Tin Dư Niệm nhảy biển cuối cùng vẫn truyền đến đây.
Cô ta gào khóc đòi chết, miệng nói mình không phải là “giày rách”, rằng tất cả chỉ vì quá yêu Dương Khải Minh. Nhưng dù Dương Khải Minh có mềm lòng, đám đông xung quanh cũng chẳng chút cảm thông.
Ai nấy đều mắng cô ta phá hoại gia đình người khác, gián tiếp hại chết con tôi, còn suýt chút nữa khiến tôi cũng vùi thây giữa biển.
Cuối cùng, cô ta chẳng dám nhảy thật. Còn Dương Khải Minh, lần này cũng chẳng dành cho cô ta một chút sắc mặt dễ chịu nào. Hắn chỉ sắp xếp cho cô ta ở tạm ký túc xá của bộ phận thông tin, rồi biến mất tăm.
Tôi tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, chỉ cần đợi tàu mở lại là có thể rời khỏi hòn đảo này. Không ngờ, đêm đó, Dương Khải Minh lại tìm tới nơi này.
“Tâm Như!”
Nghe thấy giọng hắn, toàn thân tôi nổi gai ốc.
Thấy tôi không trả lời, hắn cứ đứng ngoài cửa sổ gọi tên tôi mãi không dứt.
Nghĩ đến mẹ những ngày qua vì chăm sóc tôi mà kiệt sức, cả ngày lẫn đêm không nghỉ, tôi đành khoác tạm áo ngoài, định ra đuổi hắn đi.
Không ngờ, vừa mở cửa, đã thấy hắn… mình trần đứng giữa biển. Sóng không ngừng vỗ vào người, hắn vẫn bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phòng tôi.
Thấy tôi ra ngoài, hắn vội vàng bước lên bờ, nhưng đi được mấy bước lại quay trở lại.
“Tâm Như… anh biết hết rồi… anh sai rồi, sai hoàn toàn…”
“Em đừng đi được không? Anh đã dọn sẵn nhà rồi, chỉ chờ em quay về ở!”
“Anh thề, sẽ dùng nửa đời còn lại để chuộc lỗi… tin anh đi, anh sẽ yêu em thật lòng… chúng ta vẫn còn có thể có con…”
Tôi kéo chặt áo, đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Anh không xứng nhắc đến đứa bé trước mặt tôi. Cút đi! Ở đây chỉ khiến tôi thấy phiền.”
Dương Khải Minh run lên, suýt ngã nhào xuống biển.
Hắn mắt đỏ hoe, nhìn tôi như cầu xin.
“Dư Niệm là kẻ lừa đảo… cô ta lợi dụng lòng tin của anh, làm hại em, vu oan cho em. Anh xin lỗi, anh không nên vì một người như cô ta mà khiến em đau khổ…”
“Anh thật sự biết lỗi rồi, Tâm Như, chúng ta làm lại từ đầu được không?!”
Hắn tha thiết chờ tôi đáp lại, còn tôi thì chỉ lạnh lùng thốt một câu:
“Không được.”
“Bây giờ anh thấy được bộ mặt thật ghê tởm của cô ta rồi, lại quay sang cầu xin tôi tha thứ, muốn tôi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Anh nằm mơ đi!”
Nói xong tôi quay lưng định vào nhà, phía sau liền vang lên tiếng gào xé ruột xé gan của hắn:
“Tâm Như! Nếu em không đồng ý, anh sẽ không lên bờ!”
Tôi không quay đầu, cũng chẳng buồn để tâm.
Sáng hôm sau, hắn vẫn đứng ngâm mình dưới biển.
Dư Niệm mỗi ngày đều điên cuồng tìm hắn khắp nơi, như người mất trí.
Còn hắn, chỉ đứng bất động như tượng đá giữa sóng nước, như một khối đá vọng phu si tình.
Một tuần sau, chuyến tàu quay lại cập bến, chuẩn bị rời đảo.
Để tránh chạm mặt Dương Khải Minh, tôi và mẹ rời khỏi nhà bằng cửa sau từ rất sớm.
Mãi đến khi đã yên vị trong khoang tàu, nghe thấy tiếng động cơ khởi động, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực tôi mới thực sự hạ xuống.
Hòn đảo càng lúc càng xa dần, nghĩ lại những chuyện kinh hoàng khi đến đây, tôi không kìm được mà hít một hơi lạnh. Mẹ cảm nhận được tâm trạng của tôi, liền nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp của mẹ, tôi dần dần thiếp đi trong sự yên ổn hiếm hoi.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, cho đến khi bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Dương Khải Minh, tôi giật mình tỉnh dậy trong lòng mẹ.
Vừa mở mắt, đã thấy những người trên tàu chen nhau nhìn ra cửa sổ, một cảm giác bất an lập tức dâng lên trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ bên ngoài.
“Tâm Như!”
Xuyên qua đám đông, tôi thấy Dương Khải Minh đang điều khiển một chiếc tàu nhỏ đuổi theo phía sau. Hắn đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi đến mức thân thể chao đảo, nhưng hắn hoàn toàn không hề sợ hãi.
Không ít người nhận ra hắn.
“Không phải là Đoàn trưởng Dương sao?”
“Là cái người bỏ vợ cứu em gái đấy à?”
Mọi người bàn tán xôn xao. Có người lo đắc tội với cấp trên sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ, vội vàng đi gọi thuyền trưởng.
Trải qua chuyện lần trước, thuyền trưởng cũng có phần lo lắng, lập tức cho tàu tắt máy chờ Dương Khải Minh.
Hắn thấy tàu chúng tôi không rời đi, liền càng đạp mạnh ga, động cơ gào thét, để lại một vệt khói trắng kéo dài phía sau.
