Ra khỏi trạm y tế, Đỗ Tiêu Hành nói lạnh nhạt:
“Sau này con sẽ không đưa Kính Tang về nhà nữa. Mẹ, nếu mẹ còn bênh họ làm loạn nữa, cũng đừng nhận con là con.”
“Chừng nào nhà họ Đỗ còn dựa vào tôi, thì cả cái nhà này phải tôn trọng Kính Tang!”
Bà cụ đã nuôi dạy Đỗ Tiêu Hành bao nhiêu năm, biết lần này ông thực sự nổi giận, liền vội vàng cười gượng dỗ dành:
“Tiêu Hành, sao lại nói chuyện với mẹ thế, mẹ cũng đâu cố ý đâu…”
Ngay lúc bà ta nghe đến tin tôi mang thai song thai, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Con không thể không cho mẹ gặp cháu nội đâu nhé, Tiêu Hành à…”
Nhưng chuyện đã được Đỗ Tiêu Hành quyết định, thì không ai có thể thay đổi được.
Anh không thèm để ý đến bà ta nữa, rút từ cặp tài liệu ra một xấp hóa đơn cũ kỹ, đưa mắt nhìn Đỗ Hải Yến.
Tháng trước, chị gái anh nhập từ Hồng Kông về năm ngàn con chip mạch tích hợp Sanyo, giấy khai báo hải quan ghi rõ mỗi con giá 15 phiếu ngoại tệ.
Ngón tay anh đè mạnh lên vòng tròn đỏ trên hóa đơn:
“Tại sao sổ kho lại hiển thị số lượng hàng thực nhận thiếu 300 con?”
“Tiêu Hành, chuyện này là do phía hải quan bên kia…”
“Tôi lại nghe nói, bố chồng chị mới được thăng chức ở Cục điện lực.”
“Đỗ Hải Yến, hoặc là chị cúi đầu xin lỗi Kính Tang, hoặc tôi gửi lô điện trở lỗi này đi kiểm nghiệm chất lượng, sổ sách thì chúng ta tính cho rạch ròi.”
Thấy Đỗ Tiêu Hành sắc mặt nghiêm nghị, lại đụng chạm đến tiền thật, hàng thật, Đỗ Hải Yến lập tức hốt hoảng.
Chị ta vội vàng cúi rạp người: “Xin lỗi em dâu, chị ăn nói thẳng thắn, mong em đừng chấp chị!”
Từ đó, Đỗ Hải Yến thu lại cái kiểu đanh đá lắm lời, ở bên cạnh tôi luôn miệng dạ thưa, nói sau này nhất định sẽ đối xử tốt với tôi.
Tôi khinh thường trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, đến lúc làm hết các bước kiểm tra, thì tình cờ chạm mặt Thẩm Tình.
Bà ta đang ôm lấy Đỗ Uyển đang nức nở, tay run run chỉ vào bụng tôi:
“Cô chẳng phải mới sảy thai ba tháng trước à? Sao có thể…?!”
Tôi thấy còn thiếu chút “lửa”, liền cố tình kích bà ta thêm:
“Tiêu Hành chưa bao giờ đối xử với chị như vậy, nên chị mới nghĩ mình không thể mang thai.”
“Cũng đúng thôi, cái loại phụ nữ không đứng đắn, bị hai người đàn ông vứt bỏ.”
Ánh mắt Thẩm Tình như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Cô nói cái gì?!”
Tôi khẽ cười: “Chị đoán xem, thứ đang chờ chị là… nghỉ việc, hay ngồi tù?”
Lúc Đỗ Tiêu Hành trở lại, vừa khéo bắt gặp cảnh tôi và Thẩm Tình giằng co, thấy tôi đẩy bà ta ngã xuống cầu thang.
“Cứu mạng——!”
7
Đỗ Tiêu Hành lao đến kịp thời, đỡ lấy Thẩm Tình.
Nhưng không đợi bà ta cảm động, ông lập tức buông tay ngay khi bà đứng vững.
“Sổ sách trong xưởng tôi còn chưa tính với chị, chị còn dám đến đây làm loạn?”
Ông cười lạnh, quay đầu cảnh cáo Đỗ Uyển:
“Nếu con còn qua lại với Thẩm Tình, thì dọn luôn theo bà ta đi!”
Đỗ Uyển chau mày, vội vàng chạy đến kéo mẹ mình đi, còn ra sức ra hiệu:
“Mẹ, mau đi đi…”
Tôi cứ tưởng Đỗ Tiêu Hành sẽ hỏi tôi một câu vì sao lại đánh Thẩm Tình.
Nhưng ông chỉ nói: “Đừng để bẩn tay.”
Có lẽ là vì niềm vui khi tôi lại mang thai khiến ông mất đi lý trí, hoặc cũng có thể là vì cảm thấy cần có trách nhiệm.
