn vết sẹo của anh đi…”

Tôi lập tức phủ nhận:
“Sẹo cũng có thể giả. Tôi sẽ không tin anh đâu.”

Hắn càng lúc càng sốt ruột, cuối cùng còn dùng sức kéo tay tôi, định cưỡng ép tôi rời đi.

Tôi vùng vẫy dữ dội, nhân lúc hắn sơ ý, đẩy hắn ra rồi chạy ra ngoài.

Mục Vân Bằng tức giận đuổi theo, vừa chạm vào tôi thì—
Một luồng ánh sáng trắng bỗng lóe lên quanh chúng tôi.

Mấy người đàn ông lập tức lao tới, nhanh chóng khống chế hắn xuống đất, động tác thành thục, không để hắn có cơ hội phản kháng.

Là đội tuần tra gần đó, nghe thấy động tĩnh nên lập tức đến kiểm tra.

Trùng hợp làm sao, người dẫn đầu đội tuần tra hôm nay chính là Trần Minh Duệ.

Anh không nói một lời, lập tức trói Mục Vân Bằng lại, sau đó quay sang nhìn tôi đầy lo lắng:

“Em không sao chứ?”

Tôi vừa lắc đầu thì đã nghe thấy Mục Vân Bằng gào lên:

“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra! Có tin tôi tố cáo các người lạm dụng chức quyền không?!”

Trần Minh Duệ lạnh lùng liếc nhìn anh ta:

“Anh cưỡng ép phụ nữ, hành vi xấu xa, lo mà nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo đi.”

Nói xong, mọi người xung quanh đều nhìn Mục Vân Bằng bằng ánh mắt khinh miệt.

Có người nhổ nước bọt vào mặt anh ta:
“Nhìn thì giống đoàn trưởng Mục thật đấy, không ngờ sau lưng lại là loại súc sinh đội lốt người.”

Mục Vân Bằng bị nhìn đến đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm:

“Thẩm Doanh! Có phải cô cố tình không? Cô tính trước là tôi sẽ đến, nên mới cố tình gài bẫy tôi!”

Tôi không nói gì, Trần Minh Duệ giơ tay ra hiệu:

“Anh vô tội hay không thì để lên gặp lãnh đạo mà nói.”

Khi đứng trước lãnh đạo, khí thế của Mục Vân Bằng lập tức yếu đi vài phần, bắt đầu tìm cách biện hộ:

“Tôi chỉ vì quan tâm Thẩm Doanh nên mới tới tìm cô ấy. Một người phụ nữ dẫn theo đứa con nhỏ, sống sao nổi? Chẳng phải cũng cần đàn ông giúp đỡ sao?”

“Tôi tốt bụng thay anh cả chăm sóc cô ấy, không ngờ cô ấy lại nói tôi cưỡng ép, đúng là vu khống!”

Giọng lãnh đạo lạnh lẽo như băng:

“Thẩm Doanh từ lâu đã báo cáo rằng cô ấy muốn cắt đứt quan hệ với gia đình anh. Là anh chủ động đến tìm, còn kéo cô ấy vào rừng. Anh định làm gì?!”

“Mục Vân Khôn, hành vi lần này của anh cấu thành tội phạm, nhất định phải xử lý kỷ luật và thông báo phê bình.”