Tuy đã quyết tâm đoạn tuyệt, nhưng nghĩ đến những gì xảy ra ở kiếp trước và cả chuyến đi kinh hoàng lần này, lòng tôi vẫn không khỏi sợ hãi.
Quả nhiên, vừa lên tàu, hắn lập tức tìm đến chỗ tôi.
Chưa kịp để tôi nói gì, hắn liền “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Tâm Như! Anh không đồng ý ly hôn! Anh không thể sống thiếu em!”
“Cầu xin em, hãy cho anh một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ bù đắp, sẽ chuộc lỗi. Chúng ta hãy quay lại như trước kia, có được không…”
Hắn tiều tụy đến thảm hại, mắt đỏ ngầu như không ngủ suốt nhiều ngày.
Tôi ghét bỏ lùi lại, cố giữ khoảng cách với hắn. Nào ngờ, hắn lại lập tức níu lấy chân tôi, không chịu buông.
Dù mẹ tôi có ra sức gỡ từng ngón tay hắn, hắn vẫn cứng đầu không nhúc nhích.
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng chết trân, không ai dám lại gần.
Thấy tôi vẫn im lặng, hắn bắt đầu tự vả vào mặt mình không ngừng.
“Tâm Như… anh mơ thấy một cơn ác mộng rất đáng sợ… Trong mơ, anh cứu em lên khỏi biển, nhưng rồi khi em sinh con…”
Nghe đến đó, đồng tử tôi co rút, hai tay siết chặt lại, cả người run rẩy không kiểm soát.
Dương Khải Minh thấy sự thay đổi của tôi, nước mắt rưng rưng, khóc như một đứa trẻ.
“Em nói đi! Đó là mơ đúng không? Là mơ thôi! Anh không thể làm ra chuyện súc sinh như vậy… cầu xin em, nói cho anh biết đi!”
Từng cảnh trong kiếp trước lại hiện lên trong đầu—những đau đớn, tuyệt vọng, phản bội… tất cả như đang cào rách vết thương đã liền da.
Nhìn người đàn ông trước mặt—kẻ đã đẩy tôi xuống địa ngục hai lần trong hai kiếp—trong lòng tôi chỉ còn lại lạnh lẽo và buồn nôn.
Tôi lạnh lùng, cắt ngang lời hắn, giọng nói sắc như dao:
“Đúng vậy! Đó không phải là mơ!”
“Là thật! Chính tay anh đã làm ra chuyện tàn nhẫn đó với tôi!”
Lời tôi vừa dứt, Dương Khải Minh như bị rút cạn linh hồn, ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ, sau đó bắt đầu điên cuồng lắc đầu.
“Không thể nào! Tâm Như, đây nhất định là giả! Em phải tin anh, anh sẽ không làm vậy với em đâu!”
Hắn như bị kích thích quá độ, thần trí bắt đầu rối loạn, lời nói cũng trở nên lộn xộn, vô nghĩa.
Tôi không muốn phí thêm một giây nào nữa cho hắn, dứt khoát một hơi nói hết mọi chuyện.
“Dương Khải Minh, tôi nhắc lại một lần nữa — những gì anh vừa nói, đều là sự thật. Tôi cũng nhắc lại một lần nữa — con không còn, và chúng ta cũng đã kết thúc!”
“Nếu trong anh vẫn còn sót lại chút áy náy, hay vẫn còn một chút lương tâm, thì làm ơn — tránh xa cuộc đời tôi. Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa.”
Lần này, dường như hắn cuối cùng cũng hiểu được sự dứt khoát của tôi.
Im lặng rất lâu, hắn lấy từ ngực áo ra cặp nhẫn cưới của chúng tôi, đưa đến trước mặt tôi, như thể đang chờ mong một tia hy vọng cuối cùng.
“Tâm Như… em nói đi… làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?”
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, rồi ngay trước mặt hắn, mạnh mẽ ném thẳng xuống biển.
“Trừ phi anh có thể vớt nó lên từ đáy biển… thì tôi sẽ cân nhắc!”
Ngay giây tiếp theo, hắn không chút do dự, lao thẳng xuống biển.
Hai người đi cùng vội vã nhảy theo kéo hắn lên xuồng nhỏ, dìu hắn lên tàu. Khi hắn rời đi, chiếc tàu chở tôi mới tiếp tục lăn bánh rời khỏi hòn đảo.
Ba ngày sau, tôi trở lại cuộc sống bình thường. Ngoại trừ đôi khi nhớ đến đứa con chỉ có duyên phận vài tháng ngắn ngủi khiến lòng quặn thắt, thì những chuyện đã qua cứ như một cơn ác mộng, đang dần tan biến khỏi trí nhớ.
Về sau, tôi nghe một người bạn chiến hữu của cha kể lại.
Dương Khải Minh vì dính đến vấn đề đạo đức lối sống, đã bị miễn nhiệm chức đoàn trưởng.
Ngày tôi rời đảo, nơi đó đã xuất hiện hai kẻ điên.
Một người đàn ông điên cuồng ra biển mỗi ngày, không bắt cá, không bắt tôm, chỉ gào thét muốn vớt một người tên Tâm Như về.
Còn một người phụ nữ, thì ngày ngày ngồi bên bờ biển chờ đợi, nói rằng mình đang chờ một người không bao giờ quay đầu lại.
Còn tôi, dưới sự chăm sóc của cha mẹ, dần dần hồi phục, và bắt đầu một cuộc sống mới thuộc về chính mình.
Trải qua hai kiếp người, tôi càng hiểu rằng: phải biết yêu thương gia đình, càng phải biết yêu thương chính bản thân.
Tôi tin rằng, nếu kịp thời buông bỏ kẻ sai, thì một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ được ôm trọn người đúng.
(Toàn văn hoàn).