Ông đập bàn quyết định: Song hỷ chưa đủ, phải thêm cả hỷ sự lớn – cưới tôi trước khi bụng tôi lộ rõ.
Trước gương thử váy cưới ở tiệm áo cưới, tôi mặc chiếc váy ren nhập khẩu mốt nhất lúc bấy giờ, cố tình kéo tấm khăn voan đính ngọc trai ra kéo vào.
Đỗ Uyển thừa dịp, từ góc tối xông ra, đẩy tôi va mạnh vào tường.
“Con đĩ này! Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?! Cô chia rẽ tôi và ba tôi, cô đi chết đi!”
Tôi bình tĩnh nhìn vẻ mặt điên cuồng của cô ta.
Bên tai chợt vang lên giọng hệ thống: “Kích hoạt chế độ bảo vệ thai kỳ, bắt đầu chuyển hướng tổn thương.”
Bên kia đường, khách sạn Hoa Kiều vang lên một tiếng nổ lớn, tiếng thét chói tai của Thẩm Tình xuyên qua ô cửa kính.
Bà ta đã nấp bên đó chờ từ lâu.
Tôi mỉm cười liếc qua một cái, thuận thế ngồi thụp xuống cạnh bậc thềm, váy cưới trắng xòe như tuyết phủ mặt đất.
“Kính Tang! Em không sao chứ?!”
Đỗ Tiêu Hành xông vào đạp cửa phòng thử đồ, tôi ôm bụng nép vào sau lưng ông.
Đỗ Uyển cắn chặt môi: “Ba… con chỉ là quá tức… cô ta không sao mà…”
Tôi quả thật không sao cả, dù gì xe cứu thương cũng đã đậu sẵn bên kia đường rồi.
Đỗ Tiêu Hành dần bình tĩnh lại, nhìn cô ta thật sâu.
“Cút đi, từ hôm nay, đừng bao giờ bước vào nhà nữa.”
“Đỗ Uyển, tao coi như không có đứa con gái này.”
Khi tôi và Đỗ Uyển lướt qua nhau, cô ta trừng trừng nhìn tôi:
“Ba tôi không cần tôi nữa, cô hài lòng chưa?!”
Tôi mỉm cười, bước chân chẳng hề dừng lại.
Dĩ nhiên là tôi chưa hài lòng.
Cũng may nhờ có hệ thống, tôi mới biết kiếp trước không chỉ bị Đỗ Uyển giết chết, mà còn là mạng người khác cũng nằm trong tay cô ta.
Cô ta muốn mạo danh để vào đại học — làm sao tôi để cô ta giở trò ác mà vẫn được như ý?
Trước đây, Đỗ Uyển thường xuyên bắt nạt một bạn nữ học giỏi trong lớp.
Bắt bạn ấy liếm giày của mình, vu khống ăn cắp, còn giữa mùa đông rét mướt ấn đầu cô ấy xuống bồn nước lạnh buốt.
Cô ta không thi đỗ đại học, nhưng lại mua chuộc giáo viên, cướp lấy giấy báo trúng tuyển của nữ sinh đó.
Thậm chí sau khi biết người kia tự tử, cô ta còn cầm giấy báo sửa tên, cười rạng rỡ hơn bao giờ hết:
“Đồ nhà nghèo mà cũng đòi học? Khoa Kinh tế Quản trị Đại học Thâm Quyến – Đỗ Uyển. Cái tên này đẹp thật.”
Trên tờ giấy ban đầu, cái tên ấy là Trần Xuân Vũ.
Lần này, dựa vào những manh mối có được, tôi tìm gặp Trần Xuân Vũ, thu thập chứng cứ của cả hai người, gửi thẳng lên hiệu trưởng.
“Đồng chí Đỗ Uyển đã đưa hối lộ 1.000 tệ cho trưởng phòng tuyển sinh.”
“Bạn Trần Xuân Vũ chính là tân sinh viên bị buộc phải bỏ học.”
Tôi đưa ra bản gốc phiếu chuyển tiền trùng tên, cùng với bản báo trúng tuyển bị xé làm đôi, đặt lên bàn làm việc của hiệu trưởng.
Nhà trường nghiêm mặt, lập tức yêu cầu tra soát hồ sơ trúng tuyển gốc.
Hôm sau, Đỗ Uyển bị toàn trường thông báo phê bình, cưỡng chế buộc thôi học.
Nhà họ Trần, dưới sự giúp đỡ của tôi, đã chặn cô ta ở gần nơi ở, đòi lại công bằng cho con gái và dẫn cô ta đi báo công an.
Sợ bị nhà họ Trần tóm được, Đỗ Uyển ngày ngày trốn trong phòng trọ như chuột chui rãnh.
Khi scandal của cô ta lan truyền khắp nơi, tôi lập tức dọn dẹp Thẩm Tình.
Hai kiếp này, bà ta chưa từng ngừng tiếp tay, bày mưu tính kế đứng sau Đỗ Uyển để hại tôi.
Dù không trực tiếp nhúng tay, thì cũng âm thầm hỗ trợ.
Đã là mẹ con, thì tôi sẽ “dọn” cả nhà các người một lượt.
Nhà cửa, tiền bạc tôi đã thu hồi, làm sao có thể để bà ta vẫn tiếp tục ăn lương trong nhà máy?
Đỗ Tiêu Hành không nỡ cắt đứt hoàn toàn đường sống cuối cùng của bà ta, nhưng tôi thì nỡ.
Đến ngày phát lương tháng sau, tôi bưng chiếc cốc men tráng bước vào phòng tài vụ.
Thẩm Tình đang đối chiếu sổ phiếu ngoại tệ, vừa thấy tôi liền quát:
“Người không phận sự, ra ngoài!”
“Tổ trưởng Thẩm quên rồi à? Tôi bây giờ là kiểm toán viên đặc biệt của nhà máy.”
“Mười vạn tụ điện nhập về tháng trước, phiếu nhập ghi là hàng Nhật chính hãng, nhưng thực tế là hàng nhái dán mác của xưởng nhỏ — có cần tôi tháo container ra kiểm tra không?”
“Cô vu khống! Số hàng đó là do chính tay Tiêu Hành…”
“Giám đốc Đỗ đúng là có ký tên.”
Tôi rút ra tấm ảnh giấu trong túi áo bầu, trong đó chụp rõ cảnh Thẩm Tình đang đưa cả xấp phiếu ngoại tệ cho tài xế xe tải.
Mặt sau bức ảnh dán nửa tấm hóa đơn mua hàng tại cửa hàng miễn thuế Thâm Quyến, khớp hoàn toàn với tấm còn lại giấu trong ngăn kéo của bà ta.
Tôi kín đáo nhấn nút ghi âm bên hông:
“Nghe nói tổ trưởng Thẩm còn đưa cả cháu trai bên nhà mẹ đẻ vào bộ phận kiểm định để ăn lương khống, mỗi tháng lãnh thêm ba mươi cân phiếu gạo toàn quốc? Tiền của chồng cũ, bà dùng thật tiện tay nhỉ.”
“Cô điều tra tôi?!”
Thẩm Tình tức giận hất tung lọ mực, đúng lúc cảnh sát xông vào.
Thẩm Tình bị thôi chức.
Băng ghi âm và toàn bộ bằng chứng tôi đem đặt ngay lên bàn làm việc của Đỗ Tiêu Hành — sự đã rồi, anh không thể làm gì khác.
Không còn ràng buộc máu mủ, Đỗ Tiêu Hành chỉ là một thương nhân không chấp nhận cát bụi trong mắt.
Thẩm Tình bị áp giải điều tra, vết nhơ trong lý lịch cộng thêm các vấn đề về tác phong đạo đức trước kia, e là sau này khó mà tìm được công việc đàng hoàng.
Còn Đỗ Uyển, cũng như con chuột chui cống — ai thấy cũng muốn đập.
Tôi chợt bật cười khi nghĩ đến điều đó.
Sau khi biết tôi đã xử lý xong Thẩm Tình, Đỗ Tiêu Hành vẫn không biểu lộ gì rõ ràng. Lúc này, anh chỉ thở dài một tiếng.
Anh lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy truyền đời đeo lên cổ tay tôi. Ngọc chạm vào bụng bầu lạnh buốt khiến tôi khẽ rùng mình.
Đỗ Tiêu Hành đưa tay vuốt qua sổ sách giả mạo.
“Thật ra anh đã sớm biết Thẩm Tình không trong sạch. Không ngờ lần này bà ta lại trắng trợn đến vậy.”
Mất tiền rồi thì đúng là chó cùng rứt giậu.
Bàn tay đeo khuyên tai ngọc trai của tôi hơi khựng lại, liền bị anh cắn nhẹ vào vành tai.
“Lăn lộn thương trường bao năm, làm giám đốc nhà máy đâu phải hư danh. Nhưng mỗi khi em vô tình hỏi gì đó, anh lại thấy có gì sai sai.”
Tiếng mưa vỗ vào cửa sổ bỗng trở nên xa xăm.
Bàn tay Đỗ Tiêu Hành từ từ trượt xuống, chạm vào chiếc máy ghi âm giấu trong túi áo bầu của tôi.
“Kính Tang, em là người có chủ ý. Anh không rõ vì sao em nhằm vào họ.”
“Nhưng anh nghĩ, giữa vợ chồng nên thành thật với nhau.”
Anh vừa dứt lời, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Tình đã dẫn Đỗ Uyển tới gõ cửa.
Hai người vừa bước vào đã quỳ sụp xuống, khóc rưng rức:
“Tiêu Hành, cha của con, xin anh cứu mẹ con em!”